Quay trở lại hiện thực, Khương Tư Niên mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở hành lang nơi anh ta trốn hôm qua, chân tay tê dại đến mức không còn cảm giác.
Anh ta nhéo mạnh cánh tay mình, mãi đến khi cơn đau thật sự truyền đến mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“Cuối cùng cũng trở lại rồi… Nhưng lần này mình không chết, lại trở về từ trong giấc mơ… Là vì mình đã g.i.ế.c Bạch Hoài Sơn sao?”
Vì đó là giấc mơ do Bạch Hoài Sơn, kẻ âm hiểm kia tạo ra, nên khi ông ta chết, giấc mộng tan vỡ, cả hai người đều bị kéo về hiện thực.
Thảo nào… thảo nào anh ta luôn có cảm giác mọi chuyện mình trải qua đều không thật.
Chỉ trong vài giây, Khương Tư Niên đã chấp nhận được sự thật, thầm cảm thấy may mắn trong long, may mà tất cả chỉ là giả. Anh ta chưa từng thất bại, bởi vì Bạch Lưu Huỳnh cũng chỉ là giả.
Chỉ có Khương Lưu Huỳnh mới là thật.
“Ha ha ha… Vậy rốt cuộc mình đã vì cái gì chứ… vì một đám người giả.”
Ngay cả bản thân Khương Tư Niên cũng thấy mình thật nực cười – dốc hết tâm trí để cứu lấy cô em gái giả mạo trong giấc mơ của người khác, rồi còn bị một lũ người nhà giả mắng nhiếc, sỉ nhục.
Nghĩ tới đây, anh ta chợt nhớ đến câu nói của Bạch Hoài Sơn trước khi chọc giận anh ta:
Khương Lưu Huỳnh là con gái ông ta?
“Không đúng, không đúng, chắc chắn là lừa đảo… lại là một âm mưu khác của ông ta chứ gì?”
Khương Tư Niên chỉ nghi ngờ trong vài giây rồi lập tức gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu, tất cả những gì liên quan đến Bạch Lưu Huỳnh trong giấc mơ cũng tan biến cùng giấc mộng đó.
Hiện giờ điều duy nhất khiến anh ta băn khoăn chính là: Tại sao mình lại vào được giấc mơ của Bạch Hoài Sơn?
Rõ ràng anh ta chỉ ngủ một giấc, chẳng làm gì cả.
Chẳng lẽ mình đột nhiên có được năng lực siêu nhiên là xâm nhập vào giấc mơ người khác?
Nếu thật sự có năng lực đó, thì tại sao lại không thể vào giấc mơ của Huỳnh Huỳnh?
Anh ta còn có rất nhiều điều muốn nói với cô …
…
Khương Tư Niên đột nhiên muốn nằm xuống ngay tại chỗ để thử xem có thể bước vào giấc mơ của Khương Lưu Huỳnh không.
Nhưng vừa mới nằm xuống, anh lại nhớ ra một chuyện khác:
“Đúng rồi! Huỳnh Huỳnh vẫn đang phẫu thuật… Mình, mình phải mau chóng đến xem tình hình thế nào!”
Khương Tư Niên cuống cuồng bật dậy, cũng đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi trượt ra, rơi xuống đất đánh “bộp” một tiếng.
Thế nhưng lúc này đầu óc anh chỉ nghĩ đến cô em gái đang trong phòng phẫu thuật, không định quay lại nhặt. Nhưng đúng vào khoảnh khắc bước ra khỏi hành lang, anh ta dường như nghe thấy giọng của Khương Lưu Huỳnh!
“Làm ơn! Giúp tôi với được không? Có người đang đuổi theo tôi!”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu đó, Khương Tư Niên lập tức khựng lại, quay đầu lại đầy kinh ngạc, đảo mắt nhìn xung quanh:
“Huỳnh Huỳnh? Em ở đây sao!?”
“Làm ơn giúp tôi… Tôi cũng là người Hoa quốc, cho tôi trốn vào một lát được không?” – lại có giọng nói vang lên lần nữa…
Khương Tư Niên thất vọng.
Bởi vì giọng nói đó phát ra từ điện thoại – điều này cũng đồng nghĩa với việc...buổi phát sóng trực tiếp lại bắt đầu rồi.
Anh ta nhanh chóng nhặt điện thoại lên kiểm tra, chỉ thấy cô gái trong màn hình mặt mày lấm lem bụi bẩn, tóc tai rối bù.
Khương Tư Niên không thể tin nổi – mới đó thôi, sao em gái anh ta đã trở nên tiều tụy đến mức này?
Nhìn cảnh vật xung quanh, ở khắp nơi đều là chữ tiếng Anh, chỉ có nhà hàng trước mặt cô là có vài dòng chữ Hoa nhỏ xíu.
Trong đầu Khương Tư Niên ngập tràn nghi vấn – rõ ràng anh ta chỉ vắng mặt trong chốc lát, tại sao Khương Lưu Huỳnh lại đột ngột xuất hiện ở nước ngoài, mà còn trong bộ dạng như vậy?
Cuối cùng, dòng bình luận lướt qua màn hình đã cho anh ta một lời giải thích:
[Hu hu hu, Huỳnh Huỳnh vất vả lắm mới trốn khỏi tổ chức tà ác đó được, ông chủ à, cho cô ấy vào trốn một lát đi, cô ấy đâu phải dân ăn xin gì đâu!]
[Nếu ngay cả đồng bào của mình mà cũng không giúp nhau, tôi thật sự muốn khóc mất… Là người Hoa như nhau, làm ơn giúp cô ấy với!]
[Trời ơi, đang làm bác sĩ tốt lành, tự dưng phải chạy trốn là sao? Nếu bị bắt lại thì tiêu mất.]
[Cô ấy bị bán qua đây đó, không chạy thì còn ai chạy nữa? Với lại A Huỳnh nhà mình xinh đẹp như thế, nhỡ bị ông trùm hắc bang nào đó để ý thì khổ lắm!]
Bị bán qua đây…
Khương Tư Niên nhìn thấy dòng chữ ấy, trong lòng dâng lên ngổn ngang cảm xúc.
Anh ta đoán có lẽ là sau khi Huỳnh Huỳnh rời khỏi nhà họ Khương, đã gặp phải chuyện không hay.
Nếu như… năm đó cô không rời đi, liệu có tránh được bị bắt cóc không?
Thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, những cô gái mới lớn như cô là đối tượng dễ bị buôn bán nhất.
“Lúc đó mình nên cứng rắn giữ em ấy lại… Mình thật ngốc.”
Khương Tư Niên lẩm bẩm, trong lòng vừa bất lực vừa đau đớn.
Và rồi, anh ta lại nhìn thấy những dòng bình luận khác từ cư dân mạng:
[Nói cho cùng vẫn là tên Bạch Hoài Sơn đáng chết, còn cả đám người nhà họ Khương m.á.u lạnh đó nữa, người mất tích hai năm mà không hề phát hiện ra? Có coi là người nhà không vậy?]
[Đúng vậy! Nếu không phải bị Bạch Hoài Sơn bắt cóc rồi bán cho tổ chức nước ngoài làm vật thí nghiệm, thì sao cô ấy lại phải tự sát chứ?!]
Hai câu nói đơn giản, nhưng lại như hai nhát d.a.o bén ngọt đ.â.m thẳng vào tim Khương Tư Niên, sự tự trách và đau đớn trào dâng, lấn át hết thảy những cảm xúc trước đó.
Nước mắt anh ta âm thầm tuôn rơi như vỡ đê, từng giọt nhỏ xuống đất vỡ ra như những đoá hoa nước buốt giá.
Thì ra… không phải bị lừa, mà là bị bắt cóc.
Là do Bạch Hoài Sơn bắt cóc.
Vậy… chuyện tự sát là thế nào?
Cổ họng Khương Tư Niên nghẹn lại, anh ta đã xem buổi phát trực tiếp rất lâu, và giờ đây anh ta gần như có thể hình dung ra cảnh Huỳnh Huỳnh gào khóc trong tuyệt vọng, cảnh m.á.u trào ra từ vết thương không ngừng, cảnh những giọt lệ m.á.u rơi từ khoé mắt cô, cùng biết bao hình ảnh đáng sợ khác…
Rõ ràng giữa họ tiếp xúc không nhiều, vậy mà từng cử chỉ, từng lời nói của Khương Lưu Huỳnh dường như đã in sâu vào tận linh hồn anh ta.
Buổi phát trực tiếp không cho anh ta nhiều thời gian để suy nghĩ thêm, ông chủ nhà hàng Trung Quốc đã đưa ra quyết định:
“Vào đi, cô gái nhỏ.”