Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 222: Chương 222




Khương Lưu Huỳnh không lập tức lùi lại, mà đứng chắn ở cửa, nghiêm túc nói:

 

“Phòng y tế bên kia vẫn có bác sĩ, tôi đã tan ca rồi.”

 

Từ sau khi Khương Lưu Huỳnh nhậm chức, mọi người ở đây đều tỏ ra khá tôn trọng cô, chưa từng làm khó dễ gì, nên lần này cô cũng mạnh dạn lên tiếng.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Thật ra ngoài lý do tan ca, còn một lý do khác chính là người đàn ông đang đứng trước mặt này, cô đã nghe không ít tin đồn về cậu ta.

 

Có người nói cậu ta được Giáo phụ nhặt về từ khi mới vài tuổi để đào tạo thành vũ khí sống, không hề có chút tình cảm con người nào, còn nghe nói cậu ta chỉ ăn thịt sống và uống máu.

 

Nghĩ đến đây, Khương Lưu Huỳnh lại nhớ đến cảnh bị Khương Oản Oản moi thịt năm xưa. Trong khoảnh khắc đó, cô không kìm được mà rùng mình, cô thật sự có chút sợ hãi.

 

“Xin lỗi, tôi đang nghỉ ngơi.”

 

Ngay lúc Khương Lưu Huỳnh định đóng cửa lại, Karl bỗng nhiên giơ chân chặn cửa.

 

Vẫn là ánh mắt lạnh như băng, lời ít mà ý nhiều:

 

“Bọn họ có nhiệm vụ, chỉ còn cô.”

 

Trước sức mạnh áp đảo của Karl, Khương Lưu Huỳnh cuối cùng cũng đành nhận mệnh, cô lấy hộp cứu thương dự phòng trong văn phòng.

Ngay khoảnh khắc ống kính chiếu vào vết thương của Karl, phần lớn người xem đều sợ hãi đến mức phải che mắt lại.

 

Rõ ràng họ đã từng thấy nhiều cảnh tượng trong truyền hình, nhưng chưa từng có cảnh nào gây chấn động đến vậy.

 

Không biết có phải do viên đạn có độc hay không mà cả vùng thịt quanh vết thương đã bị hoại tử,

Da sần sùi, chảy dịch mủ màu xanh lá, xung quanh lỗ đạn to bằng móng tay là sự kết hợp giữa màu đỏ và xanh trông như một khối u ký sinh.

 

So với gương mặt điển trai của cậu ta, vết thương này đúng là địa ngục với thiên đàng.

 

Trên màn hình, bình luận lập tức tràn ngập sự châm chọc:

 

[Vừa nãy còn có người đòi gả cho cậu ta đâu rồi? Ra đây đi? Chồng bạn bị thương nè ——]

 

[Ọe —— chồng của mấy người ghê quá đi, trông như cóc ghẻ ấy, Khương Lưu Huỳnh cũng dám động tay vào à?]

 

Người xem đã thấy được thì đương nhiên cảnh sát cũng thấy được.

 

Bọn họ đang đau đầu vì không tìm được thân phận của người đàn ông này, không ngờ lại bị lộ thẳng trên sóng phát trực tiếp!

 

“Mau! Mau dẫn tên người nước ngoài kia đến! Nhân tiện kiểm tra vai cậu ta có vết thương như vậy không, nếu có thì chắc chắn là cậu ta rồi! Cậu ta tới Hoa Quốc lại còn bắt cóc Khương tiểu thư, chắc chắn có liên quan đến tổ chức đã mua cô ấy!”

 

Đôi mắt của chú cảnh sát đã ánh lên tia sáng, người nước ngoài thì đã sao? Dám làm hại Khương Lưu Huỳnh thì cũng phải bị bắt!

 

Nếu không phải vì Khương Diễm kiên quyết tin rằng trong phòng có người, và kiên trì đứng gác bên ngoài lâu như vậy, thì sao có thể phát hiện ra trong đó thật sự có Khương Lưu Huỳnh, và thậm chí còn giấu cả Khương Oản Oản.

 

Ai cũng biết Khương Oản Oản độc ác đến mức nào, vậy mà tên người nước ngoài kia lại dám nhốt hai người họ chung một chỗ!

 

Chẳng phải đây chính là cố ý muốn để bọn họ đánh nhau sao?

 

Huống chi cuối cùng Khương Oản Oản chẳng hề hấn gì đã chạy thoát, ngược lại Khương Lưu Huỳnh lại bị đưa vào bệnh viện.

 

Nghĩ đến những tin tức mà truyền thông đưa tin, chú cảnh sát cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Bảy năm trước ông đã không thể giúp đỡ cô bé này, giờ đây lại suýt chút nữa để cô rơi vào nguy hiểm lần nữa. Ông vốn tưởng sau khi phát sóng ký ức, cô cuối cùng có thể rửa sạch oan khuất mà sống một cuộc đời hạnh phúc viên mãn, nhưng kết quả lại là…

 

“Haiz — Đáng lẽ tôi nên tin Khương Diễm sớm hơn…”

 

Chú cảnh sát càng thêm tự trách, nếu lúc đó ông không cho rằng Khương Diễm báo án giả, biết đâu người đã được cứu ra từ lâu rồi.

 

Lúc này một cảnh sát trẻ hớt hải chạy vào, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, hoảng hốt nói:

 

“Xong rồi, Cảnh sát trưởng!”

 

Chú cảnh sát bỗng cảm thấy tim đập mạnh, chần chừ rồi kinh hãi hỏi lại, vẻ mặt không thể tin nổi:

 

“Trên người người nước ngoài không có vết đạn à?”

 

… Cảnh sát trẻ im lặng, bởi vì:

 

“Người nước ngoài, chạy rồi.”

 

Chú cảnh sát ngửa người ngã phịch xuống ghế, tay vẫn siết chặt lấy ngực, sợ mình tức quá mà ngất xỉu:

 

“Người đang yên đang lành sao lại chạy được!! Mấy cậu làm ăn kiểu gì thế hả!?”

 

“Không, không thể hoàn toàn trách chúng tôi, chủ yếu là…”

 

Cảnh sát trẻ do dự, nhưng vẫn nói thật:

 

“Tam thiếu gia nhà họ Khương không hiểu vì sao lại đòi gặp cậu ta, rồi không biết nói gì mà người nước ngoài kia đột nhiên mở được khóa chạy mất. Có khi là tam thiếu gia cho cậu ta cái gì đó như dây thép để mở khóa cũng nên.”

 

Hơn nữa tên người nước ngoài kia còn là người của tổ chức tà ác trong buổi livestream, không chừng còn là sát thủ chuyên nhận nhiệm vụ g.i.ế.c người!

 

 

Họ trước giờ nào đã từng giam giữ loại người này? Phải đưa thẳng vào nhà tù mới đúng!

 

Trong lúc cảnh sát trẻ vẫn lẩm bẩm, chú cảnh sát gần như tối sầm cả mắt. Ông vừa mới cảm thấy áy náy với Khương Diễm, kết quả lại gây ra họa lớn thế này!?

 

“Tra ngay! Mở hết camera giám sát quanh khu vực! Nhất định phải tìm được tên người nước ngoài đó!”

 

Cùng lúc đó, trong buổi livestream, đã có người bắt đầu khen ngợi kỹ thuật của Khương Lưu Huỳnh, suốt quá trình bọn họ không hề nghe thấy người đàn ông kia kêu lên tiếng nào vì đau.

 

Nhưng thật ra chính Khương Lưu Huỳnh cũng đang nghĩ như vậy. Khi cô lấy đạn ra, Karl hoàn toàn không rên rỉ, sau đó khi xử lý mủ, khử trùng, bôi thuốc cũng đều im lặng.

 

Giờ đến bước cuối cùng là băng bó, cô đột nhiên muốn kiểm tra xem là kỹ thuật mình thực sự tiến bộ, hay đối phương không hề có cảm giác đau.

 

Khi cô dùng tay kéo mạnh phần đuôi băng vải — “Ưm.”

 

Karl khẽ rên một tiếng, sắc mặt càng trở nên tệ hơn.

 

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

 

Khương Lưu Huỳnh lập tức xin lỗi, dáng vẻ ngoan ngoãn không tìm ra chút ác ý nào, ngoại trừ nụ cười lấp ló phía sau chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt.

 

Thế nhưng, cô dường như quên mất một điều — “nụ cười lan tới đáy mắt”…

 

Sắc mặt Karl lập tức trở nên lạnh lẽo đến rợn người, nhưng cậu ta vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ cô băng bó xong.

 

Nhưng rồi biến cố lại xảy ra.

 

Ngay khi cô buộc xong nút cuối cùng, cửa phòng làm việc bỗng ‘rầm’ một tiếng bị đá bật tung, cả bốn mắt đồng loạt nhìn về phía người đàn ông không gõ cửa mà xông thẳng vào —

Chính là gã béo Peter, phía sau hắn còn có mấy người nữa.

 

“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì vậy, Peter?”

 

Sắc mặt Khương Lưu Huỳnh lập tức trở nên rất tệ, rõ ràng cô không bị thương, nhưng mồ hôi đã thấm ướt tóc mai chỉ trong vài giây ngắn ngủi, và tất cả đều bắt đầu từ khi Peter xuất hiện.

 

“Hừ, lần này không liên quan đến cô,” Peter nhếch mép. “Những người đứng sau tôi nghe rõ đây, bắt Karl cho tôi!”

 

Khương Lưu Huỳnh nhìn văn phòng nhỏ hẹp của mình bỗng chốc bị năm sáu gã đàn ông tràn vào, mấy người đó không nói một lời liền nhào đến tấn công Karl, rõ ràng đây không phải là bắt giữ đơn thuần, vì ngay từ đầu Karl căn bản không hề có ý phản kháng.

 

Giờ đây, chúng trắng trợn khiêu khích Karl và nhất định muốn đánh cậu ta!

 

Nhìn băng gạc mình vừa băng chưa được một phút đã nhuốm đỏ bởi máu, lòng Khương Lưu Huỳnh không khỏi xót xa, theo phản xạ bật thốt:

 

“Vết thương của cậu ấy còn chưa lành,” — như thế rất dễ nhiễm trùng.

 

Nhưng chưa nói hết câu, lý trí đã kịp nhắc cô: không thể đắc tội với Peter.

 

Năm xưa khi cô bị đưa đến làm vật thí nghiệm, chính là tên này đề xuất việc “giải phẫu” cô để nghiên cứu.

 

Cũng chính hắn, trong lúc cô bị nhốt, đã lén lấy m.á.u từ người cô bằng một ống tiêm.

 

Khi đó cô bị tổ chức tiêm thuốc mê, nửa tỉnh nửa mê, không còn chút sức lực, chỉ nghe loáng thoáng hắn nói:

 

“Lấy được rồi. Nếu xác định có giá trị, tôi sẽ tìm cách đưa con bé ra cho các người.”

 

Vì sợ không ai tin lời mình, cô không dám nói với bất kỳ ai.

 

Thỏa thuận tự nguyện hiến m.á.u phục vụ nghiên cứu và gia nhập tổ chức của cô, cũng là bởi những lời đó. Ít nhất nếu trở thành người trong tổ chức, cô sẽ không còn bị động như trước.

 

Và thực tế đã chứng minh cô đã chọn đúng.

Ông trời không tuyệt đường người, cô đã phát huy thiên phú y học vượt trội, không những tìm ra nguyên nhân biến dị trong cơ thể mình mà còn thành công nuôi cấy được hàng loạt đĩa tế bào từ chính tế bào của mình.

 

Giống như Bạch Hoài Sơn, cô đã đạt được khả năng sinh sản ngoài cơ thể, không còn cần phải lấy m.á.u từ người cô nữa.

 

Thế nhưng để tránh bị tổ chức “dùng xong là vứt” như Bạch Hoài Sơn, cô chưa bao giờ tiết lộ điều này.

 

Chỉ cần tổ chức còn phụ thuộc vào cô, thì họ sẽ không g.i.ế.c cô.

 

Và nhờ thế, cô đã giành được mức tự do cao nhất trong tổ chức, ngoại trừ việc không thể rời khỏi căn cứ.

 

“Thả tôi ra!”

 

Karl gầm lên.

 

Thì ra mấy tên kia đã khống chế được cậu ta, đè xuống đất.

 

Dòng suy nghĩ của Khương Lưu Huỳnh cũng bị cắt đứt tại đây.

 

Cô vốn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ trước khi đi, Peter còn vươn bàn tay béo ú chỉ thẳng vào cô:

 

“Cả con da vàng này cũng mang đi, tránh để nó cầu xin ông chủ.”

 

Nghe vậy, tim Khương Lưu Huỳnh chợt trùng xuống. Cô không ngờ chỉ một câu nói của mình cũng bị liên lụy.

 

“Tôi không—”

 

Khương Lưu Huỳnh vừa định lên tiếng giải thích rằng mình sẽ không xin tha cho Karl, nhưng vì bên cạnh còn một kẻ sát thủ m.á.u lạnh, cô đành nuốt lời xuống.

 

Dù sao, nếu chọc giận hắn, cô cũng không có kết cục gì tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.