Ngay khoảnh khắc tivi được bật lên, cũng là lúc Khương Lưu Huỳnh tỉnh dậy.
Chỉ là trang phục của người trong màn hình khiến mọi người cảm thấy có chút xa lạ:
[Đây là Khương Lưu Huỳnh sao? Sao trông cao hơn hẳn, còn mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang!? Rốt cuộc đây là ai vậy?]
[Có lẽ lại là cảnh tượng do AI tự động tạo ra thôi, ai mà có thể thay đổi nhiều đến thế chỉ sau một đêm.]
[Trời ơi nhìn cô ấy đi đứng đầy khí chất luôn, ngầu thật sự, mà trên đường ai cũng chào hỏi cô ấy. Có khi nào là người đã mua Khương Lưu Huỳnh không?]
[Ngốc quá đi, nghe giọng trong điện thoại cũng biết là một ông già rồi. Rõ ràng người trong màn hình là một bác sĩ xinh đẹp, chắc chắn là người đã cứu Khương Lưu Huỳnh rồi.]
Sự thật được hé lộ vào khoảnh khắc người phụ nữ trong màn hình bước vào văn phòng và tháo khẩu trang xuống.
Không ai ngờ rằng, người phụ nữ bí ẩn trong bộ đồ bác sĩ, lại chính là Khương Lưu Huỳnh!
Cô thật sự đã trưởng thành rất nhiều! Ngũ quan đã không còn nét non nớt của ngày xưa, khí chất cũng rõ ràng chững chạc hơn hẳn.
Ngay sau đó, cô cởi áo khoác, đang định thay sang một chiếc hoodie thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.
“Cộc, cộc cộc cộc ——”
Âm thanh ngày càng lớn.
“Who?” (Ai đó?)
Khương Lưu Huỳnh nắm chặt chiếc áo mới mặc được một nửa, như đang do dự có nên tiếp tục mặc hay không.
“Trúng đạn, lấy đạn.” – lúc này trên màn hình đã tự động hiện phụ đề tiếng Trung tương ứng, mọi người không khỏi cảm thấy buồn bã, Khương Lưu Huỳnh vẫn bị bán ra nước ngoài, nhưng rất nhanh sau đó có người phát hiện:
[Huỳnh Huỳnh mặc áo blouse trắng, người ngoài cửa tìm cô ấy để lấy đạn, có nghĩa là Huỳnh Huỳnh của chúng ta không phải vật thí nghiệm nữa!!! Mà là —— bác sĩ!]
Lời vừa dứt, tất cả khán giả đều vỡ òa sung sướng, ai mà ngờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người vừa mới tự tử vài phút trước, phút sau đã tung tăng ở nước ngoài làm bác sĩ.
“Ra rồi, đừng gõ nữa!”
Chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh thở dài, khoác lại áo blouse trắng,
Khoảnh khắc mở cửa, cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không tránh khỏi bực bội, vì hôm nay cô vừa kết thúc công việc, ai ngờ lại còn phải giúp người ta lấy đạn.
Đối phương lại chính là truyền thuyết trong tổ chức, sát thủ số một chưa từng bị thương: Karl.
Trước đây cô chỉ từng thấy cậu ta một lần từ xa, không ngờ nhìn gần trông… trẻ đến thế, đặc biệt là mái tóc vàng kia không hiểu sao lại khiến cậu ta trông rất ngoan hiền.
Phía trên dòng bình luận thì sôi nổi hơn nữa:
[Aaaa đẹp trai quá trời, muốn yêu luôn!]
[Xác nhận ánh mắt: đây là chó của tôi!! Khương Lưu Huỳnh tránh ra, để tôi tới!]
[Đồ mê trai, cô đã từng thấy viên đạn chưa mà đòi lấy đạn cho người ta? Nói thật chứ m.á.u ở vai chảy nhiều vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ, đúng là không phải người thường,]
“Lấy đạn.”
Một câu lạnh lùng của Karl kéo tất cả mọi người trở về thực tại, nhanh chóng có người đưa ra suy đoán:
[Người này nói không sai, chẳng lẽ Khương Lưu Huỳnh đã gia nhập một tổ chức nào đó…?]
Lúc này, những người trong tổ chức Thần Ảnh đều hiện rõ ba vạch đen trên đầu, mấy người Hoa Quốc này lại đoán trúng thật.
Hơn nữa, sát thủ mạnh nhất của tổ chức bọn họ, lại để lộ mặt ra trước toàn thế giới như vậy.
“Chết tiệt cái buổi phát sóng ký ức này! Chủ nhân, tốt nhất chúng ta nên chuyển địa điểm ngay! Nếu không sớm muộn gì cũng bị người phụ nữ này lộ ra vị trí mất thôi!”
Thế nhưng thủ lĩnh của bọn họ – Giáo phụ Kiệt Mỗ Sâm – lại nói:
“Không vội, các người vừa rồi có bỏ sót gì không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bỗng một người đập bàn đứng bật dậy: “Mở lại đoạn ghi hình! Quay lại phút trước!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chỉ thấy một phút trước, khi một thành viên của tổ chức đi ngang qua Ava và chào cô, khuôn mặt đã bị làm mờ bằng hiệu ứng mosaic???
Trong đoạn hình đó, đối phương chỉ xuất hiện trong một giây ngắn ngủi, góc quay lại là toàn cảnh, nên rất ít người chú ý tới.
“Chuyện này là… sao?”
Kiệt Mỗ Sâm lắc đầu, ra hiệu tiếp tục theo dõi.