Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 220: Chương 220




Khương Thục sau khi dặn dò xong tất cả mọi chuyện vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cứ như thiếu cái gì đó…

 

Nhìn quanh bốn phía, không gian yên tĩnh, cả chiếc TV cũng đang tắt ngúm.

 

“Đúng rồi!” Cuối cùng bà cũng nhớ ra.

 

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Mấy ký ức liên quan đến Huỳnh Huỳnh còn đang phát sóng chứ?”

 

Bà nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, điều này đồng nghĩa với việc ở Hoa Quốc đang là ban ngày, đúng vào thời điểm phát trực tiếp.

 

Về việc này, Jack do dự không biết có nên nói cho vợ biết chuyện Khương Lưu Huỳnh lại một lần nữa bị bán đi trong buổi livestream hay không, cũng như tin đồn, à không, là sự thật đã được xác nhận, rằng Khương Lưu Huỳnh đã phải nhập viện để phẫu thuật.

 

Nhưng nếu nói ra, vợ ông nhất định sẽ vô cùng lo lắng, lại còn trách ông vì sao không kịp thời đưa cô bé về sau khi phẫu thuật xong.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hay là…

 

“Đừng có mơ mà lừa được tôi, Jack Williams.”

Khương Thục gần như lập tức đoán ra được ý đồ của ông, lạnh lùng nói.

 

Ai cũng biết ở nước ngoài, khi vợ gọi cả họ tên đầy đủ của chồng thì đó là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm, Jack lập tức đứng nghiêm, thành thật kể lại mọi chuyện.

 

Bao gồm cả chuyện Khương Lưu Huỳnh từng cố gắng tự sát.

 

Còn về việc hiện giờ cô đang được cấp cứu trong bệnh viện, Jack lựa chọn không nói, chỉ cần bây giờ cô bé vẫn còn sống là được rồi, quá khứ dẫu sao cũng là chuyện đã qua.

 

“Em yêu, đừng buồn nữa. Đó là chuyện xảy ra từ năm năm trước rồi, chắc chắn con bé đã vượt qua được, nếu không thì làm sao có thể xảy ra những chuyện sau này, đúng không?”

 

Khương Thục vô thức khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đau nhói.

 

Cháu gái đáng thương của bà rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương mới đưa ra được quyết định dại dột như thế?

 

“Là chúng ta có lỗi với con bé, là cả nhà họ Khương đã phụ lòng nó. Một người bà như em… còn mặt mũi nào để gặp lại con bé đây?”

 

Khương Thục ôm ngực, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

 

Bà bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định lúc này đưa cô bé về có đúng không.

 

Bởi suốt ngần ấy năm, bà chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bà, biết rõ mẹ con bé đã mất, biết rõ bố con bé đã tái hôn, vậy mà bà vẫn chọn để cô ở lại Hoa Quốc, sống dưới mái nhà của những người xa lạ.

 

Đó là bảo bối của Nhược Nhược! Cũng lẽ ra phải là bảo bối của bà nữa chứ.

 

Giờ thì con bé đã lớn rồi, thậm chí còn tự mình rửa sạch biết bao oan ức mà người khác áp đặt lên, không chỉ vậy, Khương Thục còn nhớ đến những tin tức nói về những kẻ từng bắt nạt Khương Lưu Huỳnh cuối cùng đã nhận quả báo ra sao, và vô số bình luận ủng hộ cô bé.

 

Rõ ràng Khương Lưu Huỳnh giờ đã không còn là đứa trẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt nữa, vậy mà bà – người bà ruột thịt – lại là người cuối cùng đứng ra ủng hộ con bé.

 

“Có ích gì không? Con bé có tha thứ cho em không? Có phải… nó đang giận em nên mới cố tình trốn tránh, không chịu gặp mặt?”

 

Một lúc ba câu hỏi khiến Jack bối rối, vô thức đáp lại:

 

“Sao lại thế được chứ?”

 

Dù gì em cũng là bà ngoại của Huỳnh Huỳnh mà!

 

 

Ông vừa mới nói được một câu, định nói tiếp thì Khương Thục lại lên tiếng:

 

“Phải rồi, sao lại thế được chứ? Em là bà ngoại của Huỳnh Huỳnh, vậy mà không chăm sóc được cho Huỳnh Huỳnh. Có phải em… không nên như thế, không nên tự ý cho người đi đón Huỳnh Huỳnh mà chưa hỏi qua ý kiến của Huỳnh Huỳnh?”

 

Nghe xong câu đó, lời định nói tiếp của Jack lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

 

Vốn dĩ ông định nói rằng vì bà là người thân của Huỳnh Huỳnh nên chắc chắn con bé sẽ không tuyệt tình đến thế, nhưng sau khi Khương Thục nói ra những lời kia, thì câu nói đó lại vừa đúng… mà cũng vừa không ổn chút nào.

 

Quả nhiên, tâm tư phụ nữ thật phức tạp, vừa mới tỉnh lại còn muốn lập tức gặp Huỳnh Huỳnh, bây giờ lại bắt đầu hối hận.

 

Ông phải thật cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, kẻo lại khiến vợ đau lòng.

 

Trong mắt Jack tràn đầy do dự, cuối cùng ông thử dò hỏi:

 

“Hay là… đợi khi tìm được Huỳnh Huỳnh rồi, chúng ta hỏi ý Huỳnh Huỳnh trước? Nếu Huỳnh Huỳnh đồng ý, mình sẽ đón Huỳnh Huỳnh về sau.”

 

Khương Thục nhất thời cảm thấy bất lực, thứ tự này hình như sai sai thì phải, nhưng đúng là bà không có cách liên lạc với Huỳnh Huỳnh, số điện thoại cũ cũng đã thử gọi nhưng chỉ hiện là số không tồn tại.

 

Giờ đây, Khương Thục như hóa thành một loạt câu hỏi “tại sao”, tiếp tục chất vấn:

 

“Nếu không tìm được thì sao? Nếu Huỳnh Huỳnh không muốn thì sao?”

 

“Anh cũng biết tài năng của Huỳnh Huỳnh mà, con bé vẽ rất giỏi, hát lại hay, hơn nữa anh nhìn xem, đến cả một tỷ em đưa, Huỳnh Huỳnh nói không cần là không cần! Có thể thấy Huỳnh Huỳnh không phải là người tham tiền, hoàn hảo chẳng khác gì con bé Nhược Nhược của chúng ta! Huỳnh Huỳnh hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của mình để kiếm đủ tiền!”

 

“Biết đâu, Huỳnh Huỳnh căn bản không thèm để ý đến tập đoàn Khương thị của em, thậm chí còn hiểu lầm em, hiểu lầm rằng em muốn dùng tiền mua chuộc con bé, hiểu lầm rằng em xem Huỳnh Huỳnh như công cụ để truyền thừa huyết mạch.”

 

Phải nói rằng Khương Thục đúng là rất biết suy nghĩ, nhưng cũng có thể vì bà đã lớn tuổi.

 

Jack chống cằm, cẩn thận suy nghĩ từng lời bà nói, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:

“Không đúng, Huỳnh Huỳnh là một người rất lương thiện, lương thiện đến mức ngốc nghếch! Em yêu, em phải tin vào chính mình, người Hoa các em không phải rất coi trọng huyết thống sao? Chỉ cần trong người con bé chảy dòng m.á.u giống em, thì không có gì có thể chia cắt được hai người cả!”

 

Ánh mắt của Khương Thục dần dần sáng lại, điều này nói cũng đúng.

 

Huỳnh Huỳnh không giống với Nhược Nhược, con bé thua là vì quá coi trọng tình thân, nếu không cũng đã chẳng để gia đình kia hành hạ suốt bao năm trời.

 

Nói ra thì đáng lẽ phải cảm thấy phẫn nộ, nhưng giờ phút này, tận sâu trong lòng Khương Thục lại dâng lên một tia may mắn, may mà bà không tham gia vào cuộc bạo hành đó, may mà Huỳnh Huỳnh vẫn luôn giữ niềm tin vào tình thân.

 

“Anh nói đúng lắm, Jack, mau bật TV lên cho em, em phải xem xem là ai to gan đến mức dám mua cháu gái của em.”

 

Tiếc là họ không biết,

 

Mối liên hệ huyết thống ấy đã sớm bị cắt đứt hoàn toàn vào vài giờ trước, ngay khoảnh khắc m.á.u trong cơ thể Khương Lưu Huỳnh bị thay hết.

 

Niềm tin duy nhất còn sót lại của họ cũng sắp tan biến.

 

Đáng buồn hơn, lý do khiến Khương Lưu Huỳnh coi trọng tình thân lại xuất phát từ chính niềm tin của gia tộc họ.

 

Chỉ tiếc rằng, cô chưa kịp học thêm gì nhiều từ mẹ thì đã phải rời xa mẹ.

 

Không thể tiếp nhận tư tưởng mới từ bên ngoài, tư tưởng cố hữu sẽ càng trở nên cứng nhắc, cho đến khi…

 

Biến dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.