“Jack! Jack! Anh ở đâu?”
Ý thức của Khương Thục vừa mới tỉnh lại một chút, theo bản năng liền gọi tên chồng mình.
Jack nghe thấy tiếng gọi lập tức đi vào. Những thiết bị y tế trong phòng đã được chuyển hết sang phòng bên cạnh, bây giờ chỉ còn lại một chiếc giường lớn, và vợ ông đang nằm trên đó, trông khỏe mạnh, thậm chí giọng nói cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Hạt Dẻ Rang Đường
Điều khiến ông kinh ngạc nhất là khuôn mặt Khương Thục đã hồng hào trở lại, không, phải nói là còn hồng hào hơn trước kia! Những nếp nhăn trên da cũng mờ đi rõ rệt!
Nếu có thể tiếp tục dùng thuốc, chẳng phải có thể trẻ lại như xưa sao?
Trong lúc Jack đang âm thầm vui mừng thì Khương Thục tức giận đập đập vào gối:
“Anh vui cái gì chứ? Cháu gái em tìm được chưa? Còn nữa, người đàn bà đó đâu?”
Khương Thục lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, bao gồm cả những gì xảy ra trước khi bà ngất đi, bà nhớ rõ mồn một.
Đứa cháu gái duy nhất của bà bị bắt nạt ở Hoa Quốc, con gái bà thì bị người ta hành hạ đến c.h.ế.t một cách bi thảm.
Bà không thể chờ đợi thêm nữa để gặp Khương Lưu Huỳnh – người thân m.á.u mủ mà bà đã bỏ mặc suốt hơn mười năm qua.
Và rồi… bà muốn cùng Khương Lưu Huỳnh đích thân báo thù cho Nhược Nhược.
Khương Thục đã sắp xếp sẵn tất cả trong đầu, nhưng không ngờ câu trả lời của Jack lại khiến bà bất ngờ:
“Xin lỗi em, Thục à, vẫn chưa tìm được Huỳnh Huỳnh…”
Vừa nói ông vừa cúi đầu đầy áy náy, nhưng sự thật là vậy, những người ông cử đi hoàn toàn không tìm được chút tin tức nào về Khương Lưu Huỳnh, mà bản thân ông cũng không có thời gian để đến Hoa Quốc.
Bất đắc dĩ, ông đành phải nhờ đến tổ chức lính đánh thuê mạnh nhất ở đây – Thần Ảnh.
Chỉ cần có tiền, bọn họ nhận mọi loại nhiệm vụ.
Bình thường ông sẽ không bao giờ giao dịch với những tổ chức ngầm như vậy, nhưng kể từ khi tổ chức này nghiên cứu ra loại thuốc đặc hiệu, mối quan hệ giữa họ đã ngày càng than thiết.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ đến một cô gái cũng không tìm được sao!”
Trước khi Khương Thục nổi giận, Jack vội vàng nói ra việc ông đã hoàn thành:
“Em yêu, đừng vội. Anh đã bắt được con mụ độc ác Vương Quyên rồi! Hiện đang ở dưới tầng hầm! Em có muốn xuống xem không?”
Khương Thục lắc đầu, nhưng không phải vì bà không muốn – chỉ là bà sợ khi nhìn thấy người đàn bà đó, bà sẽ không kiềm chế được mà g.i.ế.c c.h.ế.t Vương Quyên!
Thế nhưng… cháu gái bà vẫn chưa được tìm thấy, chắc chắn con bé cũng rất muốn tự tay trả thù người đàn bà độc ác kia.
“Vậy thế này đi Jack, anh bảo người c.h.ặ.t t.a.y chân của Vương Quyên trước, rồi cho cô ta uống thuốc đặc hiệu để giữ mạng. À, nhớ quay video lại cho em.”
“Em muốn tận mắt nhìn thấy cô ta đau đớn, sống không bằng chết!”
Jack không nói hai lời, lập tức truyền đạt nguyên văn lời vợ cho thuộc hạ. Ông hiểu rất rõ con người của vợ mình, c.h.ặ.t t.a.y chân còn được xem là nhẹ, dĩ nhiên, đây cũng là cách để giữ mạng cho Vương Quyên lâu hơn.
Nhưng đó chỉ là phần trừng phạt từ phía vợ, còn ông, với tư cách là bố của Nhược Nhược, cũng muốn tặng cho Vương Quyên một “món quà”.
Thế là ông tiếp tục nhắn thêm một câu:
“Nghe nói nghề cũ của cô ta là gái điếm, các cậu cứ xem mà ‘giải trí’, đừng g.i.ế.c người là được.”
Nhận được tin nhắn, mấy tên tay chân ngớ người, bọn họ là đánh thuê chứ không bán thân! Hơn nữa, đối tượng còn bẩn thỉu hơn cả bọn họ…
“Không được đâu thưa ông, chuyện chuyên môn thì cứ để người chuyên làm!”
Jack không ngờ bọn họ lại có đạo đức nghề nghiệp đến vậy, đành từ bỏ ý định đó, đổi sang móc mắt Vương Quyên ra.
Ừm, đúng chuyên ngành rồi đấy!
Tay chân lập tức đồng ý không do dự.