“Phối hợp với tôi, cô sẽ được gặp lại mẹ mình.”
Bạch Hoài Sơn vừa nói vừa kịp thời ngăn lại cái tát mà Khương Lưu Huỳnh đang vung tới. Một người yếu đuối như vậy mà cũng dám mơ tưởng đến việc đánh ông ta sao?
Có phải vì quá lâu không gặp nên cô đã quên mất thủ đoạn của ông ta rồi chăng?
Khương Lưu Huỳnh vùng vẫy rút tay ra, ngẩng đầu lên không chút sợ hãi mà nói:
“Ông đang lừa tôi, mẹ tôi đã bị Vương Quyên hại c.h.ế.t rồi, tôi đã xem… báo cáo tử vong.”
Khi nói ra câu này, dường như cô đã dùng hết sức lực toàn thân. Dù không muốn tự mình thừa nhận sự thật này, nhưng vì muốn điều tra rõ chân tướng năm xưa, Khương Lưu Huỳnh đã đột nhập vào hệ thống bệnh viện để xem báo cáo khám nghiệm tử thi.
Trong đó có đầy đủ hình ảnh các vết thương trên t.h.i t.h.ể mẹ cô…
Bao gồm cả vết thương mà Vương Quyên từng nói là do giày cao gót đập vào.
Nhưng pháp y lại quy hết những vết thương đó là do tai nạn xe gây ra.
Một vụ mưu sát có chủ đích, cuối cùng lại bị khép lại thành cái c.h.ế.t do tai nạn ngoài ý muốn.
Do nơi xảy ra tai nạn không có camera giám sát, t.h.i t.h.ể cũng đã bị đưa đi hỏa táng, đến nay Khương Lưu Huỳnh vẫn không tìm được bằng chứng đủ sức thuyết phục để chứng minh Vương Quyên đã g.i.ế.c người.
Nhưng nhìn lại hiện tại, chính cô cũng sắp trở thành tù nhân, nếu sớm biết trước như vậy, có lẽ cô đã nên lấy mạng đổi mạng, g.i.ế.c Vương Quyên để báo thù cho mẹ mình!
Ít nhất thì như thế, cái c.h.ế.t của cô cũng có ý nghĩa hơn.
“Bịch —” một tiếng,
Tiếng cơ thể Khương Lưu Huỳnh ngã xuống va vào sàn vang vọng khắp phòng.
Đồng tử Bạch Hoài Sơn co rút mạnh, chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh như một con búp bê bị vỡ vụn, vô hồn nằm bất động dưới đất, mắt vẫn mở nhưng ánh nhìn thì tăm tối không còn sức sống,
Cô ngã xuống mà không có dấu hiệu báo trước, nhưng rõ ràng ông ta vẫn chưa kịp trừng phạt vật thí nghiệm không nghe lời này, chẳng lẽ… cơ thể cô xảy ra vấn đề gì?
Bạch Hoài Sơn vội vã bước tới quỳ xuống cạnh cô, lay người cô rồi gọi:
“0029? Khương Lưu Huỳnh? Dậy đi, tôi sẽ kiểm tra toàn thân cho cô.”
Nhưng mặc cho ông ta lay gọi thế nào cũng không có phản ứng, bên khóe miệng cô lại từ từ chảy ra một dòng m.á.u đỏ thẫm, hơi thở của Bạch Hoài Sơn lập tức trở nên gấp gáp, khi đoán ra sự thật, ông ta mắng to:
“Đồ ngu!”
Sau đó nhanh chóng bế cô lên rời khỏi nơi này. Khi tầm nhìn chuyển động theo bước chân ông ta, mọi người dần nhận ra khung cảnh xung quanh.
Khác hẳn với phòng thí nghiệm âm u trước đó, nơi này giống một phòng nghiên cứu công nghệ hiện đại.
Mọi người qua lại đều là nhân viên mặc đồng phục liền thân, ai nấy bận rộn vội vã.
Tuy nhiên, dù vội đến đâu, khi đi ngang qua Bạch Hoài Sơn, họ cũng đều dừng lại cúi đầu chào một câu:
“Tiến sĩ.”
“Ừ, theo tôi đến kho số 3.”
Khi cửa kho thiết bị mở ra, rất nhiều người kinh ngạc trước hệ thống y tế tự động hóa hoàn toàn trước mắt:
[Nghe nói từ lâu nhà họ Bạch luôn dẫn đầu trong nghiên cứu y học, không ngờ thiết bị cũng tiên tiến như vậy.]
[Xịn thật, còn có cả robot kìa!]
[Hừ, một đống sắt vụn thì cao cấp cái gì? Đừng quên những thứ này đều được đổi bằng sinh mạng người khác, Lưu Huỳnh đáng thương của tôi…]
[Cũng đừng vơ đũa cả nắm chứ, biết đâu chỉ có mấy loại thuốc kia là kết quả của thí nghiệm thôi, còn máy móc thì chắc không phải. Tiến sĩ Bạch dù sao cũng có cống hiến cho nhân loại mà, có thể giảm án được không? Đừng bắt Tiến sĩ Bạch mà, bắt thì bắt Bạch Ly ấy.]
[Bình luận trên quên mất là video chúng ta đang xem đều lấy từ thiết bị trích xuất ký ức, do Bạch Ly tạo ra đấy, hơn nữa cùng lắm Bạch Ly chỉ lừa tình cảm Khương Lưu Huỳnh, thủ phạm thật sự chính là Bạch Hoài Sơn.]
[Điên thật rồi! Vậy mà còn có người tranh luận xem trong hai kẻ cặn bã thì ai đáng bị vào tù hơn? Đừng có cuồng đàn ông quá đáng như thế! Nếu thương họ như vậy thì sao không thay những đứa trẻ mồ côi kia đến làm vật thí nghiệm cho chúng đi? Với lại, mấy công nghệ cao này có dành cho người bình thường các người dùng không? Thật nghĩ nhà họ Bạch là doanh nghiệp nhà nước làm từ thiện à?]
Một câu nói đã đánh vỡ mọi ảo tưởng của mọi người. Nhưng vẫn còn kẻ không cam lòng, cho rằng chỉ cần đợi đến khi thuốc được sản xuất hàng loạt thì đến lượt mình.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo sẽ hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ đó của họ.
Sau khi Khương Lưu Huỳnh được đẩy vào khu trị liệu, một cuộc điện thoại gọi đến, và người ở đầu dây bên kia mở miệng là tiếng Anh trôi chảy.
Trên màn hình còn chu đáo hiển thị cả phụ đề tiếng Trung:
“Bạch tiên sinh! Loại thuốc mới KA916 mà ngài phát minh thực sự quá hiệu quả! Ban giám đốc công ty chúng tôi đã nhất trí thông qua quyết định…”
Khóe miệng Bạch Hoài Sơn khẽ cong lên, lộ ra một tia đắc ý khó nhận ra. Vốn định chờ đối phương chủ động ra giá, nhưng đợi mãi không thấy đối phương lên tiếng, ông ta đành phải chủ động hỏi:
“Lần này các người định đặt bao nhiêu?”
Đối phương im lặng suốt nửa phút, rồi chậm rãi thốt ra một từ khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc:
“Mua đứt.”
Ngay lập tức, cư dân mạng toàn Hoa Quốc phẫn nộ:
[Mẹ kiếp, rốt cuộc là nước nào vậy, sao có thể tham lam đến thế?]
[Chắc chắn là Mỹ rồi, Mỹ thích độc quyền lắm mà, c.h.ế.t tiệt cái bọn tư bản!]
[Bạch Hoài Sơn chắc không ngu đến mức đồng ý chứ? Là người Hoa Quốc thì hàng tốt đương nhiên nên ưu tiên cho người mình dùng chứ!]
Thế nhưng câu trả lời của Bạch Hoài Sơn là:
“Có lợi ích gì?”
Ồ, đáng ra phải gọi đó là một câu hỏi, nhưng nó lại nói lên một điều, chỉ cần lợi ích đủ lớn thì không gì ông ta không làm.
Một nhà tư bản thông minh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để kiếm lời.
Nhưng lại có không ít người vẫn thích đồng cảm với tư bản, cầm mức lương ba nghìn một tháng mà xót thương cho ông chủ kiếm được hàng tỷ:
[Bạch Hoài Sơn nói vậy là đang thả thính thôi, muốn xem bọn Mỹ có thể trả giá cao đến đâu, chứ có nói là bán đâu.]
[Nói mới nhớ, tôi thấy thuốc này từng thấy trong bệnh viện rồi, hình như là dung dịch phục hồi gì đó, chắc chưa bán ra đâu.]
Điện thoại đầu dây bên kia trả lời:
“One hundred million dollars.” (Một trăm triệu đô la Mỹ)
Một trăm triệu đô mà muốn mua đứt?
Bạch Hoài Sơn cười nhạt, không trả lời, đối phương lập tức hiểu rằng ông ta đang chờ họ tăng giá.
Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia có vẻ đã đổi người, từ giọng nói trẻ trung thành một giọng già nua:
“Bạch tiên sinh, tôi nghĩ ngoài chúng tôi ra, ngài khó mà tìm được bên mua nào hào phóng đến vậy. À đúng rồi, nghe nói phòng thí nghiệm ngầm của ngài ở Hoa Quốc rất nổi tiếng, sao không tự sản xuất rồi bán ở trong nước? Dân số Hoa Quốc đông hơn chúng tôi nhiều mà?”
Câu hỏi trước sau chẳng liên quan gì đến nhau khiến người xem bối rối.
Nhưng với Bạch Hoài Sơn thì đây là một lời đe dọa trắng trợn.
Ý của lão ta rất rõ: nếu không bán, họ sẽ lôi kéo các nước đồng minh cùng tẩy chay.
Trong khi đó, đối thủ duy nhất có sức mua tương đương – Hoa Quốc, cục quản lý dược lại có yêu cầu cực kỳ khắt khe với thuốc mới.
Nếu điều tra ra được thí nghiệm ngầm, ông ta sẽ bị bại lộ.
Cho nên mục tiêu đầu tiên của ông ta đương nhiên là thị trường nước ngoài.
Chỉ là, ông ta vẫn đánh giá thấp lòng tham của bọn họ.
Nhưng Bạch Hoài Sơn cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt, ông ta có cách để tẩy trắng, biến loại thuốc này thành sản phẩm hợp pháp được lưu hành trong nước.
Chỉ cần… thêm chút thời gian.
Ông ta còn chờ được.
Tất cả chỉ trách những năm qua ông ta quá chú tâm vào nghiên cứu, không kịp xử lý sạch sẽ mọi “đuôi chuột”, nên mới phải e dè như bây giờ.
Đúng lúc ấy, Khương Lưu Huỳnh sau khi hoàn tất điều trị được đẩy ra khỏi thiết bị y tế.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tốc độ phục hồi của cô nhanh gấp mười lần so với những người từng dùng máy, quả nhiên là vật thí nghiệm thành công đầu tiên.
“Bạch tiên sinh, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Lão già lại lên tiếng, giọng điệu như thể chắc chắn Bạch Hoài Sơn sẽ phải đồng ý.
Bạch Hoài Sơn nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên báo cáo kiểm tra sức khỏe của Khương Lưu Huỳnh trên màn hình máy tính.
Có lẽ… ông ta đã nghĩ ra cách xử lý.
“Thuốc vẫn bán với giá 500 đô la một liều. Nhưng… chúng tôi có thể bán vật thí nghiệm thành công duy nhất này cho các ông với giá 50 triệu đô.”
“Cô ấy đại diện cho đỉnh cao trong nghiên cứu của chúng tôi, tốc độ hồi phục nhanh gấp trăm lần thuốc.”
Không hề do dự:
“Deal.”
⸻
Khương Thành Du không dám tin vào mắt mình, chú Bạch lại có thể dễ dàng bán đi Lưu Huỳnh như vậy?
Chỉ có 50 triệu đô thôi sao?!
Họ cũng có thể mua mà! Họ có tiền mà!
Tại sao lại bán cho người nước ngoài?!
“Quá đáng lắm rồi! Sao chú có thể làm vậy? Em ấy là em gái cháu mà! Chú với mẹ cháu chẳng phải từng là bạn học sao? Sao chú có thể tàn nhẫn như thế?”
Khương Thành Du lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông có vẻ ngoài hiền hòa trên màn hình, vẫn không thể hiểu nổi tại sao người chú từng thân thiết với mẹ mình lại có thể làm như vậy với Lưu Huỳnh.
Có lẽ… Khương Lưu Huỳnh đã nghe thấy.
Cô lặng lẽ bước xuống khỏi máy điều trị, nhưng không bỏ chạy, chỉ đưa mắt nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó…
Vũ khí trong tầm tay?
Khi mọi người thấy cô cầm lấy con d.a.o mổ trên kệ, ai nấy đều nghĩ cô sẽ chĩa mũi d.a.o về phía Bạch Hoài Sơn.
Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra ngay lúc đó.
Mũi d.a.o không chĩa vào ai khác mà đ.â.m thẳng vào tim cô với lực mạnh mẽ.
“Dừng lại ——!!”
Bạch Hoài Sơn hét lên, lao về phía cô, nhưng không kịp ngăn lưỡi d.a.o đ.â.m sâu vào n.g.ự.c cô gần một nửa.
Máu tươi phun ra ngay lập tức…
Gương mặt Khương Lưu Huỳnh lại không hề lộ vẻ đau đớn.
Ý niệm muốn c.h.ế.t trong cô đã lên đến đỉnh điểm kể từ khoảnh khắc biết rằng bản thân sắp phải trải qua cơn ác mộng của năm năm trước một lần nữa.
Cô thà c.h.ế.t để chấm dứt mọi đau khổ, còn hơn phải chịu thêm một giây dày vò.
Khác với năm năm trước, khi cô cướp được vũ khí, khi ấy cô chĩa s.ú.n.g vào Bạch Hoài Sơn, dùng nó để đòi ông ta thả mình rời đi.
Còn lần này, tự sát đã trở thành lựa chọn đầu tiên.
[Khương Lưu Huỳnh thực sự đã mất hết mọi lý do để tiếp tục sống.]
Ngay cả những ngày tháng yên bình trong căn hộ nhỏ năm xưa, giờ đây cũng trở thành lý do khiến cô sẵn sàng đối mặt với cái chết, tại sao?
Vì cô đã từng cảm nhận được đủ hơi ấm, nên mới có thể dứt khoát chọn con đường tái sinh như thế này.