Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 215: Chương 215




[Bạch Ly, anh đừng làm tôi cười chết, anh có tư cách gì để đánh giá nơi cô ấy ở có an toàn hay không? Chẳng phải ở bên cạnh anh mới là không an toàn nhất sao?]

 

[Thật kinh tởm, hai bố con nhà này! Sau này tôi sẽ không bao giờ mua đồ của nhà họ nữa! Mọi người mau đoàn kết lại, cùng tẩy chay sản phẩm của Nhà họ Bạch đi!]

 

[Đây là bánh bao nhuốm m.á.u người, mọi người đừng ăn nữa! Hãy tôn trọng quy luật sinh mạng! Sau này bất kỳ loại thuốc nào do tập đoàn Bạch Thị nghiên cứu, mọi người đừng đụng vào nữa!]

 

Tuy nhiên, những lời nói đó giống như một hòn đá nhỏ ném vào biển cả, khó mà tạo được sóng gió gì.

 

Có thể nói, hầu hết người dân Hoa Quốc đều đã từng sử dụng sản phẩm do Nhà họ Bạch sản xuất, từ vỏ điện thoại đơn giản cho đến thuốc chữa ung thư.

 

Không thể phủ nhận những đóng góp của Nhà họ Bạch cho sự tiến bộ của quốc gia, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cách thức đó khiến người ta khinh bỉ mà vẫn không thể rời xa.

Ai mà chẳng có lúc ốm đau, ai mà chẳng sợ chết…

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng Bạch Ly vốn dĩ chẳng bận tâm đến những lời lẽ ấy.

 

Khả năng sáng chế của anh ta không thua gì bố mình, chỉ là anh ta chẳng hứng thú với việc dùng cơ thể người, cũng không đắm chìm trong sinh học.

Công nghệ mới là thứ thú vị nhất trên thế giới này.

 

Không cần người khác nói, anh ta cũng sẽ tự đóng cửa phòng thí nghiệm và chuyển toàn bộ trọng tâm sang cơ khí học.

 

Tất nhiên, còn có cả Huỳnh Huỳnh.

 

Cô ấy là tình yêu cả đời anh ta… Bọn họ là cặp đôi tâm hồn sinh ra để dành cho nhau.

 

Bạch Ly siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, sự cố chấp trong ánh mắt anh ta lúc này lộ rõ không chút che giấu.

Đúng lúc đó, điện thoại anh ta đổ chuông. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trong mắt anh ta đã bùng lên ngọn lửa giận dữ.

 

Sau khi cúp máy, anh ta ngửa đầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thì thầm:

 

“Huỳnh Huỳnh , anh đến đón em đây.”

 

Đợi đến khi anh ta đưa người rời đi, chắc buổi livestream cũng phát tới đoạn đó rồi.

 

Khương Thành Du phải trả giá thôi.

 

 

Vết thương của Khương Lưu Huỳnh vẫn đang chảy máu, cho dù bác sĩ cố tình khâu lại thì cũng không cầm nổi,

chỉ có thể liên tục điều m.á.u từ các ngân hàng m.á.u của các bệnh viện để duy trì “sự sống” trong cơ thể cô.

 

Ít nhất, các bác sĩ vẫn cho rằng cô còn sống.

“Không ổn rồi, cứ thế này thì ngân hàng m.á.u của cả Bắc Kinh cũng sắp cạn! Cơ thể con bé này rốt cuộc đã bị biến đổi thành quái vật gì vậy?”

 

Vị bác sĩ bất lực buông d.a.o phẫu thuật xuống.

 

Nếu cứ tiếp tục thế này… chuyện ông ta đổi m.á.u lấy tiền sẽ không thể giấu nổi nữa.

 

Ông ta từng nghĩ nếu m.á.u chảy không nhiều thì trộm chút cũng chẳng sao, đúng lúc mấy ông chủ nhà giàu mà ông ta từng điều trị nghe tin Khương Lưu Huỳnh đang ở bệnh viện này thì đều đến tìm ông ta mua máu.

 

Một giọt m.á.u đáng giá ngàn vàng! Có thể bằng bao nhiêu năm lương của ông ta!

 

Người ta thường nói: cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, thay vì để phí hoài thì chi bằng bán cho họ.

 

Thế là ông ta ăn cắp, lại còn lừa các y tá, nào ngờ cơ thể này lại là cái hố không đáy.

Giờ m.á.u chảy ra đã lạnh như băng, tức là toàn bộ số m.á.u đó vừa mới truyền từ ngân hàng m.á.u vào.

 

Cơ thể Khương Lưu Huỳnh đã lạnh đến mức đáng sợ, giống hệt một xác chết!

 

Xin lỗi nhé cô gái, giờ cho dù là trời đất thần tiên cũng khó mà cứu nổi cô. Chi bằng nghĩ ra một lý do bệnh hợp lý rồi…

 

“Hay là… chúng ta báo lên viện trưởng đi?” Một nhân viên y tế lên tiếng đề nghị.

 

Với tốc độ này, chưa đầy một ngày nữa Khương Lưu Huỳnh sẽ c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.

Đến lúc đó, cả Nhà họ Khương lẫn Nhà họ Bạch đều sẽ không tha cho bọn họ. Nếu họ kiểm tra camera giám sát… sẽ phát hiện bọn họ đã lén uống m.á.u của cô! Coi như mất việc!

 

“Không được không được, phải nghĩ cách khác, nếu để viện trưởng biết thì cả đám chúng ta đều…”

 

Một tiếng “Rầm!” vang lên, cắt ngang lời của vị bác sĩ.

 

Thì ra là cánh cửa vốn bị khóa không biết vì sao lại bị đẩy mở,

 

“Đều cái gì?”

 

 

Một ông lão tóc bạc mặc áo blouse trắng bước vào, theo sau là vài cảnh sát.

 

Và… ông bố nổi bật – Khương Chấn Thiên,

 

“Các người đã làm gì con gái tôi!” Ông ta mạnh mẽ đẩy mọi người ra để đến bên Khương Lưu Huỳnh, trong lòng chỉ nghĩ:

 

Cuối cùng, cuối cùng cũng được gặp con rồi.

“Huhu… Bố nhớ con lắm, Huỳnh Huỳnh, Huỳnh Huỳnh mở mắt nhìn bố đi, bố chỉ còn mỗi mình con thôi…”

 

Một người đàn ông ngoài năm mươi lúc này quỳ rạp dưới đất, khóc như một người béo 250 cân, cả khuôn mặt sưng vù như đầu heo.

Cả phòng phẫu thuật vang vọng tiếng khóc của ông ta.

 

Mãi cho đến khi ông ta đưa tay chạm vào cánh tay của cô gái, ngay khoảnh khắc tiếp xúc đó, một luồng khí lạnh rợn người lập tức xâm chiếm toàn thân ông ta.

Sau đó, cả hành lang vang lên một tiếng gào thét từ ông:

 

"AAA__"

 

“Lạnh! Cơ thể con gái tôi lạnh như băng rồi!! Không! Các người đã làm gì! Các người đã làm gì với con gái tôi?!”

 

Khương Chấn Thiên hoảng loạn bò dậy, lao về phía bác sĩ, hai tay siết chặt cổ ông ta mà gào lên chất vấn.

 

Biến cố này khiến tất cả mọi người không kịp trở tay, lại còn xảy ra ngay trước mắt cảnh sát, hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn, người thì xông vào bóp cổ, người thì cố gắng can ngăn.

 

Còn viện trưởng thì dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình lao đến, bắt mạch cho Khương Lưu Huỳnh đang nằm trên giường phẫu thuật.

 

Xong rồi——

 

Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông ta.

 

Cổ họng như bị tắc nghẹn, ông ta khó nhọc lên tiếng:

 

“Mạch đập của đứa trẻ này… đã ngừng rồi.”

 

Rõ ràng chỉ là một câu nói rất khẽ, nhưng cả căn phòng đều nghe thấy.

 

Cảnh tượng hỗn loạn trong tích tắc trở nên yên tĩnh đến rợn người.

 

Yên tĩnh đến mức Khương Chấn Thiên như có thể nghe thấy nhịp tim mình:

 

“Thình thịch——thình thịch——thình thịch thình thịch thình thịch……”

 

Ngày một nhanh, ngày một gấp, đến mức trong đầu ông chỉ còn vang lên mấy chữ đó của viện trưởng.

 

Mạch đập của con gái ông, đã ngừng rồi.

 

Khương Chấn Thiên chậm rãi buông tay khỏi người bác sĩ, loạng choạng lùi vài bước rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp bên giường phẫu thuật, rõ ràng là đôi chân ông đã mất hết sức lực, không còn chống đỡ nổi để đến bên cạnh Khương Lưu Huỳnh.

 

“Sao lại thế này… Không thể nào! Con gái tôi sẽ không c.h.ế.t đâu!”

 

Ông bò đến cạnh giường với dáng vẻ quỳ rạp, miệng lẩm bẩm như một kẻ điên dại.

 

Con gái ông hôm qua vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn còn có thể nói chuyện với người ta qua livestream, vậy mà giờ đây lại nằm trên bàn mổ lạnh như xác chết, mạch không còn đập.

 

“Không… không thể nào… chắc chắn vẫn còn cách cứu con bé! Nhất định phải có cách!”

Khương Chấn Thiên vẫn chìm trong những suy nghĩ của mình, tiếp tục lẩm bẩm.

Ông vừa mới tìm lại được Huỳnh Huỳnh, vừa mới biết họ là người thân duy nhất còn lại của nhau trên thế giới này.

Ông còn mong hai bố con có thể xoá bỏ hiểu lầm, hàn gắn tình cảm, bù đắp những tiếc nuối đã qua…

 

“Xin lỗi ông, cô ấy đã không còn nhịp tim đập nữa rồi.”

 

Lời nói đầy tiếc nuối của viện trưởng lại một lần nữa kéo ông ra khỏi giấc mộng đẹp.

 

Ngay sau đó là một cơn đau thắt ngực, trước mắt tối sầm.

 

Khương Chấn Thiên vốn đã thức trắng cả đêm, lúc này đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, không chịu nổi cú sốc quá lớn.

 

Bất chợt, một cơn choáng váng ập tới, nhưng ông không cam lòng ngất đi, bám chặt lấy khung giường mà gượng dậy, bước chân xiêu vẹo nhưng ánh mắt đầy quyết tâm,

Ông dốc hết toàn bộ sức lực lao về phía bác sĩ đang bị cảnh sát khống chế.

 

“Trả con gái lại cho tôi——!”

 

Thấy tình hình sắp hỗn loạn lần nữa, viện trưởng lập tức dùng tuyệt kỹ “vô ảnh chỉ” điểm vào mấy huyệt đạo trên người Khương Chấn Thiên.

 

Cơ thể Khương Chấn Thiên lập tức cứng đờ, thân hình to lớn nặng nề đổ ập về phía trước như cây đổ trong rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.