Thời gian đã đến.
Tất cả mọi người đồng loạt dồn ánh mắt về phía màn hình, ngay cả những ông bà lớn tuổi không có điện thoại thông minh cũng đúng giờ đến xem màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại.
Điều bất ngờ là, màn hình đã sáng!
Nhưng người đầu tiên xuất hiện lại không phải là Bạch Ly, mà vẫn là quả cầu xanh tự xưng là “Tinh Tinh”:
“Chào mừng mọi người đến với ngày cuối cùng của phòng phát sóng ký ức, chúc các bạn xem vui vẻ.”
Lời mở đầu ngắn hơn mọi lần, nhưng rõ ràng không ai chú ý đến điều đó, mà tất cả đều đang thắc mắc:
Hạt Dẻ Rang Đường
[Sao lại là ngày cuối cùng? Không phải còn năm năm sao? Chỉ trong một ngày đã chiếu hết thì gấp gáp quá rồi đấy?]
[Á? Chẳng lẽ cơ thể của Huỳnh Huỳnh đã hồi phục nhanh như vậy rồi? Hôm qua mới cấp cứu xong, hôm nay đã chiết xuất ký ức, có phải vội quá không, sức khỏe của Huỳnh Huỳnh vẫn chưa hồi phục mà!]
[Bạn gấp gì chứ? Người ta Khương Lưu Huỳnh là chiến cơ mạnh nhất, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi nói rồi mà, đám truyền thông thích thổi phồng, còn cả mấy người tự nhận là “người trong ngành y” nữa, bám lấy không buông để kiếm tí lưu lượng.]
Tinh Tinh không trả lời, mà trực tiếp phát video. Nhiều người còn đùa rằng họ cảm nhận được sự buồn bã và tức giận từ một con robot.
Đùa thôi, làm gì có chuyện robot có cảm xúc chứ?
Serena và tổ chức Thần Ảnh đều chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, sợ rằng người xuất hiện tiếp theo sẽ là họ.
“Chị Lâm, chị không đi thi cuối kỳ thật à? Giờ chuẩn bị vẫn còn kịp đó!”
May quá không phải…
Lúc này người xuất hiện trên màn hình lớn là An Tiểu Đức mà ai cũng từng gặp, bối cảnh là ký túc xá căn hộ.
Qua vài ngày tiếp xúc, An Tiểu Đức mới biết Khương Lưu Huỳnh vẫn còn đang học lớp 11, còn chưa học xong đã đến làm việc rồi. Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy mình đúng là người chẳng ra gì, một mầm non nghệ thuật của quốc gia lại phải đến làm việc với đám đàn ông già nua như họ.
Trước ngày thi, anh ta lại đến khuyên cô, lần này còn kéo cả công ty đến khuyên nữa.
“Đúng đó, em gái nhỏ à, em mới có mười tám tuổi, lại còn xinh đẹp như vậy, ăn thêm vài năm cơm tuổi trẻ rồi vào làm cũng được mà, không cần phải sớm biến thành đám đầu hói như bọn anh đâu!”
“Phải đó, em xinh như vậy, cho dù học không giỏi cũng có thể làm streamer mà! Làm ở chỗ bọn anh cực lắm, sau này mà xấu đi thì em khóc không kịp đâu.”
Giữa những lời khuyên nhủ ấy lại có một người khác biệt:
“Này này này, cái gì mà em gái nhỏ? Đây là em gái tôi nhận trước đấy nhé, anh nói chuyện với em gái tôi kiểu gì vậy? Em gái tôi thông minh, xinh đẹp, có tài, muốn làm gì thì làm, cần gì nghe anh khuyên?”
Chính là lễ tân Trần Vân ngày trước. Sau vài ngày tiếp xúc, cô ấy có thể nói là người “cưng chiều” Khương Lưu Huỳnh nhất, thái độ thay đổi 180 độ so với ban đầu.
Một cô gái nội tâm hướng nội bị ép trở thành người mỗi ngày ra chợ mua đồ nấu ăn cho Khương Lưu Huỳnh, quyết tâm phải “vỗ béo” cô như một bà mẹ nuôi chính hiệu.
Ngoài ra, cô ấy còn mê mẩn việc giúp Khương Lưu Huỳnh trang điểm, bây giờ cô bé đang mặc một bộ váy Lolita lộng lẫy, tóc uốn xoăn kiểu cừu. May mà công việc của Khương Lưu Huỳnh không cần đi lại nhiều, chỉ cần ngồi ghế là làm được, chứ không thì cũng chẳng ngồi yên nổi lâu như vậy.
Điều duy nhất khiến Trần Vân tiếc nuối là Khương Lưu Huỳnh không chịu đội tóc giả, nhưng dù vậy, một cô búp bê tóc đen vẫn vô cùng xinh đẹp.
Mỗi lần nhìn, Trần Vân lại cảm thấy kinh ngạc. Lần này cũng không ngoại lệ:
“Huỳnh Huỳnh, hay là em đừng làm việc với đám đầu hói này nữa đi, bà ngoại chị ở Quảng Đông có rất rất nhiều nhà, cùng lắm chị dẫn em về ăn bám bà chị, chỉ cần em mỗi ngày …”
Khương Lưu Huỳnh chưa nghe hết đã vội vàng nhét quả táo vào miệng Trần Vân, sợ cô ấy lại nghĩ ra cái trò gì quái đản nữa, dù gì thì hôm qua người này còn nói muốn cho cô đội tai mèo các kiểu, nghĩ đến thôi đã nổi da gà.
“Cảm ơn chị Trần Vân, nhưng em thấy bây giờ như vậy là rất tốt rồi. Được làm việc ở đây, được quen biết mọi người, còn được mượn váy mặc, được trang điểm nữa. Tiểu An cũng rất tốt, cho em ở lại đây, còn chị Lý, anh Vương… mọi người đều rất tốt với em, em rất vui khi ở đây.”
Một câu trả lời vô cùng xúc động, không hề nhắc đến việc bị bắt nạt ở trường, chỉ luôn nhấn mạnh rằng cô rất hạnh phúc tại nơi này.
Điều này khiến khán giả xem livestream vừa cười vừa khóc, thì ra được yêu thương và không được yêu thương lại có sự khác biệt lớn đến vậy, mà chẳng hề liên quan đến tiền bạc.
Dù ở trong một nơi chật chội, tồi tàn như vậy, Khương Lưu Huỳnh vẫn sống rất tinh tế. Có lẽ thứ đắt nhất trong cả căn phòng chính là chiếc váy mà Khương Lưu Huỳnh đang mặc.
Bọn họ thực sự rất thích Khương Lưu Huỳnh.
Người đàn ông ngồi trong văn phòng cao tầng ở Bắc Kinh cũng không kìm được mà rơi một giọt nước mắt.
Người ta vẫn nói “Nam nhi có lệ không dễ rơi”, nhưng với An Tiểu Đức thì nước mắt không ngừng rơi, khóc đến nỗi đuôi mắt xuất hiện nếp nhăn, tiếng khóc vang vọng cả một tầng lầu.
Cuối cùng, Trần Vân không nhịn nổi nữa, chạy vào quát:
“Khóc, khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, phúc khí cũng bị anh khóc bay sạch rồi! Còn bao nhiêu kẻ ngu ngốc đang bôi nhọ em gái tôi đấy! Còn không mau đi xử lý chúng nó đi!”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt Trần Vân cũng ánh lên những giọt lệ long lanh.
Câu nói ấy lại khơi dậy tinh thần chiến đấu của An Tiểu Đức. Anh ta ngửa mặt lên trời gào to:
“Cô nói đúng! Xông lên! Tôi phải xem thử là những kẻ đê tiện nào dám bắt nạt chị Lâm của tôi! Tôi nhất định sẽ phá hủy ‘thiên đường’ của chúng!”
Nói xong không chần chừ, lập tức quay về chỗ ngồi, chỉ trong vài phút đã lục ra được thêm vài ID của những kẻ tung tin thất thiệt, rồi gửi ngay vào nhóm lớn của công ty. Sau đó, toàn bộ thông tin cá nhân đằng sau các ID đó bị phơi bày không sót một mẩu.
Cách xử lý giống hệt với nhóm bắt nạt trước đó, chỉ thêm một điều đặc biệt: toàn bộ lịch sử trình duyệt, bao gồm cả chế độ ẩn danh, đều bị gửi đến điện thoại của người thân và bạn bè của họ. Dù sao ai cũng biết, lịch sử trình duyệt chính là “vũ khí tối thượng”, đặc biệt là trong chế độ ẩn danh.
Một đoạn video kết thúc, thì một tin đồn khác cũng bắt đầu lung lay.
Trên mạng dấy lên làn sóng nghi ngờ:
[Khương Lưu Huỳnh không đi học lâu như vậy chẳng phải sẽ bị đuổi học sao? Vẫn có thể thi đại học à, còn gian lận nữa?]
[Trời ơi, mấy người chuyên bịa chuyện đừng quá đáng nữa! Người ta căn bản không tham gia thi đại học, thì lấy đâu ra cơ hội gian lận?]
Lúc này, lẽ ra giáo viên trường Đế Trung là người có quyền lên tiếng nhất, nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ ai đứng ra, lại càng không có lời đính chính chính thức nào.
Cũng đúng lúc này, Khương Chấn Thiên mới cuống cuồng nhận ra những người xung quanh lại đang bàn luận về buổi livestream. Có lẽ do thức trắng đêm nên đầu óc chưa tỉnh táo, nhất thời quên mất là mình còn có điện thoại, ông lảo đảo vì chân tê rần, vội chặn một y tá lại hỏi:
“Cô… các cô đang nói đến livestream ký ức sao? Gì mà gian lận cơ? Không phải đâu… con gái tôi sao có thể…”
Câu cuối là ông lẩm bẩm nói với chính mình.
Y tá nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm, mắt trợn trừng, mắt thâm môi tái xanh này thấy quen quen, sững người mất nửa phút mới nhận ra:
“Ông cũng biết con gái ông không gian lận à?! Vậy tại sao khi người ta đồn đại cô ấy gian lận thi đại học, ông lại không hề đứng ra bênh vực lấy một câu? Bây giờ thì hay rồi, để cô ấy phải mang tiếng oan suốt bao năm trời!”
Khương Chấn Thiên chỉ muốn chui đầu xuống đất. Từ sau khi buổi livestream bắt đầu, đây đã chẳng phải lần đầu ông bị người ta mắng như vậy.
Thấy y tá chuẩn bị rời đi, ông do dự mấy lần, cuối cùng vẫn đưa tay kéo cô lại, rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, nước mắt ròng ròng, khẩn cầu:
“Cô y tá, cô làm ơn vào xem giúp tôi con gái tôi trong phòng phẫu thuật thế nào rồi có được không? Không ai chịu nói với tôi, tôi… tôi thật sự hết cách rồi… chỉ cần nhìn con bé một cái, một cái thôi, tôi sẽ không làm phiền nữa…”
Y tá giật mình, ngước nhìn đèn báo trước cửa phòng mổ đã tắt, lại thấy livestream cũng bắt đầu, nên tưởng ca mổ đã kết thúc từ lâu.
“Không đúng, không thể nào. Bên trong chắc chắn không còn ai. Có lẽ là lúc giữa đêm ông ngủ quên nên không biết người ta đã đưa đi rồi.”
Khương Chấn Thiên liều mạng lắc đầu. Cả đêm ông ép mình mở mắt, đến đi vệ sinh còn không dám, chỉ sợ lỡ mất thời khắc con gái tỉnh lại, sợ rằng lúc cô tỉnh dậy không muốn gặp ông.
Y tá hết cách, đành dẫn ông đến trước máy tính để tra thông tin phòng bệnh.
Không ngờ vừa tra lại ra kết quả, hoàn toàn không có người tên đó trong hệ thống.
Không lẽ thật sự vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật? Vậy livestream kia là gì? Chẳng lẽ là video quay từ trước?
“Cô y tá, cô xem đi, tôi nói đều là thật cả! Tôi xin cô, làm ơn thương xót một người bố như tôi, tôi chỉ muốn nhìn con gái một lần thôi mà—”
…
Khi y tá phát hiện cửa phòng mổ bị khóa từ bên trong, cô cau mày, không hét gọi người bên trong mở cửa, mà lặng lẽ quay người đi báo cáo thẳng với viện trưởng.