Người còn lại đang chờ chính là Bạch Ly.
Việc điều tra bệnh viện nơi Khương Lưu Huỳnh được đưa đến thì đơn giản, nhưng làm sao có thể công khai và chính đáng đưa cô đi lại là chuyện khó.
Dù sao thì giữa anh ta và Khương Lưu Huỳnh cũng chỉ là mối quan hệ chưa kết hôn, Khương Chấn Thiên vẫn là bố ruột của cô, về mặt pháp lý, anh ta hoàn toàn không có quyền đưa cô đi. Đang lúc anh ta đau đầu suy nghĩ thì một cuộc điện thoại gọi tới.
“Gia chủ, kết quả so sánh DNA đã có rồi, m.á.u trên thảm không phải của phu nhân, mà là… của Khương Oản Oản.”
Nghe câu này xong, tâm trạng căng thẳng và hoảng loạn của Bạch Ly cuối cùng cũng ổn định hơn một chút, giống như những suy đoán của anh ta khi nhìn thấy Khương Oản Oản qua camera giám sát. Đồng thời anh ta cũng cảm thấy kinh ngạc —
người nước ngoài kia rốt cuộc đã làm gì để khiến cô ta chảy nhiều m.á.u như vậy, nhưng rồi lại có thể hồi phục nhanh chóng, bình thường mở cửa, rời khỏi khách sạn, sau đó thì biến mất không dấu vết.
Kết hợp với vết thương đẫm m.á.u trên tay Khương Lưu Huỳnh, trong đầu Bạch Ly đột nhiên hiện lên một khả năng tồi tệ nhất.
“Đáng c.h.ế.t Khương Oản Oản, tốt nhất là đừng để tôi tìm được cô, nếu không tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!”
Nghe tiếng gào thét giận dữ từ đầu dây bên kia, trợ lý chỉ có thể nghĩ thầm: Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm! Nhiệm vụ tiếp theo chẳng lẽ là bắt Khương Oản Oản…
“Nghe cho rõ đây, bỏ hết mọi nhiệm vụ hiện tại, đi tìm Khương Oản Oản cho tôi!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Quả nhiên là tới rồi.
Một đêm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Với người có thể ngủ, thì chỉ như chớp mắt là trôi qua.
Nhưng với người nhà họ Khương, từ Khương Tư Niên “trọng sinh”, đến Khương Chấn Thiên và Khương Thành Du đang đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, cả Khương Diễm biến mất suốt một đêm, và cả Khương Oản Oản không biết đang ở xó xỉnh tăm tối nào, đều là một đêm vừa đau đớn vừa kéo dài vô tận.
Đặc biệt là Khương Oản Oản bị đưa đến một nhà kho hẻo lánh. Không phải bị kẻ địch báo thù, mà là ngay khi trời mới tờ mờ sáng, vết thương trên người cô ta đã bắt đầu đau nhức âm ỉ.
Không chỉ là vết thương trên mặt, đau nhất lại là cổ tay, đau đến mức mất cảm giác.
Tiếc là đầu cô ta đang bị trùm kín bằng một cái mũ đen. Nếu cô ta có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ biết rằng mình không chỉ mất cảm giác, mà cả cổ tay đã nứt toác ra, giữa tay và cánh tay thậm chí còn có thể nhìn thấy cả phần xương trắng bên trong.
“Có ai không——Tôi sắp c.h.ế.t ở đây rồi! Tôi có tiền——monkey! Tôi có rất nhiều monkey!”
…
Thời gian đang dần tiến đến lúc phát sóng trực tiếp, trên mạng, các cuộc thảo luận về buổi livestream cũng nóng lên từng phút:
[Nói sao nhỉ, chắc là không còn hy vọng rồi, bạn tôi làm trong bệnh viện nói đèn phòng mổ chưa từng tắt, vẫn đang cấp cứu.]
[Trời ơi, bị thương đến mức nào mới thế này? Không lẽ bị thương tận tim rồi sao?]
[Đúng là đánh giá thấp nhân tính. Cứ tưởng livestream xong thì sẽ là cảnh Khương Tư Niên bọn họ ăn năn hối lỗi với Huỳnh Huỳnh, ai ngờ còn chưa hết chương trình đã vội diệt khẩu, vậy chẳng phải sắp có biến lớn hơn à?]
Nhân tính vốn là thứ khó đoán nhất trên đời, luôn thay đổi thất thường, dù có thề thốt trăm năm, ai dám chắc điều đó sẽ mãi không đổi?
“Peter? Anh nghĩ Ava thật sự sẽ phản bội chúng ta sao?”
Trên máy bay, Selena đang lướt xem livestream liên tục thì bất chợt quay đầu hỏi hắn một câu.
Peter trong lòng chợt thót lên, quay lại mới phát hiện người phụ nữ đáng ghét này chỉ là lên cơn điên thôi, liền cay nghiệt đáp:
“Dĩ nhiên rồi, hơn nữa cô đừng quên là cô ta từng chạy trốn một lần, nếu không phải Karl bắt cô ta về thì chúng ta đã bị lộ từ lâu rồi.”
“Tôi nói thật, tất cả là do các người. Bản chất cô ta chỉ là vật thí nghiệm rẻ rúng, vốn không nên được ở cùng một vị trí với chúng ta.”
Selena sững người, chợt nhớ đến chiếc vòng cổ nặng trĩu mà Ava đeo trong phòng thí nghiệm, nói là cùng một vị trí, nhưng thực tế là Giáo phụ đã ép Ava gia nhập tổ chức, đến cả quyền tự do cơ bản nhất cũng không có.
“Hơn nữa… lần này cô ấy rõ ràng đã trốn thoát thành công, vậy mà lại không tiết lộ vị trí của chúng ta.”
Nhưng lời phản bác của Selena với Peter chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, hắn hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn mong Ava báo cảnh sát, như vậy hậu quả cũng do cô ta gánh, còn hắn thì chẳng cần lộ thân phận nằm vùng mà vẫn có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Còn Selena lại nghĩ:
Không chỉ lần này, lần trước cô ấy trốn thoát cũng không lập tức báo cảnh sát, ngược lại còn tình cờ trở thành một ca sĩ nổi tiếng, đến giờ trong giới âm nhạc vẫn còn lưu truyền bài hát khiến cô một đêm thành ngôi sao.
Cô thật sự nghi ngờ, nếu không bị họ cầm tù, thì thành tựu của Ava chắc chắn không chỉ dừng lại ở mấy viên thuốc ấy.