Trong lúc giấc mơ vẫn đang tiếp diễn, thời gian ở thế giới thực cũng trôi qua, chỉ là trôi nhanh hơn một chút, giờ đã là đêm khuya.
Sau khi biết được sự thật, Khương Thành Du mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, vẫn cùng Khương Chấn Thiên ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cho đến khi bác sĩ bên trong đẩy cửa bước ra.
“Bác… bác sĩ! Con gái tôi sao rồi? Nó còn cần truyền m.á.u nữa không? Lấy của tôi đi, tôi là bố ruột của nó!”
Khương Chấn Thiên lao tới như tên bắn, trong khi đó Khương Thành Du đột ngột ngẩng đầu lên,
“Con gái? Con gái nào? Bố… Khương Chấn Thiên, bố lại lén bọn con sinh thêm một đứa con gái nữa hả!!”
Có thể thấy anh ta hoàn toàn không coi người trong phòng là Khương Lưu Huỳnh. Ngược lại, Khương Chấn Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng, không có ý định nói rõ sự thật, tiếp tục hỏi bác sĩ:
“Có phải nên để an ninh đuổi người không liên quan này ra khỏi bệnh viện không?”
…Bác sĩ nghẹn lời, chưa từng gặp người nào trở mặt nhanh như vậy.
“Khương tiên sinh, cơ thể Khương tiểu thư đang gặp một số vấn đề, chúng tôi cần thêm chút thời gian, xin đừng vội.”
Nói xong liền vội vàng xách một cái hộp rời khỏi đó, Khương Chấn Thiên còn định hỏi thêm cho rõ ràng, nhưng lại bị Khương Thành Du, kẻ chuyên kéo chân sau cản lại.
“Bố không được đi! Nói rõ cho con biết cô con gái đó là ở đâu ra?!”
“Sản phẩm thất bại thì vẫn là sản phẩm thất bại, đầu óc mãi cũng không thông minh ra. Con gái tao, ngoài Huỳnh Huỳnh ra còn có thể là ai?”
Từ khi Khương Chấn Thiên biết được thân thế của Khương Thành Du, dường như mỗi lần đều không quên nhấn mạnh rằng anh ta là một “sản phẩm thất bại”, lần nào cũng khiến anh ta đau lòng.
Nghe riết rồi anh ta cũng dần chấp nhận, trừ một điều:
“Không thể nào! Rõ ràng Lưu Huỳnh vẫn đang livestream ký ức của mình, sao có thể đột nhiên nhập viện? Nhất định là bố, đã ngoại tình rồi!”
Anh ta luôn tin rằng người nằm bên trong không thể là Khương Lưu Huỳnh, giống như lý do của người khác:
“Nó lợi hại như vậy, khả năng tự phục hồi cũng mạnh, sao có thể phải vào phòng phẫu thuật?”
Khương Chấn Thiên đã mệt mỏi, từ lúc người này xuất hiện bên cạnh ông là cứ hỏi tới hỏi lui, mà điều quan trọng là, ông đã nói thật mà anh ta lại không tin.
“Khốn kiếp, tin thì tin không tin thì cút! Đừng làm phiền tao ở đây đợi Huỳnh Huỳnh!”
Vừa nói ông vừa lặng lẽ hé mở cửa phòng phẫu thuật một khe nhỏ, vì không thấy gì nên lại từ từ đưa chân vào, nửa người, rồi cả người.
Lạ một điều là bên trong dường như không ai cử động, bóng của họ đều như bị đóng băng ở một chỗ, và rất yên tĩnh, không hề có tiếng trò chuyện.
Cuối cùng ông đành vén tấm rèm phẫu thuật màu xanh lên,
Có mấy người đang vây quanh giường phẫu thuật, bên cạnh còn có mấy túi treo chứa huyết tương, là đang truyền máu?
“Khương Chấn Thiên, bố định làm gì đó!”
Chỉ là ông còn chưa kịp nhìn kỹ thì phía sau đã vang lên một tiếng quát, chính là từ đồng đội “heo” Khương Thành Du.
Kế tiếp, hai người liền bị các nhân viên y tế bên trong phát hiện rồi bị đuổi ra ngoài.
“Khương Thành Du, đồ ngu chỉ biết phá hoại việc lớn!” – ông nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy.
Trái lại, Khương Thành Du lại không cho là đúng, còn phản bác lại:
“Chính vì có những người nhà không tuân thủ quy định như ông mà bác sĩ mới không thể tập trung cứu người, Lưu Huỳnh chắc chắn sẽ không sao. Sao lúc trước không thấy ông quan tâm nó như bây giờ?”
Khương Chấn Thiên ngồi lại dưới đất, nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng là không muốn tiếp tục để ý đến anh ta. Không ngờ hành động này lại càng cổ vũ anh ta tiếp tục lải nhải:
“Tôi hiểu rồi, người trong kia chắc chắn là con riêng của ông! Vì chúng tôi không phải con ruột nên ông bỏ mặc luôn đúng không, Khương Chấn Thiên, ông đúng là đạo đức giả!”
Đúng lúc này bác sĩ quay lại, Khương Chấn Thiên nghe thấy tiếng bước chân liền lập tức đẩy Khương Thành Du ra, chắn trước mặt bác sĩ, hỏi dồn dập:
“Bác sĩ! Con gái tôi rốt cuộc thế nào rồi? Sao trong đó không thấy các người thực hiện bất kỳ biện pháp nào cho con bé cả?!”
“Tôi yêu cầu được vào trong giám sát ca phẫu thuật! Không, tôi yêu cầu chuyển viện!”
Bác sĩ khẽ nhíu mày, không ngờ người đàn ông này lại gan to đến mức dám xông vào phòng phẫu thuật, mà bên trong không hiểu sao cũng để cho ông ta vào được!
Nhưng ngay khi nghe đến hai chữ “chuyển viện”, bác sĩ lập tức đổi sang vẻ mặt buồn bã, tiếc nuối:
“Rất xin lỗi, Khương tiên sinh… Khương tiểu thư…”
Đúng lúc đó, tai của Khương Thành Du giật lên, anh ta đột ngột xông lên phía trước, thậm chí còn quá đáng hơn khi túm cổ áo bác sĩ, hét lớn:
“Người nằm bên trong tên là gì?!”
Bác sĩ bị nắm cổ áo thì hoảng hốt, cứ ngỡ kế hoạch của mình đã bị bại lộ, mãi đến khi nghe được câu hỏi thì mới thở phào, đáp:
“Khương Lưu Huỳnh tiểu thư hiện đang trong tình trạng nguy kịch, không phù hợp để chuyển viện. Vừa rồi tôi ra ngoài là để tìm viện trưởng bàn về phương án tiếp theo, xin đừng lo, tôi sẽ cố hết sức…”
Lải nhải một tràng dài, nhưng tai Khương Thành Du chỉ nghe lọt đúng bốn chữ: “Tính mạng nguy kịch”.
“Không phải… không phải con riêng của Khương Chấn Thiên?”
Không cam tâm, anh ta lại hỏi lại lần nữa, lần này thì nhận được hai cái lườm sắc lẹm từ hai người đối diện.
…
Bác sĩ cuối cùng cũng quay lại phòng phẫu thuật, y tá trong phòng lập tức tiến tới hỏi:
“Bác sĩ, làm vậy thật sự ổn sao? Bản thân Khương tiểu thư đã rất đáng thương rồi, chúng ta còn lấy m.á.u của cô ấy để nghiên cứu nữa.”
“Hơn nữa, dù có nghiên cứu cũng đâu cần lấy nhiều như vậy.”
Không sai, những túi m.á.u treo khắp phòng, một nửa trong số đó đều là m.á.u từ cơ thể Khương Lưu Huỳnh chảy ra. Ngay cả trong chiếc hộp mà bác sĩ mang ra khi nãy, cũng là m.á.u của cô.
“Đừng nghĩ như vậy. Một nghiên cứu phải lặp đi lặp lại hàng nghìn, hàng vạn lần, lấy chút m.á.u thế này thì đủ gì? Đây là vì sự cống hiến cho quốc gia. Hơn nữa, dù sao m.á.u cũng không cầm được, thay vì để nó chảy lãng phí thì thà tận dụng triệt để. Bệnh viện chúng ta cũng đâu phải không truyền m.á.u trở lại cho cô ấy, đúng không?”
Tuy vậy, vẫn có một y tá giữ vững lương tâm nghề nghiệp:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nhưng như vậy là trái với y đức. Nhiệm vụ của chúng ta là cứu người. Việc truyền m.á.u cho cô ấy là điều hiển nhiên, sao có thể ngược lại, lấy m.á.u từ bệnh nhân, lại còn chưa xin phép người nhà.”
Ánh mắt bác sĩ lập tức trở nên nghiêm nghị:
“Cô nghĩ đám người thân hút m.á.u kia có thể thay cô ấy đưa ra quyết định đúng đắn sao? Nghĩ kỹ đi – nếu sau này chúng ta điều chế được loại thuốc có hiệu quả như m.á.u cô ấy, sẽ cứu được bao nhiêu người? Bao gồm cả các cô, cả người thân các cô nữa…”
Thật êm tai biết bao, hấp dẫn biết bao, công dụng của m.á.u này, ai ai trong livestream cũng thấy rõ.
Thậm chí còn có người không thể kiềm chế, lén quỳ xuống, dùng tay quệt ít m.á.u Khương Lưu Huỳnh để lại trên sàn khi đưa vào, rồi cho vào miệng.
“Cô…”
Một tiếng thì thào bất chợt vang lên trong không gian yên lặng, dường như có ai đó phát hiện hành động đó, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Họ lại bắt đầu một vòng lấy m.á.u mới.