Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 210: Chương 210




Bạch Ly dường như rất thích việc cô gái làm nũng, với nụ cười đầy chiều chuộng, anh ta nhéo nhẹ má của cô gái:

 

“Nếu em còn chạy lung tung thì anh sẽ buộc c.h.ặ.t c.h.â.n em lại, em có hiểu không?”

 

… Biểu cảm của Bạch Lưu Huỳnh từ ngạc nhiên chuyển sang sự bất ngờ, rồi lại trở nên u sầu, trông cô im lặng như không đồng ý.

 

“Bạch… Khương… Bạch Lưu Huỳnh, đi theo anh, anh sẽ không giới hạn tự do của em, em muốn đi đâu anh cũng có thể đi cùng, không giống như một người nào đó.”

 

Không thể phủ nhận, Khương Tư Niên cảm thấy rất thoải mái khi nhìn cảnh tượng này, anh ta giơ tay định nắm lấy cổ tay cô.

 

Cái cách Khương Tư Niên gọi tên cô lắp bắp, sai mấy lần mới nói đúng, tưởng rằng chỉ cần gọi đúng sẽ không bị cô từ chối lần nữa, ai ngờ cô vẫn lẩn tránh anh ta như một con rắn, hơn nữa cô còn nói thêm một câu:

 

“Xin lỗi… nhưng em vẫn cảm thấy ghê tởm anh.”

 

… Ghê tởm.

 

Mỗi chữ trong hai từ đó như một lưỡi d.a.o cắm vào trái tim của Khương Tư Niên.

 

Điều càng khiến Khương Tư Niên khó chịu là Bạch Ly lại ngang nhiên bế Bạch Lưu Huỳnh lên ngay trước mặt anh ta, mà cô không hề phản kháng.

 

“Tại sao… chỉ vì cậu ta là anh trai ruột của em?”

 

Khương Tư Niên nói trong giọng nghẹn ngào, ánh mắt đầy sự thất vọng và tổn thương, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn, như thể anh ta có thể khóc bất cứ lúc nào.

 

Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ chửi Khương Tư Niên một câu “Giả vờ.”

 

Thật tiếc là Bạch Lưu Huỳnh không quan tâm đến anh ta, còn Bạch Ly thì không cần nói, quay người đi ngay, điều kỳ lạ là dù chỉ mới 16 tuổi, Bạch Ly lại có thể ôm chặt cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi mà không hề lắc lư.

 

Khi cúi đầu nhìn Bạch Lưu Huỳnh, ánh mắt Bạch Ly như con rồng canh giữ kho báu trong câu chuyện cổ tích, dĩ nhiên, ngoài sự chiếm hữu, không còn cảm xúc nào khác nữa.

 

Dù sao đi nữa, đây cũng là em gái cùng cha khác mẹ của anh ta.

 

 

Khương Tư Niên nhìn bóng dáng họ rời đi, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.

 

Bạch Lưu Huỳnh sẽ nghe lời người biến thái này chắc chắn là vì mối quan hệ huyết thống giữa họ.

 

Nhưng nếu, họ không phải anh em ruột thì sao?

 

Nếu Bạch Lưu Huỳnh trong đời này là con gái của Bạch Hoài Sơn, vậy tại sao cô lại giống hệt với kiếp trước?

 

Vậy thì chỉ có một câu trả lời duy nhất:

 

Hoặc là mẹ đã mang thai Bạch Lưu Huỳnh trước khi tái hôn với Bạch Hoài Sơn, hoặc là… Bạch Lưu Huỳnh cùng họ đều là vật thí nghiệm.

 

Khương Tư Niên nghiêng về giả thuyết sau, nhưng dù là giả thuyết nào cũng đều khiến anh ta chắc chắn rằng Bạch Lưu Huỳnh không hề có quan hệ huyết thống với Bạch Ly.

 

“Ha… Bạch Ly… xem cậu còn đắc ý được bao lâu.”

 

Khương Tư Niên nhìn chằm chằm bóng dáng của họ, cuối cùng Bạch Lưu Huỳnh cũng từ tay Bạch Ly rời xuống, chắc là cô không thích, nhưng vì là anh trai của cô, cô mới ngại không phản kháng.

 

Ai mà chẳng biết, cô rất yêu gia đình.

 

Không biết từ lúc nào trong lòng Khương Tư Niên lại xuất hiện một con quái vật, hiện giờ nó đang thì thầm bên tai anh ta: Yên tâm đi, Khương Lưu Huỳnh mãi mãi sẽ là em gái của anh, chỉ cần cô ấy biết rằng bọn anh đều là vật thí nghiệm, cô ấy sẽ không do dự mà ở bên cạnh anh.

 

Bọn họ mới là cùng một loại người.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Tư Niên gật đầu, đối với người ngoài, anh ta giống như đang nói một mình:

 

“Đúng vậy, chúng ta mới là một gia đình, kiếp trước tôi nợ Huỳnh Huỳnh, không chỉ phải trả mà kiếp này tôi càng phải giúp Huỳnh Huỳnh thoát khỏi sự kiểm soát của Bạch Ly, tên đàn ông giả dối đó không xứng đáng với sự tốt bụng của Huỳnh Huỳnh đối với cậu ta.”

 

… Khi anh ta đã quyết tâm chuẩn bị điều tra thì bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng mắng mỏ của Khương Chấn Thiên.

 

“Khương Tư Niên, đứng lại cho bố!! Lại đây xin lỗi mẹ mày! Quyên Nhi tốt bụng ở lại chăm sóc mày, đêm đêm trông ngóng chờ mày tỉnh dậy,”

 

“Vậy mà mày làm con kiểu này sao? Nhìn mặt mẹ mày xem, sưng lên hết rồi! Sao mày nỡ làm vậy!”

 

Không thể trách Khương Chấn Thiên cằn nhằn, bởi vì bước chân của Khương Tư Niên không những không dừng lại mà còn bước nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.