Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 209: Chương 209




Khương Tư Niên vừa hét vừa đuổi theo, dáng vẻ gào đến khàn cả giọng khiến tất cả y tá và bệnh nhân đều phải chú ý. Mãi cho đến một khúc ngoặt—

 

“Anh ơi!”

 

Thiếu nữ cuối cùng cũng dừng lại.

 

Khương Tư Niên cuối cùng cũng có thể cúi lưng xuống thở hổn hển từng hơi từng hơi lớn. Trông tuy chật vật nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.

 

Ngay lúc anh ta ngẩng đầu định đáp lại em gái mình, thì lại bất ngờ phát hiện, cô đang nép vào bên người một người đàn ông khác, mà tiếng “anh ơi” ấy, không phải gọi anh ta.

 

“Anh ơi, anh, người anh này thật kỳ lạ, cứ mãi đuổi theo em, rõ ràng người hại anh ấy đâu phải em.”

 

Khương Lưu Huỳnh mười bốn tuổi ôm chặt lấy cánh tay Bạch Ly, dáng vẻ như đang mách tội khiến tim Khương Tư Niên nhói lên từng nhịp.

 

Điều khiến anh càng đau lòng hơn là câu nói tiếp theo của Bạch Ly:

 

“Anh không phải đã nói với A Huỳnh là chỉ được gọi mình là anh thôi sao?”

 

Khương Tư Niên lập tức nổi đóa, vừa thở chưa ra hơi vừa chửi toáng lên: “Bạch Ly! Cậu còn biết xấu hổ không?? Khương Lưu Huỳnh là em gái tôi!”

 

Nghe vậy, Khương Lưu Huỳnh lại lùi thêm một bước về phía sau Bạch Ly, chỉ để lộ đôi mắt đen láy như nho đen, nhìn chằm chằm vào Khương Tư Niên.

 

Bạch Ly chỉ khẽ cười, quay đầu cúi người hỏi cô gái trong lòng:

 

“Bạch Lưu Huỳnh, nói cho tên thần kinh này biết ai mới là anh của em.”

 

Bạch… Bạch Lưu Huỳnh? Khương Tư Niên không dám tin lắc đầu, còn vỗ nhẹ tai mình để chắc chắn là mình không nghe nhầm.

 

“Em chỉ có một người anh, tên là Bạch Ly.”

 

“Xin lỗi anh, em sai rồi. Vừa nãy em không nên gọi người đàn ông này là anh.”

 

Nói xong, cô gái ôm chặt lấy eo Bạch Ly, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng một cách tuyệt đối lại một lần nữa khiến mắt Khương Tư Niên đau nhói.

 

Huỳnh Huỳnh chưa bao giờ ôm anh ta như thế.

 

“Không không không, Bạch Ly, có phải cậu lại phát minh ra cái máy móc vớ vẩn gì không? Cậu tẩy não con bé rồi đúng không? Nếu không thì Huỳnh Huỳnh làm sao có thể như thế với cậu được…”

 

Bạch Ly ban đầu hơi nghiêng đầu khó hiểu, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường, rồi lại quay sang cô gái trong lòng:

 

“A Huỳnh, nói với anh ta đi.”

 

Bạch Lưu Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Khương Tư Niên:

 

“Bạch Ly là anh ruột của em, ngoài bố mẹ ra, anh ấy là người yêu thương em nhất trên đời. Anh ấy sẽ không bao giờ tẩy não em. Còn nữa—”

 

“Anh có thể đừng gọi tên em như vậy được không? Chỉ có người nhà em mới được gọi em như vậy, người ngoài mà gọi… em sẽ thấy hơi ghê tởm.”

 

Hơi thở Khương Tư Niên như nghẹn lại.

 

Anh ta… đã trở thành người ngoài.

 

Làm sao anh ta có thể là người ngoài được?

 

“Không phải, Huỳnh Huỳnh, anh không phải người ngoài, anh là anh ruột của em mà! Khi em còn nhỏ anh đã từng bế em, kể chuyện cho em nghe, còn đút cơm cho em nữa, em còn nhớ không?”

 

Bạch Lưu Huỳnh không để ý đến anh ta, chỉ lặng lẽ nhìn đàn bướm đang bay lượn ngoài cửa sổ.

 

“Rõ ràng… rõ ràng cậu cũng từng làm tổn thương em ấy, tại sao em ấy lại tha thứ cho cậu mà không tha thứ cho anh trai của mình chứ?”

 

 

Không biết có phải là di chứng sau khi nhảy lầu không, đầu Khương Tư Niên nhói lên từng cơn, ngay cả giọng nói cũng yếu hẳn đi.

 

Bạch Ly thì vẫn còn giữ chút phép lịch sự:

 

“Xin anh đừng nói linh tinh nữa. Tôi và em gái tôi vừa mới trở về nước. Hơn nữa là bọn tôi đã đưa anh vào bệnh viện. Chẳng lẽ chỉ vì trước khi ngất anh nhìn thấy người cuối cùng là em gái tôi mà anh cứ khăng khăng xem em ấy là em ruột à?”

 

Khương Tư Niên liều mạng lắc đầu, vành mắt đỏ đến như muốn rỉ máu, nhưng ánh nhìn vẫn không nỡ rời khỏi Bạch Lưu Huỳnh dù chỉ một chút.

 

Tiếc rằng cô vẫn chẳng hề liếc anh ta lấy một lần, thà thất thần nhìn ra ngoài cũng không muốn đối diện với anh ta.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Tại sao lại thành ra thế này?

 

Khương Tư Niên không hiểu. Tại sao ở kiếp này, Huỳnh Huỳnh lại trở thành em ruột của Bạch Ly? Chẳng lẽ… câu nói “hữu tình nhân chung quy thành huynh muội” lại ứng nghiệm ở thế giới song song sao?

 

Là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, lẽ ra anh ta không nên tin những thứ như vậy. Nhưng lần này… anh ta d.a.o động rồi.

 

Nếu vậy… liệu ở kiếp này anh ta có thể ở bên cạnh Huỳnh Huỳnh?

 

Đợi anh ta quay về rồi, có phải em ấy sẽ lại trở thành em gái ruột của anh ta không?

 

Dù sao thì, anh ta và Khương Chấn Thiên cũng chẳng có quan hệ m.á.u mủ gì. Điều đó không quan trọng. Quan trọng là—Huỳnh Huỳnh. Anh ta chỉ cần Huỳnh Huỳnh.

 

Nghĩ đến đây, anh ta lập tức lao tới, túm chặt lấy cánh tay của Bạch Lưu Huỳnh:

 

“Ở bên anh được không? Đừng làm em gái nữa, chúng ta kết hôn đi. Anh có thể bảo vệ em cả đời. Em muốn gì anh cũng cho. Kết hôn với anh, kiếp trước làm anh em thì kiếp này làm vợ chồng nhé?”

 

Bạch Ly hoảng hốt, lập tức xông tới đẩy mạnh Khương Tư Niên ra, sức mạnh đủ khiến anh ta ngã nhào xuống đất. Sau đó Bạch Ly ôm chặt cô gái trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:

 

“A Huỳnh ngoan, đừng nghe mấy lời điên rồ của tên bệnh thần kinh đó. Em còn nhỏ, chưa hiểu gì cả.”

 

Ngược lại với tưởng tượng của Bạch Ly, Bạch Lưu Huỳnh lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh đáp:

 

“Em biết mà.”

 

Lông mày Bạch Ly khẽ nhíu lại, sắc mặt lập tức tối sầm. Rõ ràng anh ta đã bảo vệ cô kỹ đến thế, rốt cuộc là ở đâu sơ hở để những lời vớ vẩn đó lọt vào tai cô?

 

Nhưng câu nói tiếp theo của Bạch Lưu Huỳnh lại khiến cả hai đều ngây người:

 

“Bác sĩ vừa nãy không phải nói rồi sao? Người này bị tâm thần, nên mới hay nói nhảm. Anh yên tâm đi, A Huỳnh sẽ không để ý đến anh ta đâu. A Huỳnh mãi mãi chỉ có một người anh trai thôi.”

 

Khương Tư Niên đang ngồi bệt dưới đất bỗng trừng to mắt.

 

Bạch Ly thì thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng xoa đầu thiếu nữ. Chỉ là không biết từ khi nào, sự dịu dàng ấy đã biến mất, thay bằng giọng trách mắng nghiêm khắc:

 

“Không phải anh đã nói rồi sao, không được lại gần anh ta? Sao em lại không nghe lời?”

 

Giọng nói vừa dứt, nước mắt Bạch Lưu Huỳnh đã lăn dài, trong suốt và tinh khiết. Cũng lúc này Khương Tư Niên mới lần đầu tiên nhận ra:

 

Cô gái Khương Lưu Huỳnh mười bốn tuổi ở thế giới này, làn da của cô, quần áo của cô, mái tóc xoăn mềm mại xinh đẹp như búp bê Barbie của cô…

 

Mỗi một chi tiết đều cho thấy cô được lớn lên trong yêu thương.

 

Tất cả… đều là những điều anh ta chưa từng thấy trên người cô.

 

“Anh đừng giận mà… A Huỳnh biết lỗi rồi mà…”

 

Giọng nói của thiếu nữ còn chưa hoàn toàn thay đổi, mang theo tiếng nức nở mềm mại như nhũ nhi.

 

Khương Tư Niên âm thầm thì thầm trong lòng:

 

“Cũng phải thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.