Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 208: Chương 208




Dù vừa mới phẫu thuật xong, tinh thần của Khương Thành Du sa sút đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường, chẳng mấy chốc đã không thể đứng vững, phải dựa vào tường ngồi bệt xuống đất, khó khăn mở miệng:

 

“Bố… rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao con không hiểu gì hết những gì bố nói? Gì mà… mẹ con là… con lại là…”

 

Bất kể là điều nào, anh ta cũng không đủ can đảm để nói hết.

 

Khương Chấn Thiên cười lạnh, hơn hai mươi năm tình cha con còn sót lại cũng không còn chút gì:

 

“Nếu mẹ mày không thích phụ nữ, thì tại sao từ lúc tao ở rể nhà họ Khương, bà ta lại chưa từng đụng vào tao! Ngay cả đứa con trai là mày, cũng là làm ra trong phòng thí nghiệm để lừa tao!”

 

Nói về ngoại hình, Khương Chấn Thiên tự thấy mình chưa từng thua ai! Nói về xuất thân, đúng là… cha mẹ mất sớm, không thể so với Khương Nhược, nhưng ông ta đâu phải không chịu hạ mình mà ở rể nhà họ Khương vì bà ta!! Dù sao thì cũng học cùng nhau hơn mười năm, sao bà ta lại nhẫn tâm lừa ông ta như thế!

 

Cả đời ông ta, chỉ có hai người phụ nữ, cuối cùng đều lừa ông đến thảm hại, thật là nực cười.

 

Khương Chấn Thiên hận, nếu không vì còn một cô con gái ruột, là người thân duy nhất – Huỳnh Huỳnh – thì ông ta thật sự chỉ muốn c.ắ.t c.ổ tự vẫn cho xong, khỏi phải sống trên đời này để gánh nợ hàng trăm triệu, còn phải chịu sự chế giễu của thiên hạ.

 

“Bố đang nói đùa cái gì vậy! Sao lại nói là làm ra trong phòng thí nghiệm để lừa bố? Con là một con người sống sờ sờ, có m.á.u có thịt, con còn vừa mới làm phẫu thuật tim xong! Không tin thì hỏi bác sĩ đi!”

 

Khương Thành Du tìm lại được tiếng nói rồi thì gào lên như xé họng.

 

Anh ta biết anh ta đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với Huỳnh Huỳnh, nhưng có mắng anh ta thế nào cũng được, sao lại có thể nói anh ta không phải con người!? Anh ta và Huỳnh Huỳnh là anh em ruột, nếu anh ta không phải người, chẳng phải cũng đang gián tiếp mắng Huỳnh Huỳnh sao?

 

Khương Chấn Thiên không muốn tranh cãi thêm, rút điện thoại ra tìm đại một đoạn video, mở lên rồi không nói không rằng ném thẳng lên người cậu:

 

“Khương Thành Du, mày nhìn cho kỹ! Mày chính là vật thí nghiệm mà Khương Nhược tạo ra trong phòng thí nghiệm. Nếu mày vẫn không tin, xét nghiệm huyết thống ở trong phòng bệnh của tao, tự đi mà xem.”

 

Nói xong thì ông ta lê người đến bên cửa phòng phẫu thuật, rồi nhắm đôi mắt sưng đỏ lại.

 

Mọi thứ như lặng đi, chỉ có những giọt nước mắt còn chảy là minh chứng cho sự trôi qua của thời gian.

 

____

 

Khương Tư Niên một lần nữa rơi vào giấc mộng.

 

Hay đúng hơn là, thế giới trọng sinh.

 

“Cái thằng điên đó… dám nhảy lầu à!? Nếu thật sự trở thành người thực vật thì chi bằng để nó c.h.ế.t quách cho rồi, nhà họ Khương không thiếu đứa con trai đó!”

 

“Chấn Thiên, sao anh có thể nói vậy được chứ? Tư Niên chẳng qua là nhất thời nghĩ quẩn thôi, biết đâu sau cú nhảy lầu này lại trở nên bình thường thì sao?”

 

Nhờ có trải nghiệm trọng sinh trước đó, lần này Khương Tư Niên thậm chí chưa mở mắt đã biết mình lại đến một không gian song song.

 

Nhưng mà…

 

Anh ta không muốn quay lại.

 

Em gái của anh ta vẫn đang trong phòng phẫu thuật chờ anh ta, anh ta vẫn đang mong người đầu tiên mà Huỳnh Huỳnh nhìn thấy sau khi tỉnh lại sẽ là anh ta — sao có thể quay lại nơi này một lần nữa?

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, bên tai Khương Tư Niên vang lên tiếng cửa bị đập mạnh.

 

 

Chắc là bố… không, Khương Chấn Thiên thất vọng về anh ta rồi.

 

Vậy thì cứ thất vọng đi, dù sao cả đời này của anh ta cũng chỉ vì Huỳnh Huỳnh mà sống. Không có Huỳnh Huỳnh, anh ta đáng ra đã nên c.h.ế.t từ lâu rồi.

 

Khương Tư Niên vẫn nhắm mắt, dù thật ra anh ta đã có đủ sức để mở ra.

 

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, anh ta cảm nhận được có một cái bóng phủ xuống bên giường, rồi giọng người phụ nữ ấy vang lên:

 

“Cũng coi như mày biết thân biết phận. Đáng tiếc mệnh mày lại lớn như vậy, thôi để mẹ tiễn mày một đoạn đường nhé.”

 

Cảm giác áp lực và nghẹt thở trùm lấy toàn thân, chiếc gối mềm phủ kín khuôn mặt anh.

 

Hơ, gấp gáp đến thế sao?

 

Khương Tư Niên thầm nghĩ, thật muốn để Khương Chấn Thiên nhìn thấy gương mặt thật sự của Vương Quyên lúc này – chắc chắn là rất xấu xí, rất nực cười.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Nực cười hơn nữa là, Khương Diễm căn bản không phải con của ông ta, Khương Thành Du cũng chẳng phải.

 

Thật mong chờ ngày “bố” anh phát hiện ra sự thật ấy. Chỉ tiếc là anh ta không còn cơ hội để nhìn thấy nữa. Thôi thì, c.h.ế.t đi, biết đâu sẽ được quay trở lại.

 

Khương Tư Niên bình thản đón nhận cảm giác hô hấp bị tước đoạt từng chút một, cho đến khi không còn biết mình còn sống hay đã c.h.ế.t nữa…

 

Bởi vì… anh ta dường như nghe thấy giọng của Huỳnh Huỳnh.

 

“Dì ơi, dì đang bóp c.h.ế.t anh trai này sao?”

 

Một giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào vang lên như chiếc phao cứu sinh xuất hiện giữa lúc anh đang chìm xuống đáy nước, khiến Khương Tư Niên chưa kịp phản ứng thì đã dùng hết sức lực vùng khỏi Vương Quyên, chạy về phía cô gái vừa đứng ở cửa.

 

Thế là xong rồi.

 

Giờ đây Vương Quyên không chỉ phải đối phó với Khương Tư Niên – kẻ vừa thoát c.h.ế.t – mà còn có thêm một nhân chứng chưa thành niên.

 

Ngay khi bà ta còn đang lưỡng lự không biết nên mở lời giải thích ra sao, Khương Tư Niên đột nhiên xuống giường, đẩy mạnh bà ta ra, lảo đảo bước đến trước cửa. Anh ta nhìn cô gái quen thuộc ấy, run giọng nói:

 

“Em đến rồi… Em, cuối cùng cũng đến rồi…”

 

Giọng anh ta run rẩy, ánh mắt thì lộ rõ sự mừng rỡ và xúc động, xen lẫn chút không dám tin.

 

Anh ta không nằm mơ chứ? Hay là…

 

Anh ta đã c.h.ế.t rồi, và tất cả chỉ là ảo ảnh?

 

Khương Tư Niên đưa tay ra, định chạm nhẹ vào vai cô để kiểm chứng xem có thật hay không, nhưng cô gái lại nhíu mày né tránh.

 

Không chỉ thế, cô còn quay người bỏ chạy.

 

Cơ thể Khương Tư Niên yếu ớt, nhưng anh gần như dốc hết sức lực để đuổi theo.

 

“Huỳnh Huỳnh đợi anh! Đợi anh trai với!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.