[Xong rồi xong rồi, mai không có livestream để xem nữa, tôi còn muốn biết sau này Khương Lưu Huỳnh sẽ làm gì đây!]
[Này, bạn có bị gì không đấy! Người ta đang thập tử nhất sinh mà bạn chỉ quan tâm đến ký ức của người ta thôi à!]
[Ai nói là thập tử nhất sinh? Với thể chất Tiểu Cường bẩm sinh của Khương Lưu Huỳnh thì sao mà c.h.ế.t được?]
[Đúng đó, có khi nào là chiêu trò tạo nhiệt không? Để tăng độ hot của sự việc, sau này nếu Khương Lưu Huỳnh muốn vào giới giải trí thì chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn sao?]
[Không phải tôi nói chứ mấy cái thuyết âm mưu của các người thật kinh tởm, bên bà ngoại của Khương Lưu Huỳnh đã công bố rồi, sau này cô ấy sẽ là người thừa kế của nhà họ Khương cả trong và ngoài nước! Một người có tài sản mấy nghìn tỷ lại để tâm đến mấy đồng bạc lẻ của các người à?]
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Khương Tư Niên đã phải tốn rất nhiều công sức để trốn đi, nhưng lại không cam lòng, vẫn muốn quay lại, muốn chờ sau khi ca phẫu thuật của Lưu Huỳnh kết thúc, người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra chính là anh ta.
Giá như lại được nghe cô ấy gọi một tiếng “Anh ơi” thì biết bao nhiêu tốt đẹp.
Khương Tư Niên trốn trong hành lang, không lâu sau đầu óc bỗng chốc quay cuồng, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Ở một bên khác, Khương Chấn Thiên khi nghe tin thì lập tức chạy tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
Lúc này nơi đây đã không còn một bóng người, đám phóng viên gây rối đã bị cảnh sát do bệnh viện mời tới đuổi ra ngoài.
Khương Chấn Thiên không biết gì về những chuyện này, ông chỉ biết con gái mình đang được phẫu thuật bên trong,
mà những người từng được cô cứu thì chẳng thấy ai xuất hiện, tức giận đến mức không kiềm chế được, ông mắng lớn:
“Lũ nghịch tử đó! Chắc chắn là biết Huỳnh Huỳnh không có quan hệ m.á.u mủ gì với bọn chúng nên mới mặc kệ con bé như vậy! Con gái của bố,con nhìn xem con đã cứu những loại người nào, giờ thì sao, lại bị bọn chúng đưa vào bệnh viện không rõ lý do…”
Vừa nói đến đây, Khương Chấn Thiên không kìm được nước mắt, chậm rãi ngồi phịch xuống đất, đôi mắt đỏ hoe đã sưng đến mức không nhìn rõ con ngươi, nước mắt cứ chảy mãi, không rõ là vì xót thương con gái hay vì thương xót chính bản thân mình.
Nhìn lại quá khứ, cuối cùng trong đầu ông chỉ còn lại hai câu:
“Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì từ đầu đã không nên làm vậy.”
Ông từng nghĩ rằng mình có hai người con trai thì dù có để lạc mất Lưu Huỳnh cũng không đến mức khiến ông cô đơn độc một mình, huống chi Khương Lưu Huỳnh lại là con gái…
Rất có khả năng sau này nhà họ Khương sẽ giao vào tay cô ấy, nói thật lòng, ông không cam tâm, dù sao ông cũng là một người đàn ông, ở rể nhà họ Khương đã là một chuyện, vậy mà còn bị mẹ vợ ép đổi họ, vợ ông thì cũng…
Khóe miệng Khương Chấn Thiên chợt hiện lên một nụ cười chua chát, ông đã lừa dối người khác bao nhiêu năm, mà không ngờ ngay cả bản thân mình cũng bị lừa, nào là yêu ông, nào là vì ông mà từ bỏ học vị tiến sĩ…
Khương Chấn Thiên tức giận trở mình, hét lớn:
“Giả dối! Tất cả đều là giả dối —”
Khương Nhược, người vợ ông, ngay cả nghĩa vụ của một người vợ cũng không chịu thực hiện, lần duy nhất cũng là do ông uống say…
Mới có được Lưu Huỳnh.
Hai lần trước ông chỉ biết là thụ tinh trong ống nghiệm, không ngờ lại là phôi thai nhân tạo, ông đã nghi rồi mà…
“Đã bảo mà hahaha… Sao bụng của Khương Nhược chẳng to lên chút nào mà lại sinh được con, vậy mà lừa tôi hai lần… hai lần lận! May là còn có Huỳnh Huỳnh ở bên tôi.”
“Tôi vẫn còn Huỳnh Huỳnh! Tôi là bố của con bé! Con bé chỉ còn tôi là người thân duy nhất!”
Khương Chấn Thiên vừa cười vừa khóc, khuôn mặt méo mó vì đau khổ,
Cô y tá đứng gần đó do dự mãi cũng không dám lại gần, cô ta từng gặp người nhà bệnh nhân phát điên, nhưng chưa bao giờ thấy ai điên đến mức này.
“Bố? Sao bố lại nằm đây vậy?”
“Lưu Huỳnh đâu? Không phải nói Lưu Huỳnh ở đây sao? Sao chỉ có bố, còn cả… phòng phẫu thuật nữa?”
Một giọng nam vang lên, là Khương Thành Du vừa mới tỉnh sau khi gây mê, tình cờ nghe thấy y tá bên ngoài phòng đang bàn chuyện về Khương Lưu Huỳnh, nói rằng cô ở tầng một, nên lập tức chạy xuống,
Kỳ lạ là khi anh ta hỏi thăm thì chẳng ai trả lời, đành phải tự mình đi tìm,
Tìm em gái thì chưa thấy đâu, ngược lại lại nhìn thấy một bóng người quen quen, đến gần mới phát hiện đúng là bố.
Khương Chấn Thiên mở to mắt nhìn kỹ mới nhận ra người đến là ai,
“Bố? Mày còn mặt mũi gọi tao là bố à?”
Câu nói này khiến Khương Thành Du, người đang hoàn toàn không hiểu chuyện gì, thấy hết sức kỳ lạ, nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị Khương Chấn Thiên tóm lấy cổ tay kéo ngã xuống đất.
Khương Thành Du mà không tránh thì đúng là đồ ngốc.
Nhưng Khương Chấn Thiên lại vẫy tay ra hiệu cho anh ta đến gần, dùng giọng đầy chân thành nói:
“Lại đây, bố nói cho con nghe một chuyện.”
Một câu nói nghe thì rất đỗi bình thường, nhưng khi rơi vào tai Khương Thành Du lại thấy có gì đó rợn rợn,
Nhưng dù sao người trước mặt cũng là bố ruột của anh ta, chắc không hại anh ta đâu nhỉ…
Cuối cùng Khương Thành Du do dự bước lên hai bước,
Ai ngờ lại bị Khương Chấn Thiên ấn đầu xuống, ghé sát tai anh ta thì thầm điều mà ông đã suy nghĩ suốt nửa tiếng mới kết luận được:
“Mẹ mày là… đồng tính nữ.”
…
Khương Thành Du c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn bố mình, rồi bất ngờ giơ hai tay vỗ bốp bốp vào mặt ông:
“Bốp! Bốp!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lần này đến lượt Khương Chấn Thiên đơ người, trừng mắt nhìn ‘con trai’ mình,
“Bố, bố bị điên rồi hả? Mẹ bố mới là đồng tính ấy!”
Câu này Khương Thành Du hoàn toàn nói theo phản xạ, nói xong mới sực nhớ… ơ, Khương Chấn Thiên làm gì còn mẹ?
Để gỡ gạc, anh liền nói thêm:
“Xin lỗi bố, con quên mất bố không có mẹ.”
Hai lỗ mũi của Khương Chấn Thiên trợn tròn như hai quả bóng, suýt nữa thì bốc khói như trong phim hoạt hình.
Phải mất một lúc ông mới hồi phục tinh thần và bắt đầu mắng:
“Khương Thành Du! Mày mới là đứa mồ côi! Tao không phải bố mày! Tao chưa từng có đứa con trai nào như mày!”
“À, chắc mày chưa biết nhỉ, mày với Khương Tư Niên đều là do Khương Nhược dùng nguyên liệu không biết từ đâu tạo ra bằng phương pháp nhân tạo, xét nghiệm ADN cho thấy tụi mày không hề mang huyết thống của tao.”
Như sợ con không tin, Khương Chấn Thiên kể luôn chuyện ông thấy được trong livestream hôm nay, không quên mỉa mai thêm một câu:
“Mày là sản phẩm thí nghiệm thì thôi đi, lại còn là sản phẩm thất bại! Bảo sao đầu óc không bằng một nửa anh mày, ngu! Quá ngu!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thế giới của Khương Thành Du như sụp đổ hoàn toàn.