Khương Oản Oản vốn nghĩ chỉ cần chạy ra đường lớn là sẽ an toàn, ai ngờ vừa mới đến dưới khách sạn thì lại bị chụp mặt nạ và nhét vào cốp xe chở đi.
…Mấu chốt là lần này bọn bắt cóc không đánh ngất cô ta, nên cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau trên mặt, co mình lại trong không gian chật hẹp, rên rỉ:
“Thả tôi ra!”
Cô ta ra sức đập vào nắp cốp xe, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Tiếc thay đây là Bắc Kinh phồn hoa, dù là ban đêm cũng vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không ai nghe thấy.
Điều duy nhất khiến Khương Oản Oản cảm thấy an ủi là cô ta có thể nghe được cuộc đối thoại phát ra từ phía trước xe.
Mang theo tâm thế “dù c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho rõ ràng”, cô ta căng tai lắng nghe.
Ai ngờ nghe xong lại càng tuyệt vọng hơn:
Mẹ nó chứ, tụi nó nói tiếng Nhật!!!
“Alo alo, tiểu thư, chúng tôi đã thành công bắt được Khương Oản Oản đưa lên xe! Còn về Khương tiểu thư, cô ấy đã được mấy người kia đưa vào bệnh viện rồi, hiện tại chúng tôi đang…”
“Bệnh viện!? Cô giáo bị thương rồi sao!”
Sự im lặng như c.h.ế.t chóc bao trùm, người thông minh đều biết lúc này không nên lên tiếng.
Mãi đến một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới truyền đến một giọng nói kiêu ngạo:
“Không sao, cô giáo của Hội Lý rất lợi hại, các người hãy âm thầm theo dõi, đợi cô giáo tỉnh lại thì đoạt lại, biết chưa.”
Kẻ ngồi ở ghế sau nuốt nước bọt, tiểu thư vẫn bá đạo như trước, sau đó lại hỏi:
“Vậy Khương Oản Oản thì sao? Hình như cô ta bị thương nặng lắm.”
Đầu dây bên kia lần này không chần chừ quá lâu, mà lại bật cười vui vẻ:
“Tất nhiên là chữa khỏi cho cô ta rồi, ừm… sau đó thôi miên thành một con cún ngoan tặng cho cô giáo làm thú cưng thì sao, cô giáo của Hội Lý ấy à, quá hiền lành, mấy việc xấu cứ để tôi làm là được.”
…Lần này đến lượt gã Nhật câm nín.
Rõ ràng chuyện xấu toàn là hắn làm cơ mà!!!
Lúc này, tại xứ sở hoa anh đào, đèn neon rực rỡ bốn phía,
Thế nhưng giữa thành phố phồn hoa đó, chỉ có tầng cao nhất của một tòa nhà là mờ tối lạ thường,
Xuyên qua lớp kính trong suốt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đang nằm trên chiếc sofa đắt tiền bên trong.
Tiến lại gần, có thể thấy rõ sắc mặt của cô ấy đỏ như hoa anh túc, mái tóc đen dài xõa thẳng xuống đất, phần mái che đi đôi mắt đầy cảm xúc,
Chỉ thấy cô ấy thành kính hôn lên tấm ảnh trong tay,
Lặp đi lặp lại.
“Lưu Huỳnh-chan à —— Hội Lý nhớ cô muốn c.h.ế.t luôn đó, nhớ đến sắp không chịu nổi nữa rồi… sao cô có thể lặng lẽ quay về nước mà không nói gì chứ?”
——
Bạch Ly dẫn thợ mở khóa đến dưới khách sạn thì đúng lúc thấy bóng dáng xe cấp cứu rời đi.
Trong lòng anh ta không hiểu sao dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên,
Khi nhìn thấy căn phòng đã bị mở khóa, cùng khung cảnh hỗn độn bên trong, anh ta suýt nữa phát điên.
Anh ta chỉ vừa mới rời đi một chút thôi! Chỉ một chút thôi mà!
“Khương Diễm, cậu đáng c.h.ế.t thật!”
Bạch Ly chửi vài câu rồi lập tức bỏ mặc thợ mở khóa, vội vàng chạy xuống theo hướng xe cấp cứu rời đi.
…
Trong bệnh viện, lần đầu tiên các bác sĩ thấy tình huống như thế này.
Rõ ràng vết cắt trên cổ tay không đủ để gây tử vong, trên người cũng không có thương tích nào khác,
Vậy mà bệnh nhân lại ngừng thở.
Dữ liệu hiển thị trên máy theo dõi cho thấy hiện tượng giống như… cô ấy đã mất hết mọi dấu hiệu sinh tồn từ lâu, nhưng tại sao m.á.u vẫn cứ tiếp tục chảy?
Không, phải nói là trong cơ thể cô ấy sao vẫn còn m.á.u đang lưu thông?
Mà lại không cách nào cầm lại được.
Bác sĩ không thể lý giải được cảm giác quái dị này, đây là lần đầu tiên ông ta tiếp nhận một ca bệnh kỳ lạ đến vậy.
Lẽ nào phải mổ n.g.ự.c ra xem?
“Không được rồi, tình trạng này bắt buộc phải truyền máu! Tiểu Hoa đâu rồi? Hỏi nhóm m.á.u và có dị ứng gì mà cũng lâu vậy?!”
Lúc này Tiểu Hoa bị bác sĩ mắng té tát,
Còn ngoài phòng phẫu thuật, Khương Tư Niên và những người khác thì bị Tiểu Hoa mắng không kém:
“Các người rốt cuộc có phải người nhà bệnh nhân không vậy! Nhóm m.á.u của cô ấy mà không ai biết sao?! Sao cô ấy lại có những người thân như các người chứ?!”
Đầu của Khương Diễm càng cúi càng thấp, gần như sắp chôn vùi xuống đất,
trong khi Khương Tư Niên vẫn đang bực bội gãi đầu, lẩm bẩm một mình:
“Tôi, tôi đi hỏi Khương Chấn Thiên, ông ấy nhất định… không, ông ấy chắc chắn cũng không biết.”
“Giấy khai sinh, đúng rồi… Không đúng, có khi Huỳnh Huỳnh cũng giống như bọn tôi, là sản phẩm của thí nghiệm, vậy nhóm m.á.u chắc cũng giống bọn tôi.”
Cuối cùng rút ra kết luận rồi hét lên với bác sĩ:
“Tôi là nhóm m.á.u A! Bác sĩ, tôi là nhóm A!”
Tiểu Hoa tức muốn nổ tung:
“Anh, anh, anh là nhóm A thì có ích gì! Anh có biết trong một gia đình có thể xuất hiện bao nhiêu nhóm m.á.u không? Nhiều nhất là bốn loại!”
“Thôi đi, kết quả xét nghiệm m.á.u chắc cũng ra rồi, phiền người nhà cho biết bệnh nhân có dị ứng với thuốc nào không?”
… Đáp lại chỉ là sự im lặng.
Đầu của Khương Diễm đã cúi thấp đến mức không nhìn thấy mặt, còn Khương Tư Niên chậm rãi mở miệng:
“Thịt bò…”
Tiểu Hoa cố nén cơn giận, thầm niệm ba trăm lần quy tắc nghề nghiệp, không được đánh mắng người nhà bệnh nhân.
“Cảm ơn thông tin của anh, dù chẳng giúp được gì cả.”
Nói xong liền quay người đi lấy kết quả xét nghiệm nhóm máu.
Khương Tư Niên như một con ch.ó ướt sũng bị đánh bại, ngồi bệt xuống đất, vừa tự tát mình:
“Sao mình lại không biết nhóm m.á.u của Huỳnh Huỳnh chứ, sao mình lại không biết… hu hu hu sao mình lại ngu thế này…”
Lặp đi lặp lại như chỉ biết hai câu đó, mà câu thứ hai còn chưa nói xong đã bật khóc.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu anh ta khóc trong hôm nay, một người đàn ông cao mét tám, sinh viên xuất sắc của Bắc Đại, giám đốc một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.
So với anh ta, Khương Diễm nhỏ tuổi hơn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, vẫn ngồi yên trên ghế, đầu cúi rất thấp, nguyên do chỉ có cậu ta biết rõ, bởi vì, cậu là người đã trực tiếp bắt mạch của Khương Lưu Huỳnh.
Cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai khoảng cách giữa cô ấy và cái c.h.ế.t gần đến mức nào.
⸻
Y tá trong bệnh viện, vốn đã từng gặp đủ loại người nhà bệnh nhân ở bên ngoài phòng phẫu thuật, có người gào khóc như Khương Tư Niên, cũng có người im lặng như Khương Diễm, lẽ ra đã quá quen thuộc rồi, nhưng lần này, là lần đầu tiên họ muốn can thiệp vào chuyện của gia đình này, thay bệnh nhân bên trong mà đánh cho người nhà một trận.
Lý do không có gì khác, là một buổi livestream.
Hạt Dẻ Rang Đường
Buổi phát sóng kéo dài suốt sáu ngày khiến gần như tất cả mọi người đều biết đến hoàn cảnh thê thảm của cô gái nhỏ này,
tưởng rằng sau đó sẽ là một cuộc sống hạnh phúc, nào ngờ số phận lại trêu ngươi đến vậy.
Cuối cùng cũng có một y tá không nhịn được nữa, đã chụp ảnh bên ngoài phòng mổ và đăng lên mạng, còn chu đáo đính kèm chi tiết về quá trình Khương Lưu Huỳnh được đưa vào phòng cấp cứu.
Chưa đầy năm phút sau, các phóng viên từ tòa soạn gần nhất đã xông vào bệnh viện, để giành quyền đăng tin đầu tiên, họ chẳng màng đến cảm xúc của bất kỳ ai, lao thẳng tới đặt câu hỏi:
“Cậu là Khương Diễm đúng không? Hôm nay cậu hỏi cô ấy còn sống không trong livestream là vì cậu đã đoán trước được cô ấy sẽ c.h.ế.t đúng không?”
“Khương Tư Niên, xin hỏi có phải Khương Lưu Huỳnh bị anh ép đến mức phải tự sát không?”
“Xin hỏi có phải vì sợ Khương Lưu Huỳnh tiếp tục phanh phui nhiều bí mật xấu xa của gia đình nên các người mới quyết định g.i.ế.c cô ấy rồi ngụy trang thành tự sát?”
Câu hỏi mỗi lúc một sắc bén, hai người bị vây kín đến không thể thoát, chưa bàn đến nỗi đau tâm lý, chỉ riêng việc các phóng viên dí micro thẳng vào mặt họ thôi cũng đủ khiến mặt hai người tím bầm.
Cùng lúc đó, trên mạng xã hội cũng dậy sóng.