Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 204: Chương 204




Bạch Ly hoàn toàn không thể chờ đợi được nữa, vừa thấy Khương Diễm rời khỏi khách sạn liền lập tức chạy đến trước cửa phòng.

 

“Nhất định phải ở trong đó…”

 

Anh ta vừa cầu nguyện, tay run rẩy lấy thẻ phòng ra quét lên ổ khóa thông minh phía trên tay nắm cửa.

 

“Bíp bíp bíp——”

 

Điều khiến Bạch Ly không ngờ tới là cửa không hề mở.

 

“Chuyện gì vậy chứ?! Đây chẳng phải là thẻ đa năng sao? Sao lại không mở được?”

 

Bạch Ly không cam lòng, liên tục quét thẻ, nhưng mỗi lần đều chỉ đổi lại ánh đèn đỏ chớp nháy và tiếng bíp chói tai từ ổ khóa.

 

Dù gì đây cũng là phòng VVVIP trong khách sạn năm sao, thẻ phòng đương nhiên không giống như các phòng thường, cũng không thể sử dụng lẫn nhau.

 

Khi Bạch Ly nhận ra điều này thì Khương Tư Niên và Khương Diễm đã lần theo lên đến nơi.

 

“Khương Diễm, đây là cái mà cậu gọi là bắt cóc sao? Cậu ta thậm chí còn không mở được cửa!” – Khương Tư Niên mặt đen lại, hỏi.

 

Anh ta vốn tưởng đây sẽ là một trận chiến ác liệt, tiện tay còn cầm theo cả cây chổi bên đường, ai ngờ vừa đến nơi đã bị Khương Diễm bịt miệng kéo vào hành lang.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Thôi thì cũng chấp nhận, nhưng điều quan trọng là:

 

“Huỳnh Huỳnh đâu rồi?!”

 

Dưới những câu chất vấn liên tục của Khương Tư Niên, Khương Diễm ấp úng không nói nổi một câu, cậu ta làm sao biết Bạch Ly lại nôn nóng đến vậy, đuổi cậu đi rồi mà còn không mở được cửa.

 

Khương Tư Niên không muốn lãng phí thêm thời gian, liền đẩy Khương Diễm ra để chuẩn bị tiến lên chất vấn Bạch Ly,

Ai ngờ vừa bước ra khỏi hành lang thì thấy Bạch Ly đã bước vào thang máy và rời đi…

 

Khương Diễm thấy Khương Tư Niên còn định đuổi theo nên lập tức nhào tới ôm lấy chân Khương Tư Niên, hét lên:

 

“Anh à, anh bình tĩnh lại đi! Anh, anh còn tiền không?! Nếu có thì mình thuê người đến phá khóa, hoặc là anh đập cửa cũng được, biết đâu chị Huỳnh Huỳnh đang ở bên trong.”

 

Lúc nóng vội, cậu ta thậm chí quên mất Khương Tư Niên đã không còn là anh mình nữa.

 

Nhưng với Khương Tư Niên, những gì anh ta nghe được chỉ là:

 

“Biết đâu?”

 

“Nghĩa là cậu căn bản không biết Huỳnh Huỳnh có ở trong đó hay không? Cậu còn chưa làm rõ mọi chuyện đã gọi tôi tới?”

 

 

Vừa nói, Khương Tư Niên vừa chĩa đầu chổi sắc nhọn về phía tên lừa đảo trước mặt.

 

Khương Diễm lập tức hoảng loạn, nghĩ mà xấu hổ vì lúc trước còn định trước mặt chị Huỳnh Huỳnh đánh Khương Tư Niên một trận.

Bây giờ xem ra…

 

“Anh ơi, anh! Anh bình tĩnh đã—— Là Bạch Ly nói đó, anh ta bảo chị Huỳnh Huỳnh ở trong này! Hay là chúng ta đợi thêm chút nữa, biết đâu lát nữa anh ta quay lại thì sao.”

 

Ngay khi Khương Tư Niên sắp ra tay, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

 

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại, khi thấy người bên trong thì biểu cảm lập tức đông cứng trên mặt, tiếp theo là ánh mắt đầy chán ghét và kinh ngạc.

 

“Anh… anh cả… A Diễm…”

 

Khương Oản Oản toàn thân dựng tóc gáy, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt.

 

Cô ta căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng sau khi gã ngoại quốc nghe điện thoại xong liền đè đầu cô ta đập vào tường liên tục,

Sau cơn đau dữ dội, cô ta ngất đi, rồi sau đó…

Lại bị đau mà tỉnh lại.

 

Hầu như là đau đến tê liệt, tay chân không còn chút sức lực nào. Nhìn quanh nơi tối tăm, cô ta chỉ có thể cố gắng dùng đầu đập vào thành tủ, đập rất lâu mới lăn được ra khỏi tủ quần áo.

 

Chỉ là vừa chui ra, cô ta lại phát hiện tay chân mình không phải không có sức, mà là bị trúng đạn…

 

Hiện tại vẫn đang rỉ m.á.u dữ dội.

 

Cả đời Khương Oản Oản chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, suýt nữa lại ngất đi vì sợ, may mà cô ta phát hiện ra điều bất ngờ trên giường.

 

Một người c.h.ế.t – Khương Lưu Huỳnh.

Chỉ là không hiểu vì sao đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà lại không hôi thối, thậm chí còn tỏa ra một mùi thơm nhẹ…

 

Hơn nữa khuôn mặt vẫn còn xinh đẹp,

Khiến người ta ganh tị.

 

Nhưng m.á.u thịt của Khương Lưu Huỳnh lại là thứ tốt.

Khương Oản Oản vốn định cắn luôn một miếng thịt từ người Khương Lưu Huỳnh, nhưng có lẽ vì chút lương tâm cuối cùng, hoặc vì chê bai người chết,

 

Cuối cùng Khương Oản Oản chỉ cắn một vết nhỏ ở cổ tay.

 

Điều bất ngờ là trong cơ thể người kia vẫn còn máu, càng bất ngờ hơn là hiệu quả thậm chí còn tốt hơn trước,

 

Chỉ trong vài phút, vết thương của cô ta đã lành lại.

 

Đúng là quái vật thật,

 

Chỉ tiếc là đã c.h.ế.t rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.