Người thì đã bị cảnh sát đưa đi rồi, vậy còn chị Huỳnh Huỳnh thì sao?
Khương Diễm đứng yên tại chỗ không chịu rời đi, cứ khăng khăng nói rằng trong căn phòng này có Khương Lưu Huỳnh.
“Chị ơi! Mở cửa đi! Em là Khương Diễm mà!”
“Chị ơi, em xin chị đấy, em biết sai rồi, chị gặp em một chút đi ——”
Cảnh sát thấy cậu ta như lên cơn điên, cũng không biết phải làm sao, đành để mặc kệ, đợi đến lúc cậu ta phá cửa hay làm ồn thì quay lại bắt cũng chưa muộn.
Hoặc cũng có thể chờ đến khi cậu ta mệt, tự khắc sẽ bỏ đi. Dù sao trong này yên tĩnh đến mức chẳng giống như có người sống.
Nhưng Khương Diễm không cam tâm đã bỏ công đến vậy mà chẳng thấy gì, nên vẫn tiếp tục kêu gào:
“Nếu chị không ra thì em sẽ ở đây canh! Canh một ngày, hai ngày luôn!!”
Vẫn không có chút động tĩnh nào.
Một thiếu niên mười tám tuổi nổi loạn như Khương Diễm thì lấy đâu ra kiên nhẫn, mới có năm phút đã hết hăng, ngồi phịch xuống đất, thỉnh thoảng lại bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Chẳng lẽ Bạch Ly chỉ đang đùa cợt với cậu?
Nhưng cậu lại không hiểu vì sao người nước ngoài lạ mặt kia lại giúp Khương Lưu Huỳnh trả thù.
Cậu cảm thấy đầu mình sắp cháy luôn rồi, trong lòng càng lúc càng bức bối, muốn đập phá đồ…
Khương Diễm nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, càng nhìn càng chướng mắt.
Hay là, đập thử xem?
Đúng lúc cậu đang nôn nóng cầm bình cứu hỏa lên, thì chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên — là tin nhắn của Bạch Ly:
“Đừng canh nữa, Huỳnh Huỳnh chắc chắn không ở đây.”
Hóa ra vừa rồi Bạch Ly đã trộm được thẻ phòng vạn năng, giờ chỉ muốn nhanh chóng đuổi Khương Diễm đi để tự mình vào xem rốt cuộc trong phòng có gì.
Nếu Huỳnh Huỳnh thật sự ở bên trong… thì ngoài anh ta và người nước ngoài kia, sẽ chẳng ai biết cả.
Khương Lưu Huỳnh là của anh ta, chỉ có anh ta mới có thể giúp cô “sống lại”.
Dù rơi vào tay người khác, cũng chỉ là một cái “xác chết”.
Bạch Ly không ngờ sự nôn nóng của mình lại để lộ sơ hở rõ rành rành trước mắt Khương Diễm.
Khương Diễm nhíu mày nghĩ, sao anh ta biết mình vẫn còn đứng trước cửa?
Trừ khi…
Bạch Ly có thể thấy được, anh ta đang theo dõi nơi này qua phòng giám sát!
Hơn nữa, trước đó anh ta nói người ở đây, giờ thấy mình đuổi được tên nước ngoài đi thì lại gấp gáp đuổi mình, chẳng lẽ anh ta muốn đợi mình đi rồi mới vào đón chị?
Nhưng chẳng phải quan hệ của bọn họ rất tốt sao? Tại sao lại tách ra? Vậy chẳng phải là đã cãi nhau?
Không thì sao chị lại bỏ đi sống với một người nước ngoài?
Thế thì có khi… Bạch Ly đang lợi dụng mình để bắt gian… phi!
Chị mình sao mà phản bội được, rõ ràng là Bạch Ly có lỗi trước, chị ấy đi tìm người tốt hơn thì có gì sai? Hơn nữa hai người còn chưa kết hôn!
Chưa kể, người nước ngoài đó còn giúp chị ấy trả thù nữa!
Hạt Dẻ Rang Đường
Nghĩ đến đây, Khương Diễm lại hối hận không thôi, sớm biết thế thì cậu đã tự tay bắt bọn xấu kia rồi! Một cơ hội tốt như thế lại bị người khác cướp mất.
Khương Diễm tức quá, tự đập một cái lên trán mình:
“Á da —— đau quá ——”
Bạch Ly lúc này nhìn màn hình giám sát mà như ông già nhìn điện thoại, lập tức nhắn thêm một tin:
“Chắc chắn Huỳnh Huỳnh bị tên người nước ngoài kia giấu ở chỗ khác rồi, nếu không bên trong sao lại yên tĩnh thế? Cậu đến đồn cảnh sát là sẽ biết cô ấy đang ở đâu.”
Khương Diễm đáp lại không thương tiếc:
“Vậy sao anh không tự đi đi?”
Nhưng càng thấy Bạch Ly sốt sắng, Khương Diễm lại càng chắc chắn Khương Lưu Huỳnh đang ở trong phòng này.
Biết đâu người mà chị không muốn gặp thật ra không phải là mình, mà là Bạch Ly! Nên chị mới giả vờ trong phòng không có ai, cố tình im lặng!
Được lắm! Tất cả mọi người đều bị con sói đội lốt người như Bạch Ly lừa rồi! Đồ đáng chết!
Khương Diễm siết chặt tay, hạ bình cứu hỏa cầm ở tay trái xuống, lòng hận Bạch Ly lại càng sâu, không nhịn được bắt đầu đứng tại chỗ gõ một đoạn “văn dài” mắng anh ta.
“Cái tên ngu kia lại đang giở trò gì vậy?”
Bạch Ly trong phòng giám sát nhìn cũng mù tịt, nhưng vì Khương Diễm đang chặn cửa nên không dám lại gần, chỉ có thể im lặng chờ xem đối phương sẽ gửi gì tới.
Ròng rã năm phút, rốt cuộc tin nhắn cũng tới, Bạch Ly vốn tưởng là một bài chửi dài, nhưng lại sững sờ.
Khung tin nhắn chỉ có đúng một chữ: “Được.”
Còn cậu ta, đánh vật suốt năm phút trời!?
Có bệnh à?!
“Vậy thì làm ơn, rời đi ngay lập tức cho tôi.”
Bạch Ly dùng toàn bộ sức lực gõ ra mấy chữ đó, làn da trắng bệch giờ vì tức giận mà đỏ bừng lên.
Khương Diễm thì lại giả vờ ra vẻ thất vọng bước vào thang máy, nhấn nút tầng 1, nhưng thực chất đã đang nhắn tin cầu cứu qua điện thoại.
“Khương Tư Niên! Cấp cứu! Bạch Ly muốn bắt cóc chị Huỳnh Huỳnh!”
Tuy rất ghét Khương Tư Niên, nhưng lúc này, người duy nhất có thể dựa vào lại chỉ có anh ta. Dù gì cậu cũng chỉ là một học sinh cấp 3 mười tám tuổi, làm sao có thể giành được một người sống sờ sờ từ tay Bạch Ly.
Thật ra còn một lý do nữa, cậu cũng không chắc Khương Lưu Huỳnh có chịu đi theo mình không. Nếu có Khương Tư Niên đến cùng cầu xin thì có khi chị sẽ mềm lòng.
Còn nếu chị ấy vẫn không muốn về nhà cùng họ, thì cậu sẽ cùng Khương Tư Niên hợp sức đánh cho Bạch Ly một trận, sau đó quay sang đánh Khương Tư Niên một trận, cuối cùng sẽ xin chị đánh lại mình một trận luôn.
Chỉ là… sức chị yếu thế, hay là thôi để cậu tự đánh mình cho rồi…
Khương Tư Niên vừa cắm thẻ sim vào cái điện thoại cũ đã thấy tin nhắn, lập tức trả lời không chút do dự:
“Ở đâu?! Cậu thấy Huỳnh Huỳnh rồi à? Huỳnh Huỳnh vẫn còn sống đúng không?!”
Ngay khi nhận được địa chỉ, anh ta chẳng màng hình tượng gì nữa, đầu tóc rối bù liền lao ra khỏi nhà như tên bắn.
Còn Karl thì chắc chắn không thể ngờ, sau khi mình rời đi lại có nhiều người như vậy nhớ nhung căn phòng của cậu ta đến thế.