Karl thu s.ú.n.g lại, ngồi ở cuối giường chống cằm suy nghĩ kỹ càng.
Cậu không hề biết rằng chính hành động này khiến Khương Oản Oản nghĩ rằng lời mình nói đã có tác dụng, liền tiếp tục nhân đà tấn công:
“Anh cởi trói cho tôi trước đi, tôi đảm bảo sẽ không chạy, anh muốn tiền hay… chơi đùa kiểu gì cũng được.”
Khương Oản Oản phải vật lộn nội tâm rất lâu mới nói ra được chữ đó. Xưa nay chỉ có cô ta chơi đàn ông, chơi phụ nữ, hôm nay lại bị một tên bắt cóc làm nhục, điều duy nhất khiến cô ta cảm thấy được an ủi là tên này cũng khá đẹp trai, cũng không quá thiệt thòi.
Karl lại bị câu nói của cô ta làm cho buồn nôn, dạ dày như bị lộn ngược, nghĩ bụng: thôi thì cắt luôn lưỡi cho rồi…
Khương Oản Oản thấy người đàn ông đứng dậy, tưởng có hy vọng, liền ngẩng đầu đầy đắc ý, yên lặng chờ đợi.
Đến khi nước mắt ngừng chảy, tầm nhìn dần rõ lại, cô ta cứ tưởng sẽ được cởi trói, ai ngờ lại thấy người đàn ông cầm một con d.a.o gọt trái cây nhỏ tiến lại gần mặt mình.
“Anh muốn làm gì!? Cầm d.a.o làm gì? Anh… anh…”
Karl dứt khoát dùng tay đeo găng kéo mạnh lưỡi cô ta ra. Ngay lúc chuẩn bị ra tay thì bất chợt dừng lại.
Có lẽ muốn lập công, anh ta quay đầu lại, mắt đầy phấn khích nhìn về phía Khương Lưu Huỳnh đang nằm trên giường, nói:
“Chị, em sắp ra tay rồi đó.”
… Nhưng cô gái trên giường vẫn bất động như cũ.
Karl thất vọng cụp mắt xuống.
“Ư ư ư——”
Khương Oản Oản hoảng loạn nhìn con d.a.o ngày càng tiến sát lưỡi mình, cô ta muốn hét lên nhưng miệng chỉ phát ra âm thanh ú ớ.
Dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc.
Chẳng lẽ từ nay cô ta sẽ trở thành người câm sao?! Không!!!
Cuộc sống tươi đẹp rõ ràng chỉ còn cách cô ta một chút thôi! Cô ta không muốn bị câm! Không muốn——
“Reng reng——”
Ngay khoảnh khắc con d.a.o chuẩn bị hạ xuống, điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông.
Nghĩ rằng nếu cắt lưỡi cô ta ngay bây giờ, cô ta sẽ hét toáng lên, Karl quyết định tạm thời rút d.a.o về, đợi cậu mua ít thuốc mê rồi sẽ ra tay sau.
“Chúc cô may mắn.”
Câu chúc phúc lạnh lùng không chút cảm xúc của Karl khiến tim Khương Oản Oản lạnh đi một nhịp. Ngay sau đó, miếng vải lại bị nhét vào miệng cô ta.
“Chào anh, là thế này… Ừm… Có người tố cáo anh giam giữ người trái phép… cảnh sát đã lên tới nơi rồi.”
Dù lễ tân khách sạn đã được cảnh sát cảnh báo không được báo trước cho khách trong phòng, nhưng vì thân phận của đối phương quá đặc biệt, nếu đắc tội có khi mất luôn công việc, nên cuối cùng cô ta vẫn chọn thông báo.
Bạch Ly nhìn thấy thêm cảnh sát xuất hiện trong màn hình giám sát, nghiến răng tức giận.
Khương Diễm đáng chết.
Giống y như mẹ ruột với chị ruột cậu ta – ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo.
Lúc này Khương Diễm – người vừa bị nhắc đến – vẫn đang đắc ý cười, bởi vì cậu ta sắp được gặp lại chị gái mình rồi!
Tiện thể còn có thể tống tiễn cái tên giả tạo Bạch Ly vào tù.
Chỉ dựa vào anh ta mà cũng xứng làm anh rể cậu à? Phi! Nếu không phải để giành được vị trí bên cạnh chị, thì cậu ta đời nào nhận anh ta làm anh rể – đừng có làm cậu buồn nôn nữa!
“Đồng chí này, cậu chắc chắn chị cậu bị giam giữ trong phòng này chứ?”
Cảnh sát dù sao cũng đã xem qua buổi livestream, biết người trước mặt là ai, và cũng biết “chị gái” mà cậu ta nói chính là Khương Lưu Huỳnh vừa xuất hiện trong phòng phát trực tiếp.
Dù chỉ ghi lại được bóng lưng, khá đáng ngờ, nhưng cũng không thể chứng minh cô ấy bị kiểm soát.
Nếu giờ mà mở cửa ra mà trong phòng không có gì thì chẳng phải…
“Anh cảnh sát yên tâm mở đi, chính miệng Bạch Ly nói với tôi là chị ấy ở bên trong. Nếu không có… thì cứ bắt anh ta đi.”
Cảnh sát: …
“Người trong phòng nghe đây, hiện có người tố cáo nơi này có hành vi giam giữ người trái phép, xin hãy phối hợp điều tra!”
Họ hét đến gần ba phút mà bên trong vẫn không có bất kỳ phản hồi nào, cảnh sát mới quyết định dùng thẻ phòng để vào.
Khương Diễm đã tưởng tượng ra vô số tình huống có thể xảy ra, duy chỉ không ngờ tới cảnh tượng trước mắt.
“Can I help you?”
Người mở cửa không phải là Bạch Ly, cũng không phải Khương Lưu Huỳnh, mà là một người đàn ông tóc đen, mắt xanh – rõ ràng là người nước ngoài không biết nói tiếng Trung.
Cảnh sát cũng không thể lập tức chất vấn người ta rằng có giấu phụ nữ Hoa Quốc trong phòng không, đành mượn cớ kiểm tra bình cứu hỏa để xin vào phòng.
Nhưng với độ tôn trọng quyền riêng tư của người nước ngoài…
Quả nhiên, câu trả lời nhận được là một chữ “không” to đùng.
Cảnh sát bắt đầu do dự, trong lòng đầy nghi hoặc: chẳng lẽ bọn họ sắp trở thành đồn cảnh sát Hoa Quốc đầu tiên bị người nước ngoài kiện ra tòa?
Đừng nói họ, ngay cả Khương Diễm cũng đang rối bời.
Thậm chí đã bắt đầu gõ chữ mắng Bạch Ly:
“Bạch Ly c.h.ế.t tiệt, anh tốt nhất phải cho tôi một lời giải thích tại sao trong phòng lại là một người nước ngoài!? Đùa tôi vui lắm đúng không?!”
Bạch Ly chẳng buồn giải thích, mà còn đáp trả không chút do dự:
“Ha, ai là người tố cáo tôi giam giữ người trái phép trước?”
Vài giây sau, như nhớ ra điều gì, Bạch Ly nhanh chóng gõ tiếp:
“Bảo họ kiểm tra hộ chiếu của hắn! Còn nữa, đưa đoạn video này cho họ xem!”
Không nghi ngờ gì, những đoạn video kia đều là tổng hợp từ các camera gần nhà những nạn nhân của Karl mà Bạch Ly đã điều tra được.
Vừa xem xong video, vẻ mặt cảnh sát lập tức trở nên nghiêm trọng, họ cẩn thận đối chiếu người trong clip với người trước mặt, dáng người giống hệt, áo hoodie đen cũng giống y chang.
“Thưa anh, xin cho xem hộ chiếu. Hiện tại anh bị tình nghi liên quan đến nhiều vụ cố ý gây thương tích, xin mời theo chúng tôi về để điều tra.”
…
Nếu muốn, Karl hoàn toàn có thể hạ gục cả ba người trước mặt, chẳng ai là đối thủ của cậu. Nhưng nếu thực sự ra tay, thứ đang chờ cậu sẽ là hàng loạt rắc rối kéo đến.
Hợp tác điều tra thì cậu cũng không sợ – vì tất cả những người đó đều đã bị tiêm thuốc tẩy não loại đặc biệt của tổ chức, ký ức đã bị thay đổi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chỉ là… trong phòng kia còn quá nhiều thứ không thể để lộ.
Karl siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn gật đầu:
“Tôi có thể theo các người về và hợp tác điều tra, nhưng nếu trước khi đưa ra được bất kỳ kết luận phạm tội nào mà các người đã tự ý xông vào phòng tôi, tôi có quyền khởi kiện toàn bộ các người.”
Trước khi nói ra câu đó, cậu đã nhắn tin cho người duy nhất có thể tin tưởng – Selina – nhờ cô xử lý mọi chuyện.
Còn Ava…
Cậu chỉ có thể tin cô sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Tuy nhiên, nếu không có gì ngoài dự kiến… cậu sẽ sớm trở lại.
Nhưng cậu không biết – đã có người sớm nhắm vào căn phòng này rồi.