Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

Chương 67: Chấp Niệm






Không thể buông bỏ ông ấy
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Trực giác của Vân Thiển Tịch không tốt, nhưng lại nghĩ rằng, hai người phàm thôi có gì mà đáng sợ.
Chẳng phải ả đang muốn cả hai người này đều ở lại đây để chơi với ả sao?
Vân Thiển Tịch lại nở nụ cười quyến rũ: “Phó tổng…..
A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên thảm thiết.
Cái bút máy trong tay Kỳ Dạ xoay một vòng, ngòi bút nhắm thẳng ngay mặt Vân Thiển Tịch, rạch ra một vết rách sâu tới tận xương.
Vân Thiển Tịch che mặt lại, máu tươi theo kẽ hở ngón tay chảy dọc xuống, ả ngẩn người, phát cuồng thét lớn: “A a a a!!!”
Thích Bạch Trà lật từng trang sách, không thèm ngẩng đầu lên nhìn: “Làm cho cô ta yên lặng chút.”
Kỳ Dạ dứt khoát trôi chảy hóa ra một lưỡi dao sắc bén cắt đứt đầu lưỡi ả: “Nghe thấy không, đừng quầy rầy Trà Trà đọc sách.”
Hai mắt Vân Thiển Tịch trừng lớn, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm đầu lưỡi mình rơi trên mặt đất, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh nghẹn ngào “A a”, tựa như dã thú gào thét.
Tại sao…… pháp thuật của ả không dùng được……
Tu chân giới vốn là cá lớn nuốt cá bé, giết người là chuyện thường ngày.
Một nữ tu như ả có thể còn thua kém các cao thủ thực thụ, nhưng đối phó với mấy kẻ tu sĩ còn đang ở luyện khí Trúc Cơ thì dư dả.
Ả không biết đã hãm hại tính mạng của bao nhiêu người, hủy đi bao nhiêu mối nhân duyên, sau khi tới thế giới phàm tục này, lại càng là một sự tồn tại vô địch.
Con người nơi đây không có linh căn, năng lực của ả đủ để xem thường chúng sinh, ả chính là cường giả tại nơi này.
Nhưng vào ngay lúc này, đã rất lâu rồi, Vân Thiển Tịch cảm nhận được cái cảm giác ả nhỏ yếu đến mức nào.
Thậm chí tu sĩ Hóa Thần kỳ đứng trước mặt ả, cũng không nhất định có thể khiến cho ả cảm nhận được sự áp bách cường đại như vậy.
Ả đã khiêu khích đến sự tồn tại không nên chọc vào.
Kỳ Dạ cầm lưỡi dao nhẹ nhàng lướt trên mặt ả: “Mặc kệ ngươi đến từ thế giới nào, đã tới địa bàn của bọn ta rồi, phải tuân thủ quy củ của bọn ta.”
Thích Bạch Trà nghe vậy liền nhướn mày, rõ ràng là quy củ của thần minh, từ miệng tiên sinh lại mang theo một cỗ hơi thở xã hội đen là sao nhở……
“Trà Trà, nhắm mắt lại.” Kỳ Dạ nói.

Cảnh tượng tiếp theo quá máu me, Trà Trà không nên xem.
Thích Bạch Trà: “......”
Cậu là một vị thần, hơn nữa còn từng là tướng quân chém chém giết giết trên chiến trường, núi thây biển máu đều đã từng nhìn qua, có gì đáng sợ?
Nhưng cậu vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Tiên sinh cảm thấy cậu cần phải được bảo hộ, cậu sẽ ngoan ngoãn để được che chở.
Ngoài cửa sổ, ánh trắng mờ ảo, máu vẩy lên tường, cảnh tượng trong phòng khiến con người ta sợ hãi khẽ than nức nở.
Thích Bạch Trà lẳng lặng ngồi đó, cầm một cuốn sách, khép mắt lại, lông mi không hề run rẩy một phân.
Cậu không thương hại Vân Thiển Tịch.
Sự thương xót cho kẻ làm hại chính là một sự chà đạp lên người nạn nhân.
Huống chi ——
Cậu sao có thể đồng cảm với một thứ đồ mơ ước đến tiên sinh nhà mình.
Kỳ Dạ phế toàn bộ tu vi của ả, chặt đứt gân mạch toàn thân, moi ra một viên Kim Đan từ đan điền của ả.
Hắn hành động vô cùng tàn nhẫn, đó chính là phong cách của Tà Thần.
Vân Thiển Tịch là tu sĩ, tuổi thật đã lên tới mấy trăm.
Không có tu vi, dung nhan lập tức bắt đầu già đi, làn da bóng loáng tinh tế nhăn nheo thành vỏ quýt khô, từ một người phụ nữ xinh đẹp biến thành một bà lão nửa sống nửa chết.
Bắt đầu từ giờ, ả sẽ phải tiếp tục nếm mùi sinh lão bệnh tử của người phàm, nhưng với mức độ già đi hiện tại của ả, e rằng không sống được bao lâu.
Kỳ Dạ nhìn bộ dạng kéo dài hơi tàn của ả, mỉm cười biến ra một mặt gương cho ả nhìn vào: “Giữ lại đôi mắt của ngươi là để ngươi nhìn thấy rõ bộ dạng ngươi lúc này, ngươi mà cũng xứng mời Trà Trà lưu lại đêm nay sao?”
“Bọn ta quả thực sẽ lưu lại để lấy mạng chó của ngươi.”
Không phải vì chính nghĩa, không phải vì trách nhiệm, Kỳ Dạ xuống tay tàn nhẫn như vậy đơn giản là xuất phát từ trả thù.
Hắn vốn dĩ chỉ cần phế đi toàn bộ tu vi của ả là đủ, nhưng ai bảo Vân Thiển Tịch ăn uống quá chớn, còn muốn đánh chủ ý lên người bọn họ, thậm chí còn mưu đồ sử dụng mị thuật mê hoặc, nói ra lời mời ghê tởm kia với Thích Bạch Trà.
Vậy không trách được Kỳ Dạ cắt lưỡi hủy dung rồi lại rút gân ả.
Vân Thiển Tịch nhìn thấy bản thân mình trong gương, tựa như thấy quỷ, hoàn toàn chết lặng.
“Cô ta vốn dĩ không nên tồn tại với con người ở thế giới này, tôi sẽ hủy đi toàn bộ ký ức của những người có quan hệ với cô ta.” Kỳ Dạ đứng dậy, “Còn về vấn đề có giết cô ta, hay giữ lại tiếp tục tra tấn, hay ném cô ta ra đường tự sinh tự diệt, vẫn là tùy ông.”
Hắn bổ sung một câu: “Cô ta không sống được bao lâu nữa đâu.”
Thời điểm khi Kỳ Dạ làm mọi chuyện, Nghiêm Thế Hoa đứng một bên nhìn.
Ông không hề chớp mắt, người đàn ông nhân từ nho nhã này tận mắt chứng kiến kết cục thê thảm của Vân Thiển Tịch, vẫn không giải hận.
Nghĩ đến bản thân mình mấy năm nay chịu khống chế của mê hoặc, chung chăn chung gối với hung thủ giết hại Tố Vân, bỏ mặc đứa con Tố Vân đã để lại cho ông, thậm chí suýt thì ngu muội chắp tay nhường toàn bộ gia nghiệp cho ả, ông lại càng hận bản thân mình hơn.
Ông đã làm cái gì……
Ông đã làm cái gì!
Tố Vân ở trên trời có linh, e rằng cũng chẳng thể an tâm.
“Tôi không muốn nhìn thấy cô ta.” Nghiêm Thế Hoa quay đầu đi.
Ông càng nhìn càng thấy ghê tởm cùng chán ghét.
“Được thôi.” Kỳ Dạ lập tức đóng gói truyền tống ả đi, “Vậy tôi sẽ ném cô ta sang bên kia đại dương.”
Hắn ngừng một chút, hừ lạnh: “Định vị có hơi lệch một chút, ném xuống đại dương đi.”
Con cá trong biển nhất định sẽ cảm tạ hắn vì đã đưa cơm tới.
Thích Bạch Trà liếc hắn, nhìn thấu nhưng không nói ra.
Tiên sinh chắc chắn là cố ý.
_
Kỳ Dạ xử lý sạch sẽ mọi việc, không để Thích Bạch Trà dính một giọt máu.
Thích Bạch Trà hơi nhấc tay, năng lực tinh lọc của Tuyết Thần khôi phục hiện trường giết chóc trở về như ban đầu, vết máu loang lổ trên tường dần nhạt đi trong suốt như tuyết trắng.
Kỳ Dạ nhìn Nghiêm Thế Hoa đang thất hồn lạc phách, hiếm hoi an ủi được một câu: “Đã báo thù cho ông rồi.”
Nghiêm Thế Hoa nhìn hiện trường gần như chưa từng phát sinh chuyện gì, che mắt chậm rãi cười nói: “Được, được, báo thù! Tố Vân, em có thấy không? Kẻ hại em cuối cùng cũng không được chết tử tế!”
Ông cười cực kỳ vui vẻ.
Cười cười rồi lại khóc.

Người đàn ông 40 tuổi, tựa vào bàn làm việc, khóc như một đứa trẻ.
Bi thương tới muộn hai năm rốt cuộc cũng bùng nổ một lần nữa, gắn với ký ức mơ màng hồ đồ hai năm nay, khiến ông đau đớn như đứt từng khúc ruột.
“Vân Vân……” Trong lòng bi thương cùng cực, Nghiêm Thế Hoa thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm hiểu nghiên cứu thân phận của Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ.
Biểu hiện của hai người họ rõ ràng không giống người thường, nhưng Nghiêm Thế Hoa không còn tâm trạng quan tâm đến những thứ đó nữa.
Người ông quan tâm nhất đã đi rồi.
Trả thù rồi thì sao chứ, người đã mất, cuối cùng vẫn sẽ không trở về được nữa.
“Tất cả đều là do anh sai, em đã đi hai năm rồi……” Nghiêm Thế Hoa khóc nức nở, “Thế nhưng anh lại không nhớ tới em…… Còn đối xử với Việt Sầm của chúng ta như vậy……”
Kỳ Dạ bình tĩnh nói: “Ả đàn bà kia đến từ Tu chân giới, hạ mị thuật với ông, ông không nhớ được cũng là chuyện bình thường.”
Thích Bạch Trà trừng mắt liếc hắn một cái, ý bảo hắn bớt lời đi.
“......” Kỳ Dạ sửa miệng, “Nếu ông cảm thấy khó chịu, tôi có thể giúp ông thanh trừ những ký ức thống khổ.” Đây chắc là luôn luôn làm việc thiện đi?
Ngiêm Thế Hoa vừa khóc vừa lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn quên em ấy.
Tôi đã quên mất hai năm, sao có thể tiếp tục quên đi.”
“Trước kia từng nói rằng muốn sánh bước cả đời……” Nghiêm Thế Hoa nức nở nói, “Không thể ở bên nhau cả đời, tôi sẽ dùng cả đời để nhớ kỹ em ấy.”
Không thể ở bên nhau cả đời, ta sẽ dùng cả đời để nhớ kỹ người ấy.
Ý nghĩ như vậy, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ đều đã từng nghĩ đến.
May mắn thay, bọn họ đều là thần, không cần phải trải qua sinh ly tử biệt, mà ở trên đời, rất nhiều người không thể may mắn được như vậy.
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ đều không an ủi ông.
Thích Bạch Trà là không biết nên an ủi như thế nào, còn Kỳ Dạ là không nghĩ đến việc an ủi.
Hiển nhiên, đây không phải việc mà người khác có thể an ủi được.
Áp lực hai năm nay của Nghiêm Thế Hoa, cần có một hồi giải tỏa như thế.
Ông khóc hồi lâu, vất vả lắm mới nguôi đi một xíu, ngẩng đầu lên nhìn thấy quyển sách trong tay Thích Bạch Trà, lại khóc đến long trời lở đất.
Thích Bạch Trà: “......”
“Quyển sách này là sách giáo khoa toán cấp ba của Vân Vân.” Nghiêm Thế Hoa mắt đỏ hoe, nói, “Tôi với Vân Vân là bạn học cấp ba, hồi đó em ấy học toán không tốt, mà khi ấy tôi là lớp trưởng lớp toán, giáo viên xếp chúng tôi ngồi chung một bàn, muốn tôi kèm toán cho em ấy.
Tôi luôn chê em ấy ngốc, ngược lại em ấy cười chê tiếng Anh tôi kém……”
Thanh xuân là tuổi trẻ ngây ngô.
Vào thời điểm đó, bạn học nam ngồi đối diện bạn học nữ đều sẽ ngượng ngùng, một thiếu nam và một thiếu nữ dưới sự sắp xếp của giáo viên nhằm để kèm cặp bài vở cho nhau đã trở thành một đôi hoan hỉ oan gia, từ tình bạn phát triển thành tình yêu, sau đó trở thành cha mẹ của một đứa nhỏ.
“Hồi ấy, chúng tôi tan học đi về cùng nhau.
Nhà em ấy quản rất nghiêm, trường học cũng cấm yêu sớm, tôi không dám đưa em ấy về tận cửa.
Mỗi ngày khi tan trường tôi lại đi ngang qua cửa sổ nhà em ấy, em ấy ngồi trước cửa sổ làm bài tập, ngẩng đầu lên cười với tôi, tôi đã có thể có một đêm mộng đẹp.” Kể lại chuyện vui khi cưa, trên gương mặt Nghiêm Thế Hoa cũng lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, dường như người đàn ông trung niên này vẫn còn là chàng thiếu niên tuấn tú đĩnh đạc trước kia.
“Chúng tôi còn ước định cùng đi thi đại học, đỗ chung một trường đại học.
Năm đó sinh viên nhiều vô kể, nhưng chúng tôi đã thực sự thi đậu.
Ngày nọ khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi mừng rỡ chạy đến nhà em ấy, ba mẹ em ấy đều không ở nhà, tôi liền trộm hôn môi với em ấy, Vân Vân không đẩy tôi ra, tôi vui không tả được.” Nghiêm Thế Hoa sụt sịt, “Ở đại học, chúng tôi là một đôi nam nữ khiến người người hâm mộ, Vân Vân khi đó là hoa khôi, có một đống tiểu tử thúi theo đuổi, đều bị tôi đánh chạy hết.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi lại cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, cùng ăn mỳ ăn liền trong một căn phòng mấy mét vuông cho thuê.
Ngày đó khi ba mẹ em ấy đồng ý hôn sự, tôi vui mừng đốt pháo hoa chúc mừng, nhưng cuối cùng lại quên mất rằng trong phố không được đốt pháo hoa, thành ra bị quản lý đuổi chạy ba con phố……”
“Những ngày khó khăn như vậy đều đã qua……” Nghiêm Thế Hoa lật lật cuốn sách giáo khoa toán ố vàng, mũi chua xót, “Hai người nhìn này.
Thời cấp ba, Vân Vân rất không thích học toán, các tiết toán hầu như đều không nghiêm túc nghe giảng, viết chữ lên sách toán, sau đó lặng lẽ chuyển sách cho tôi đáp lời, chữ của năm đó vẫn còn đây……”
Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn.
Nét bút chì đã rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra chữ viết tay của một cô gái cùng với một kiểu chữ viết theo hướng cuồng thảo của một chàng trai.
—— Nghiêm Thế Hoa, thầy đang giảng cái gì vậy, mình nghe không hiểu.
—— Hàn Tố Vân, cậu đi học còn làm việc riêng, nghe không hiểu là đương nhiên.
—— Nhưng mình không muốn nghe thầy giáo toán giảng bài mà, mình muốn nói chuyện phiếm với cậu.

Bên dưới không còn nữa.
Thích Bạch Trà hỏi: “Sao không nói chuyện tiếp?”
Nghiêm Thế Hoa ngửa đầu ép nước mắt chảy ngược trở về: “Sau đó chúng tôi bị thầy giáo toán phát hiện làm việc riêng, cả hai bị đuổi ra ngoài phạt đứng."
Hóa ra là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Tình cảm nảy nở từ vài thập niên trước, sách giáo khoa từng cùng nhau học, cùng cả những bài thi, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, trưng bày trong một tủ sách xếp đầy sách quản lý tài chính thương nghiệp của Nghiêm tổng.
“Xin lỗi, tôi hơi thất thố.” Nghiêm Thế Hoa thấp giọng, “Hai vị cũng là người yêu của nhau, hẳn có thể hiểu được tâm tình của tôi.
Tôi sẽ không tự sát, coi như là vì con trai tôi, tôi không thể bỏ mặc một mình thằng bé.”
Thích Bạch Trà tỏ vẻ đã hiểu.
Giới tính bọn họ không giống nhau, nhưng độ yêu thương giống nhau.
Thích Bạch Trà nói: “Không phải là không có chuyển cơ.”
Vẻ mặt Nghiêm Thế Hoa chấn động: “Ngài nói gì cơ?”
“Người chết không thể sống lại, bất kỳ ai cũng không thể cứu vãn.” Thích Bạch Trà nói, “Nhưng dương thọ của phu nhân chưa hết, lại không phải tử vong theo lẽ thường, hồn phách không nhập vào luân hồi, vẫn còn lang thang tại nhân gian.
Ban nãy tôi cảm ứng qua quyển sách giáo khoa này, phát hiện hồn phách của phu nhân vẫn còn tồn tại."
Thần có thể thông qua một vật phẩm tùy thân để cảm ứng vị trí của linh hồn.
Ở thế giới 493, Tinh Linh Thần cũng dùng một sợi tóc để cảm ứng tồn tại của Thích Bạch Trà.
Quyển sách giáo khoa này thuộc về Hàn Tố Vân, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở của Hàn Tố Vân.
Vừa rồi khi Kỳ Dạ giải quyết Vân Thiển Tịch, Thích Bạch Trà vẫn luôn nhắm hai mắt, cảm ứng hồn phách của Hàn Tố Vân.
Linh hồn của Hàn Tố Vân rất thuần khiết, vì vậy Thích Bạch Trà mới có thể cảm ứng được nhanh như vậy.
Nghiêm Thế Hoa vực dậy tinh thần.
“Lời này có ý gì?” Nghiêm Thế Hoa kinh ngạc đứng lên, người không khóc, chân không mềm, “Nghĩa là Vân Vân còn có thể sống lại sao? Nhưng, nhưng thân xác của em ấy đã bị hỏa táng……”
“Tìm một thi thể nữ hợp pháp.” Thích Bạch Trà khép sách lại, “Tôi tới chiêu hồn, sau đó dùng viên kim đan kia để củng cố linh hồn, như vậy là có thể để cho phu nhân mượn xác hoàn hồn, khởi tử hồi sinh.”
Hành vi như mượn xác hoàn hồn là không phải phép.
Nhưng Hàn Tố Vân vốn dĩ không nên chết sớm như vậy, đáng lẽ ra phải được mỹ mãn cả đời ở bên Nghiêm Thế Hoa, nhưng lại bị người dị thế tới đây cưỡng ép sửa mệnh.
Nói đến cùng vẫn là cậu thất trách, cục diện rối rắm vẫn phải do chính cậu thu thập.
Thích Bạch Trà xoa xoa huyệt Thái Dương.
Nghiêm Thế Hoa kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: “Tôi, tôi đi làm luôn! Thích tiên sinh, không, Thích đại tiên, từ hôm nay trở đi, ngài chính là cha tôi!”
Thích Bạch Trà: “......” Thôi, không cần thế đâu.
Kỳ Dạ tò mò nói: “Làm một cô hồn dã quỷ hai năm, nếu không phải đã hóa thành lệ quỷ, thì đã chịu hồn phi phách tán từ lâu rồi mới phải.
Một quỷ hồn bình thường ở dương gian không thể chịu đựng được lâu như vậy, bà ấy vẫn còn ở đó sao?”
Nếu là hồn phi phách tán, ngay cả thần minh cũng không có khả năng xoay trời chuyển đất.
Thích Bạch Trà nói: “Bà ấy có chấp niệm.”
Kỳ Dạ nâng giọng: “Ồ?”
“Cũng như tiên sinh yêu em, không thể buông bỏ em.” Thích Bạch Trà nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Thế Hoa.
“Bà ấy cũng yêu Nghiêm tiên sinh, không thể buông bỏ ông ấy.”
+++++++
Đánh chữ xong, mới nhận ra rằng, bác Nghiêm nhà chúng ta mới 40 tuổi:))))) còn nhỏ hơn cả tuổi bố tôi:)))))))) mà tôi lầm lỡ để xưng hô là "ông", và để bác gái là "bà":))))))))
Nhưng thôi, sửa lại ngại lắm
30/08/2021



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.