Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

Chương 109: Trà xanh




Bây giờ hai ta là bạn cùng lớp
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ở giai đoạn đầu tiên của ≪Vô Cực Đạo≫, nhân vật sẽ tăng level rất nhanh, Thích Bạch Trà chỉ dùng một tối thứ sáu và cả ngày thứ bảy đã đẩy cấp bậc lên level 60, cuối cùng cũng thoát khỏi giai đoạn lính mới. Khi Kỳ Dạ online, Thích Bạch Trà dành phần lớn thời gian chỉ để tán gẫu với hắn, kỹ thuật chơi game thể hiện ra vô cùng nát bét, thường xuyên nhờ Kỳ Dạ cầm tay dạy cậu làm thế nào để sắp xếp các điểm kỹ năng, làm thế nào để phóng chiêu lớn, làm thế nào để lập tuyến chức nghiệp, hai người ngâm mình trong game tới tận nửa ngày trời, tiến độ vô cùng chậm.
Nhưng Kỳ Dạ vừa off, hiệu suất luyện cấp của một mình Thích Bạch Trà rõ ràng tăng lên rất nhanh. Tháo xuống lớp nguỵ trang đó, tốc độ đánh quái của Thích Bạch Trà cực kỳ hung tàn, di chuyển vô cùng dữ dội, trong một tiếng đã thăng liền năm cấp. Nếu Kỳ Dạ còn ở đây, nhất định cũng phải kinh ngạc cảm thán về độ xinh đẹp của kỹ thuật này.
Thích Bạch Trà rất thích vượt cấp đánh quái, như vậy sẽ thu được nhiều giá trị kinh nghiệm hơn, có thể thăng cấp rất nhanh.
Kỳ Dạ đã ở level max, hai ngày nay dạy cậu đánh mấy con quái vật cấp thấp đó chỉ lãng phí thời gian. Thích Bạch Trà không định tốn thời gian loanh quanh ở phó bản cấp thấp, cậu muốn nhanh chóng thăng cấp để cùng Kỳ Dạ đi đánh phó bản cấp cao, nhưng vì để duy trì thiết lập cùi bắp, nên khi chơi cùng Kỳ Dạ chỉ có thể cố gắng giả bộ yêu đuối, chờ đối phương vừa offline sẽ lộ ra bộ mặt thật vô vùng hung tàn.
Kỳ Dạ đặc biệt quan tâm tới cậu, điều này cũng khiến một số người trong game cực kỳ ghen ghét cậu.
Có rất nhiều người chơi muốn được đại boss trong toàn máy chủ dẫn dắt chỉ điểm, còn có một số ôm tâm lý hâm mộ một cách vững vàng, tự nhiên sẽ có hảo cảm với cao thủ. Nhưng đại boss cao lãnh lạnh lùng, chẳng để ý ai bao giờ, từ trước tới giờ là vậy. Bây giờ đại boss lại coi trọng có thừa đối với một cầm sư lai lịch bất minh, hết gửi trang bị, gửi vàng rồi lại tay cầm tay dạy người này tất cả những kiến thức cơ bản, dẫn tới một số người không vừa lòng.
Tên cầm sư này còn không bằng bọn họ đâu, dựa vào cái gì lại có thể độc chiếm ân sủng của đại boss?
Qua quan sát của mấy người chơi gần đây, tên cầm sư bạch y này chắc hẳn là một kẻ bỉ ổi yêu tiền, dưới lớp da kia có lẽ là một cô gái. Ngày nào cũng lẽo đẽo theo sát bên người đại boss luôn miệng "Em sợ lắm" "Trò chơi này khó thật", sau đó đại boss Vô Biệt Sự hào khí ngút trời sẽ an ủi một câu "Anh đưa cậu trang bị này, bảo đảm cậu sẽ qua cửa", những trang bị đó đều là cực phẩm đổi lấy từ vàng thật bạc thật, biết bao người đỏ mắt nhìn theo, tên cầm sư kia cũng chỉ biết nói "Cảm ơn".
Đây là tiết mục trà xanh che mắt thổ hào đệ nhất toàn máy chủ cẩu huyết nhảm nhí nhức mắt đến cùng cực.
Đại boss đang bị trà xanh mê hoặc, có không ít người chơi đang dấy lên tư tưởng muốn giáo huấn trà xanh.
Khi Kỳ Dạ còn đang online sẽ chẳng ai dám động đến cậu, đến lúc Kỳ Dạ offline, Thích Bạch Trà treo máy đi lấy trái cây, nhân vật của cậu đã bị vài người chơi vây quanh.
Thích Bạch Trà tới tủ lạnh lấy chút trái cây, lúc về đã nhìn thấy nhân vật của mình đang ngã trên mặt đất, trạng thái hiện thị tử vong. Xung quanh là một đám người chơi ở khoảng level 70 80 tới uy hiếp, trên màn hình công cộng đang hiện một câu mới nhất là: "Ôn Trà, sau này cấm được quấn lấy Vô Biệt Sự."
Thích Bạch Trà bình tĩnh cầm dưa hấu ăn ăn, một tay lướt lên xem lịch sử trò chuyện, hiểu được đại khái chuyện là như thế nào.
Chẳng qua là nhóm người này cảm thấy kỹ thuật chơi game của cậu quá củ chuối, hành vi làm ra lại vô cùng trà xanh, mắng cậu nhận đồ của người ta một cách vô liêm sỉ, bảo cậu lấy gương ra tự soi xem bản thân mình có thể xứng đôi với Vô Biệt Sự hay không.
Ban đầu, Thích Bạch Trà ngồi đọc lịch sử trò chuyện rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy một câu cuối cùng là "Lấy gương ra tự soi xem bản thân mình có thể xứng đôi với Vô Biệt Sự hay không" thì khẽ nhíu mày, lộ ra biểu cảm không vui.
Sao cậu lại không xứng với Kỳ Dạ được chứ?
Thích Bạch Trà tắt màn hình di động ngắm nghía gương mặt mình trên đó, ngũ quan tinh xảo không ai có thể bắt bẻ, hoàn toàn xứng đôi với Kỳ Dạ.
Ánh mắt đầu tiên khi cậu nhìn thấy Kỳ Dạ đã cảm thấy rằng bọn họ chính là một đôi trời sinh, lời này của đối phương khiến cậu vừa nghe liền không hề vui vẻ chút nào.
Thích Bạch Trà mở lại game, ăn một viên đan hồi sinh, dứt khoát trôi chảy làm thịt đám người kia.
Bởi vì tay cậu vẫn đang cầm dưa hấu chưa ăn hết, nên chỉ thao tác trên một tay.
Mấy người chơi ban nãy còn đang sôi nổi buông lời gièm pha: ". . . . . ."
Đây là thật à!
Một tay cầm sư level 65, gϊếŧ năm tên level 70 80???
Một phút trước bọn họ còn đang mỉa mai người ta chơi cùi, bây giờ lại bị tên cùi bắp trong miệng bọn họ quật chết, cú vả này không thể nói là không đau.
Một người chơi điều khiển nhân vật nữ nói: "Chắc chắn là Vô Biệt Sự đã đưa cho cô ta trang bị quá mạnh, nên cô ta mới có thể đánh bại chúng ta!"
Ôn Trà tự động bị mặc định là "cô ta", xem ra bọn họ đã coi cậu thành...... tiểu yêu tinh câu dẫn Kỳ Dạ?
Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì tới đám người này?
Thích Bạch Trà ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, thong thả ung dung lấy khăn giấy lau khô môi và ngón tay.
Vô duyên vô cớ bị áp cho cái thiết lập trà xanh, không bằng không chứng tới bôi nhọ muốn làm nhục mặt cậu.
Thích Bạch Trà rũ mắt, ngón tay thon dài chậm rãi gõ ra một hàng chữ, đẩy một dòng chat lên kênh Thế Giới khiến toàn bộ máy chủ nổ tung.
Ôn Trà: Bây giờ các người bắt nạt tôi, đêm nay bạn trai tôi sẽ phải quỳ xuống dỗ dành tôi.
. . . . . .
"Ôi đệt!" Từ Phong Giang không nhịn được thốt lên một tiếng đệt trước màn hình điện thoại.
≪Vô Cực Đạo≫ là một trò chơi rất hot, gần như toàn bộ nam sinh đều tham gia, số lượng người chơi là nữ cũng không ít, hiếm học sinh nào có thể thoát khỏi sự hấp dẫn ấy, Từ Phong Giang cũng không ngoại lệ.
Hắn là học sinh lớp 11-5 của Tùng Bắc Nhị Trung, là bạn cùng lớp với Kỳ Dạ, cũng biết thân phận thật sự của Vô Biệt Sự. Nam sinh trong lớp bọn họ đều bội phục Kỳ Dạ vô cùng, bởi vì người ta chính là đệ nhất toàn máy chủ, còn thường xuyên dẫn mấy người level thấp hơn là bọn họ đi lập nhóm đánh phó bản. Có Kỳ Dạ trấn trụ, bọn họ đều nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng cuối tuần này Kỳ Dạ rất kỳ lạ, không mang mấy người bọn họ đi đánh phó bản, mà lại đưa một lính mới đi luyện cấp. Mấy người bọn họ đoán già đoán non rằng có thể là Kỳ Dạ đang nhắm được em gái nào đó trong game, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không khả quan cho lắm —— thậm chí cả hoa khôi tới tỏ tình mà Kỳ Dạ còn có thể từ chối được, thì làm gì có em gái nào lọt được vào pháp nhãn của hắn?
Nhưng hiện tại, Ôn Trà đã tung một câu đó lên khung trò chuyện công khai, chẳng phải đang chứng thực cô ấy chính là bạn gái ở hiện thực của Kỳ Dạ sao?
Kỳ Dạ có bạn gái.
Lại còn sống chung với nhau, nếu không thì tại sao Ôn Trà lại phát ngôn ra câu nói kiểu như "Đêm nay bạn trai dỗ dành tôi".
Không hổ là anh Kỳ, im lặng thì chẳng sao, chứ nói ra câu nào là kinh người câu đấy. Đã không có bạn gái thì thôi, mà có rồi thì trực tiếp một bước tóm đúng chỗ luôn.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Từ Phong Giang không nhịn được cap màn hình lời nói kia của Ôn Trà rồi gửi qua Wechat cho Kỳ Dạ, sau đó hỏi: Anh Kỳ này, cậu thực sự có bạn gái rồi hả? Bọn tôi có chị dâu rồi?
Đâu chỉ mình Từ Phong Giang, mà toàn bộ nam sinh chơi game ở khối 11 đều có thắc mắc giống như vậy, sôi nổi tới gõ cửa sổ trò chuyện của Kỳ Dạ.
Tiếc rằng đêm nay Kỳ Dạ đi ngủ sớm, chưa đọc đến bất kỳ tin nhắn nào.
Trong game, kênh Thế Giới yên tĩnh trong chớp mắt sau đó điên cuồng spam. Thích Bạch Trà hồn nhiên không mảy may quan tâm tới chấn động cậu vừa tạo ra, tiếp tục luyện cấp, đẩy lên level 70 rồi mới đi ngủ.
_
Sáng chủ nhật, Kỳ Dạ vừa tỉnh ngủ đã nhìn thấy một loạt tin nhắn chưa đọc hiện lên màn hình di động.
Bắt mắt nhất chính là ảnh chụp màn hình game mà Từ Phong Giang gửi tới.
Ôn Trà: Bây giờ các người bắt nạt tôi, đêm nay bạn trai tôi sẽ phải quỳ xuống dỗ dành tôi.
Kỳ Dạ lập tức tỉnh cả người.
Từ những lời tường thuật sống động như thật của mấy bạn học cùng lớp kể lại, Kỳ Dạ đã hiểu được đại khái ngọn nguồn câu chuyện. Hôm qua sau khi hắn offline đã có vài người chơi bất mãn vì hai ngày nay hắn dẫn dắt Ôn Trà nên tới tìm Ôn Trà gây phiền toái, cuối cùng lại bị đối phương phản sát, sau đó Ôn Trà đã gửi câu nói này lên kênh Thế Giới.
Kỳ Dạ vội vàng vào game, ảnh đại diện của Ôn Trà trong danh sách bạn tốt đang là màu xám, cậu đang không online. Kỳ Dạ liếc mắt nhìn qua thông tin, hôm qua lúc hắn offline, Ôn Trà đang ở level 60, giờ đã lên level 70 rồi.
Với cái tốc độ luyện cấp chậm như rùa của Thích Bạch Trà, không nhanh như vậy mới là đúng. Huống chi nhân vật cầm sư bạo lực có thể vượt cấp gϊếŧ chết năm người chơi kia với Thích Bạch Trà hắn quen biết, là cùng một người sao......
Kỳ Dạ lâp tức gửi tin nhắn cho Thích Bạch Trà.
Vô Biệt Sự: Tỉnh ngủ chưa?
Tối hôm qua Thích Bạch Trà chơi game quá muộn, lúc này vẫn chưa ngủ dậy, một hồi lâu sau vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời lại.
Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, dứt khoát gọi điện thoại qua.
Tiếng chuông di động đánh thức Thích Bạch Trà.
Tính khí khi rời giường của Thích Bạch Trà tương đối xấu, vừa sáng sớm đã bị đánh thức khiến cậu vô cùng bất mãn. Nhưng tính tình cậu trời sinh ôn hoà, sẽ không lớn tiếng la hét ầm ĩ, chỉ nhắm mắt duỗi tay sờ soạng xung quanh, bắt được điện thoại thì nhỏ giọng oán giận: "Ai thế? Tôi còn đang ngủ......"
Giọng nói ấy nghe có vẻ đang rất biếng nhác, mềm mềm giống như mèo con mới tỉnh ngủ. Kỳ Dạ lại lập tức lạc mất ngôn ngữ.
"Thích, Thích Bạch Trà." Kỳ Dạ cố gắng bình tĩnh, "Là anh."
Thích Bạch Trà tỉnh ngủ ngay tức thì: "Chào buổi sáng học trưởng."
Kỳ Dạ bình tĩnh nói: "Không còn sớm nữa đâu, 11 giờ rồi."
Giọng Thích Bạch Trà mơ mơ màng màng: "Ờ......"
"Tối hôm qua cậu thâu đêm à?" Kỳ Dạ nghe giọng nói lười biếng của cậu, không nhịn được nói, "Level game của cậu tăng có chút nhanh đấy, có phải là cậu cày thâu đêm không? Sức khoẻ quan trọng hơn, thức đêm hại người......"
"Không phải đâu, tối hôm qua em ngủ sớm lắm, sau khi học trưởng offline, tầm 9 giờ là em đi ngủ rồi. Chỉ là cuối tuần em thích ngủ nướng." Thích Bạch Trà nói.
Kỳ Dạ nghẹn lại: "Nhưng 11 giờ tối qua cậu còn lên tiếng trên kênh Thế Giới......" Câu nói kia chẳng lẽ là ma gửi?
"Em nhờ người luyện thay, sau 9 giờ người ta luyện hộ em." Thích Bạch Trà bình tĩnh nói, "Người luyện thay cho em có nói cái gì trên kênh Thế Giới ạ?"
Loại ngôn ngữ trà xanh này, Thích Bạch Trà có thể bình tĩnh gửi lên cho tất cả mọi người đọc, chỉ duy độc không thể để Kỳ Dạ biết.
Cậu cần bảo trì một hình tượng hoàn mỹ.
Cậu còn chưa xác định được liệu học trưởng có phải là trai thẳng hay không, trước khi xác định được học trưởng cũng có khuynh hướng ở phương diện kia, không thể tuỳ tiện bẻ cong hắn.
Kỳ Dạ: ". . . . . ."
Kỳ Dạ: "Không có gì."
Hoá ra là người luyện thay.
Vậy là mọi chuyện đã thông suốt. Người luyện thay mới có kỹ thuật như vậy, luyện cấp nhanh còn có thể vượt cấp gϊếŧ người. Còn về phần câu nói trên kênh Thế Giới kia...... Có lẽ cũng là do người luyện thay đó muốn tránh phiền toái, dứt khoát phóng lao theo lao, nói là bạn gái trong hiện thực của hắn, như vậy sẽ không còn ai không có mắt tới kiếm chuyện nữa.
Tuy rằng đã hiểu, nhưng sâu trong đáy lòng Kỳ Dạ vẫn có một tia mất mát nho nhỏ.
Nếu thực sự là do Thích Bạch Trà nói ra thì tốt rồi.
"Sao cậu muốn nhờ người luyện thay?" Kỳ Dạ hỏi.
"Level của em quá thấp, còn rất nhiều bản đồ chưa tới được." Thích Bạch Trà nói, "Muốn đuổi kịp bước chân của học trưởng càng nhanh càng tốt."
Kỳ Dạ lập tức lâng lâng như bay giữa đám mây, tâm tư nở hoa tứ phía.
Thần tiên bảo bối Trà từ phương nào tới đây!
"Anh cũng có thể luyện thay giúp cậu." Kỳ Dạ nói.
Thích Bạch Trà khẽ nói: "Vẫn không nên phiền học trưởng thì hơn." Tài khoản đều bị ràng buộc, nếu để Kỳ Dạ biết mật khẩu, tài khoản max level của cậu ở máy chủ khác sẽ không thể giấu được.
"Đúng rồi, học trưởng." Thích Bạch Trà lại nói, "Hôm nay không vào game, em phải làm bài tập. Phần nào không hiểu có thể gửi cho anh được không?"
Kỳ Dạ lập tức ngã về đáy vực.
Cái gì tới vẫn phải tới.
Kỳ Dạ cứng người mở miệng nói: ". . . . . Có thể."
Thích Bạch Trà tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ: "Cảm ơn học trưởng ạ, em cúp trước đây."
Tút, tút ——
Cúp điện thoại xong, ánh mắt Kỳ Dạ bắt đầu tan rã, hắn nằm xuống, nằm liệt luôn trên giường.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Dạy kỹ thuật game đối với hắn là việc cỏn con dễ như trở bàn tay.
Còn dạy kèm học thì hắn dốt đặc cán mai.
Bài tập của hắn hắn còn chẳng làm nổi thì dạy người ta bằng niềm, đây chẳng phải là hiểu lầm sao!
2 giờ chiều, Thích Bạch Trà lại nhắn tin Wechat cho Kỳ Dạ.
Bạch Trà Thanh Hoan: [hình ảnh] Học trưởng ơi, câu này em không tìm ra ý tưởng giải, anh có thể nhìn qua hộ em một chút được không?
Kỳ Dạ đưa mắt quét qua đề bài, quả nhiên xem không hiểu.
Hắn không chút do dự mở công cụ tìm kiếm, bắt đầu tìm đề gốc. Đề bài này rất lạ, chỉ tìm kiếm bình thường quả thực không tìm thấy, nhưng hắn, là thiên tài hacker.
Rất nhanh, Kỳ Dạ đã tìm được xuất xứ của đề bài, phát hiện ra đó chính là câu cuối cùng của đề thi toán học cao trung ở thành phố nào đó vào năm nào đó, chiến tích của năm ấy là toàn thành phố chẳng ai giải ra được.
Kỳ Dạ: ". . . . . ."
Có thể làm khó học bá quả nhiên không phải đề bài bình thường.
Điều này đối với hắn là vượt sức tưởng tượng.
Đáp án tham khảo viết ra một lời giải, cụ thể là cái gì thì Kỳ Dạ có xem cũng đâu có hiểu. Hắn sao chép đáp án tham khảo thành một phần, chụp xong rồi gửi cho Thích Bạch Trà.
Năm phút sau.
Bạch Trà Thanh Hoan: Em biết giải như thế nào rồi, hơn nữa em còn tìm ra một phương pháp giải khác nữa.
Kỳ Dạ khiếp sợ.
Đáp án tham khảo cũng chưa viết ra cách giải thứ hai đâu!
Bạch Trà Thanh Hoan: Nhưng mà cách giải này của học trưởng vẫn tiện hơn, một cách khác phải nhắc tới kiến thức đại học, em vẫn chưa thể vận dụng thuần thục.
Bạch Trà Thanh Hoan: Học trưởng thật lợi hại.
Kỳ Dạ: ". . . . . ."
Không, vẫn là cậu lợi hại.
Cửa thứ nhất coi như đã qua, Kỳ Dạ thấp thỏm bất an chờ Thích Bạch Trà kết thúc vấn đề, may là đề bài có thể làm khó được Thích Bạch Trà không nhiều lắm, cả buổi chiều Thích Bạch Trà không hỏi Kỳ Dạ thêm bất kỳ câu nào nữa.
Kỳ Dạ nhàn rỗi không có việc gì làm, lại vào game chơi một lát, chuông cửa bỗng vang lên.
Bên ngoài là nhân viên chuyển phát nhanh, đơn hàng sữa tắm bạch mai hôm nọ hắn đặt đã tới rồi.
Thích Bạch Trà đã quảng cáo, hắn đương nhiên muốn lấy dùng.
_
Cuối tuần vui vẻ lướt qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến thứ hai – ngày mang lại cho học sinh cảm giác tuyệt vọng.
Kỳ Dạ xách cặp xách bước vào lớp đúng thời điểm chuông báo giờ tự học vang lên, trong phòng học lanh lảnh tiếng đọc sách đã vô cùng vang dội.
Trong mắt đám nam sinh Từ Phong Giang là tâm hồn hóng hớt đang hừng hực bùng cháy, đều có chung một suy nghĩ rằng, anh Kỳ thoát ế quả nhiên không giống xưa, bước đi nhẹ bẫng như gió thế kia.
Sau khi gặp được Thích Bạch Trà, loại tử khí âm trầm trên người Kỳ Dạ trước kia quả thực đã tiêu tán đi không ít —— có lẽ không nên dùng 'tử khí âm trầm' để hình dung một thiếu niên có sức sống toả ra tứ phía, nhưng trước khi gặp được Thích Bạch Trà, Kỳ Dạ thực sự cảm thấy trên đời này chẳng có thứ gì cũng như chẳng có người nào thú vị, trái tim hắn vẫn luôn trống vắng.
Hiện tại, trái tim này bỗng được lấp đầy trong một đêm.
Đối với Kỳ Dạ mà nói, thời gian đọc sách buổi sáng chẳng qua chỉ là đổi một vị trí khác để ngủ. Trí nhớ hắn thực ra rất tốt, các loại mật mã hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái là có thể đọc làu làu. Nhưng phàm là thứ hắn không muốn học, ai cũng đừng mong hắn nhớ kỹ được.
Ngay khi Kỳ Dạ ghé vào mặt bàn mơ mơ màng màng sắp ngủ, lớp học chợt yên tĩnh lại trong giây lát.
Kỳ Dạ ngẩng đầu lên nhìn, hắn nhìn thấy cậu thiếu niên dung mạo lành lạnh tựa băng tuyết kia mặc đồng phục quy củ cẩn thận đang đứng trước cửa lớp học, cả người toát lên hơi thở thanh nhã khiến tất cả bạn học trong lớp không khỏi ngây ra như phỗng.
Kỳ Dạ vội vàng bước lại gần, kéo người đến hành lang, thấp giọng hỏi: "Tới tìm anh à?"
Thích Bạch Trà nghiêm túc nhìn hắn.
"Em nhảy lớp."
"Học trưởng, bây giờ hai ta là bạn cùng lớp."
+++++++
Rất chào mọi người :))))))
22/12/2021
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.