Việc Kỷ Minh Chúc từ lớp thường được chuyển vào lớp chiến đấu cơ giáp, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã lan truyền khắp Tông Bỉnh Nhất Viện.
"Nghe vụ chuyển lớp chưa?"
"Cậu nói vụ Kỷ Minh Chúc chuyển lớp ấy à? Ai mà không biết, khắp nơi xôn xao cả lên!"
"Ghê vậy, thật á? Chuyển lớp thật luôn?"
"Bạn tớ học cùng lớp với Kỷ Minh Chúc, chính tai nó nghe thấy, không lẽ còn giả được?"
Chuyện chuyển lớp này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Ai thi đậu vào Tông Bỉnh Nhất Viện cũng đều hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Lớp chiến đấu cơ giáp là chuyên ngành mũi nhọn của Tông Bỉnh Nhất Viện, nơi đào tạo dự bị cho người điều khiển cơ giáp. Mỗi học sinh lớp này đều được tuyển chọn kỹ càng, chỉ tiêu đã cố định từ lâu, bình thường không có chuyện ngoại lệ chuyển học sinh từ lớp khác vào.
Phải biết rằng, Tông Bỉnh Nhất Viện được xem là cái nôi nhân tài của Bình Họa Tư, hai bên có quan hệ mật thiết. Viện trưởng Tông Bỉnh Nhất Viện hiện tại là phó bộ trưởng Thái Tuế Bộ của Bình Họa Tư. Với bối cảnh hùng mạnh như vậy, không tài phiệt hay quyền quý nào muốn làm gì thì làm được.
Việc có thể phá lệ chuyển một người từ lớp thường vào lớp chiến đấu cơ giáp, chỉ có hai khả năng. Một là người đó có bối cảnh cực kỳ lớn, có thể khiến Thiên Không Thành phải thỏa hiệp, ra lệnh trực tiếp từ Thiên Không Thành - chỉ có như vậy, Bình Họa Tư mới phá lệ. Hai là người đó có thiên phú kinh người, được Bình Họa Tư phát hiện, phá cách chuyển lớp.
Dù là khả năng nào, cũng là tin tức cực kỳ chấn động. Phải biết rằng, Tông Bỉnh Nhất Viện gần 20 năm nay chưa từng phá lệ như vậy. Nhân vật chính của lần phá lệ trước, giờ đã là Hồng Vệ trưởng của Bình Họa Tư.
Nghe được tin này, cả học sinh lẫn giáo viên Tông Bỉnh Nhất Viện đều vô cùng kích động - chẳng lẽ họ sắp trở thành người chứng kiến lịch sử sao?
Cùng lúc đó, trong lớp chiến đấu cơ giáp.
"Đến rồi, đến rồi!"
Một nam sinh đứng canh cửa, thấy hai bóng người từ xa đi tới, vội quay lại hét lớn.
Lớp học đang bàn tán sôi nổi lập tức im lặng.
"Tin đó là thật à?"
"Người ta được đưa đến đây rồi, chắc chắn là thật."
"Má ơi, sau mười mấy năm lại có người khiến học viện phá lệ... tớ muốn xem người này có ba đầu sáu tay không."
"Có khi nào lại là một Hồng Vệ trưởng tương lai không..."
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, không thấy mặt Thường Hạo Dương đang khó coi à?"
Tiếng xì xào nhỏ dần, gần như cả lớp đều nhìn về phía một nam sinh mặt mày ủ dột, im lặng trong góc.
Nam sinh tóc đỏ, ngũ quan đẹp trai góc cạnh, trên cổ có hình xăm đỏ - đó là huy hiệu gia tộc Thường.
Thường Hạo Dương, một tân sinh vừa nhập học đã thu hút sự chú ý, đứng đầu lớp chiến đấu cơ giáp với điểm số cao nhất, cả thi viết lẫn thi mô phỏng chiến đấu. Trong 《Chiến Vẫn》, gã cũng là một nhân vật nổi tiếng, hiện đang xếp thứ 28 thế giới.
Ngoài thực lực cá nhân xuất sắc, Thường Hạo Dương còn có thân phận đặc biệt. Gã là em trai của Thường Bắc, người điều khiển Titan vừa giải nghệ của Thượng Kinh Thành.
Với hào quang của anh trai, cùng thành tích bản thân xuất sắc, Thường Hạo Dương nhận được rất nhiều kỳ vọng và sự chú ý, nhiều người đoán gã sẽ nối nghiệp anh trai, trở thành người điều khiển Titan 【Chúc Cửu Âm】 tiếp theo.
Nhưng dường như lúc này, địa vị của Thường Hạo Dương đang bị thách thức.
Người tinh ý đều thấy tâm trạng Thường Hạo Dương không tốt, dù gã cúi đầu, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng sắc mặt u ám và áp suất thấp trên người đã nói lên tất cả.
Vài giây sau, cửa cảm ứng của lớp chiến đấu cơ giáp mở ra, người bước vào đầu tiên là phó viện trưởng Tông Bỉnh Nhất Viện, viện trưởng phân viện cơ giáp, Gia Cát Hoa Đô.
Gia Cát Hoa Đô tóc đã hoa râm, nhưng trông vẫn rất tinh anh, lưng thẳng tắp, bước đi mạnh mẽ như quân nhân. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nở nụ cười hiền hòa, bước lên bục.
"Mọi người im lặng."
Gia Cát Hoa Đô nói lớn, giọng không to, nhưng học sinh lớp chiến đấu cơ giáp lập tức im lặng, ánh mắt đầy kính nể.
Trước khi làm phó viện trưởng Tông Bỉnh Nhất Viện, Gia Cát Hoa Đô từng là trụ cột của Ôn Bộ Bình Họa Tư, rất có uy tín trong lĩnh vực nghiên cứu dị chủng. Dù những người trẻ này không sống vào thời kỳ đỉnh cao của Gia Cát Hoa Đô, họ vẫn tôn trọng ngôi sao sáng của giới nghiên cứu khoa học này.
"Chắc mọi người cũng nghe tin rồi."
Gia Cát Hoa Đô hài lòng gật đầu, ánh mắt hiền từ: "Lớp chiến đấu cơ giáp của chúng ta có một bạn mới, thời gian tới, cậu ấy sẽ học tập cùng các em, và có lẽ, trong tương lai không xa, sẽ là đồng đội của các em trên chiến trường..."
Gia Cát Hoa Đô không hề đề cập đến tính đặc thù của việc chuyển lớp vào thời điểm này, nhưng trên thực tế, mọi người đều hiểu rõ. Nghe từ giọng điệu của Gia Cát Hoa Đô, có vẻ ông rất coi trọng người bạn học mới này, điều này khiến các bạn học bên dưới đều tò mò.
"Vào đi."
Sau lời giới thiệu ngắn gọn, Gia Cát Hoa Đô gọi một tiếng. Dưới ánh mắt tò mò, khó hiểu và tìm tòi của mọi người, một thiếu niên chậm rãi bước vào phòng học.
Đây là một gương mặt trẻ trung xa lạ, diện mạo thanh tú và không có tính công kích, rất dễ tạo thiện cảm. Trên mặt cậu mang vẻ căng thẳng và ngại ngùng rõ rệt, có vẻ lúng túng trước nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
"Chào... chào mọi người."
Giọng thiếu niên run rẩy, có vẻ đã cố gắng rất nhiều mới trấn tĩnh lại được, rồi nhẹ nhàng nói: "Tớ tên Kỷ... Kỷ Minh Chúc."
Một thiêu niên trông vô hại, giống như em trai nhà bên.
Mọi người nhanh chóng có ấn tượng đầu tiên trong lòng, sau đó là sự khó hiểu sâu sắc.
Chỉ vậy thôi sao?
Nhìn thế nào cũng không giống người có gì đặc biệt. Họ nghĩ rằng, dù người mới không phải loại ba đầu sáu tay, thì cũng phải giống Thường Hạo Dương, vừa nhìn đã thấy khí thế chiến đấu mạnh mẽ, cả người tỏa ra hơi thở khó đụng vào. Với vẻ nhút nhát sợ sệt như gà con này, nếu thật sự trở thành người điều khiển, khi đối mặt với dị chủng dữ tợn khủng khiếp, có lẽ sẽ sợ đến mềm chân trước tiên?
"Đừng căng thẳng, bạn học Kỷ Minh Chúc."
Phó viện trưởng Gia Cát Hoa Đô có vẻ mặt hiền hòa ôn tồn: "Sau này em sẽ học cùng các bạn khác. Để xem... em ngồi chỗ kia đi."
Mọi người nhìn theo hướng Gia Cát Hoa Đô chỉ.
Chỗ trống đó vừa vặn ở phía trước vị trí của Thường Hạo Dương.
—Ồ, có chuyện hay để xem rồi.
"Vâng, cảm ơn thầy."
Kỷ Minh Chúc lễ phép cúi chào Gia Cát Hoa Đô, rồi chậm rãi đi đến chỗ trống kia, ngồi xuống.
"Này, Du Gia... Du Gia!"
Cách chỗ Kỷ Minh Chúc không xa, một nữ sinh chọc chọc nam sinh bên cạnh.
"Gì?"
Du Gia vẫn đang nhìn thiết bị đầu cuối trên tay, không quay đầu lại trả lời.
"Sao cậu cứ thờ ơ thế... cậu thấy bạn chuyển lớp này thế nào?"
Du Gia không ngẩng đầu, xem lại video đã xem vô số lần: "Thấy thế nào... liên quan gì đến tớ."
Nữ sinh tiến lại gần hơn: "Lại xem cái video Thiên Nam gì đó à... cậu giống fan cuồng quá đấy."
"Nam thần, gọi là nam thần!"
Du Gia bất mãn lẩm bẩm: "Nam thần gần một ngày chưa online, có chuyện gì không nhỉ? Thường thì giờ này anh ấy bắt đầu leo rank rồi mới đúng."
"Có lợi hại vậy không... xếp hạng còn không cao bằng Thường Hạo Dương nữa."
"Cậu biết cái gì."
Du Gia liếc nữ sinh: "Nam thần mới chơi mấy ngày thôi. Nếu anh ấy leo rank mỗi ngày, chưa đến một tuần là hạng nhất chắc chắn thuộc về anh ấy. Thường Hạo Dương có tỷ lệ thắng bao nhiêu? Nam thần có tỷ lệ thắng bao nhiêu? 100% đấy, Thường Hạo Dương với bạn chuyển lớp cộng lại cũng không đủ để nam thần đánh một tay."
Nữ sinh giật giật khóe miệng, nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của Du Gia, thầm nghĩ cậu ta đã biến thành fan cuồng mất rồi, hết cứu.
Gia Cát Hoa Đô đưa Kỷ Minh Chúc vào lớp xong, vì bận rộn công việc khai giảng, ông nói thêm vài câu rồi rời đi.
Khi Gia Cát Hoa Đô rời khỏi, phòng học lại ồn ào.
"Đây là bạn chuyển lớp à? Trông yếu đuối quá..."
"Tớ tra được rồi, là dân thường từ viện phúc lợi ra, không có chút bối cảnh nào."
"Thật á? Không có bối cảnh à? Vậy sao cậu ta được chuyển vào lớp này?"
"Có lẽ có năng khiếu về cơ giáp chăng..."
"Xí, nhìn cậu ta thế này, có giống thiên tài ngang hàng với Hồng Vệ trưởng không..."
"Ngoại hình thì cũng được đấy, nhưng tớ cảm thấy cậu ta trụ không được mấy ngày đâu."
Kỷ Minh Chúc im lặng ngồi tại chỗ, như thể không nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, trong đó không thiếu sự nghi ngờ và khinh thường.
Nếu cậu vào lớp chiến đấu cơ giáp từ đầu năm học, sẽ không có nhiều tiếng nghi ngờ như vậy. Nhưng cậu lại là tân sinh thứ hai được phá cách chuyển lớp trong hàng chục năm qua của Tông Bỉnh Nhất Viện, điều này khiến mọi người khó mà xem nhẹ.
"Bịch..."
Một tiếng động nhỏ vang lên bên tai, Kỷ Minh Chúc nghiêng đầu nhìn sang, một cuốn sách rơi dưới đất.
"Xin lỗi."
Giọng một nam sinh từ phía sau truyền đến, Kỷ Minh Chúc quay đầu lại, đập vào mắt là mái tóc đỏ rực rỡ.
Thường Hạo Dương nghiêng đầu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên: "Tôi làm rơi sách, cậu nhặt giúp tôi được không?"
Kỷ Minh Chúc thân thiện cười với cậu: "Đương nhiên rồi."
Cậu cúi xuống nhặt cuốn sách lên, vỗ vỗ bìa sách, đặt lên bàn nam sinh phía sau: "《Nguồn gốc và phân loại dị chủng》... cậu cũng đọc cuốn này à?"
Đôi mắt Kỷ Minh Chúc sáng ngời và thân thiện, mang theo chút ngại ngùng và mong muốn làm bạn tốt với các bạn học.
Thường Hạo Dương nhìn cậu, khóe miệng mang theo vài phần mỉa mai.
"Cậu cũng đọc à?"
Thường Hạo Dương lạnh nhạt nói: "Một đứa trẻ mồ côi từ viện phúc lợi... cậu hiểu được không?"
Sự khiêu khích trong giọng Thường Hạo Dương rất rõ ràng, không hề che giấu việc vạch trần xuất thân của Kỷ Minh Chúc, sự khinh thường trong giọng nói nồng đến mức những người xung quanh cũng nghe thấy rõ ràng.
Phòng học im lặng trong giây lát.
"...Xin lỗi, tôi cũng phải đọc sách."
Kỷ Minh Chúc mím môi, nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên bàn, rồi quay người đi, không trả lời nữa.
Vẻ mặt cậu như đồ dễ vỡ, như thể bị bạn học không thân thiện dọa sợ, cậu im lặng cúi đầu đọc sách, khiến một số bạn nữ không khỏi cảm thấy đồng cảm.
"Bịch."
Thường Hạo Dương có vẻ không định buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, gã vung tay, cố tình đánh rơi cuốn sách trên bàn xuống đất lần nữa.
"Xin lỗi, lại làm rơi mất rồi."
Thường Hạo Dương hơi ngẩng cằm, giọng điệu như đang nói chuyện với người hầu của mình: "Phiền cậu nhặt lên giúp tôi lần nữa được không?"
Ý định nhắm vào quá rõ ràng.
Tay Kỷ Minh Chúc nắm chặt trang sách, khẽ run.
Cậu quay người lại, môi mấp máy, như muốn tranh cãi với Thường Hạo Dương.
Dù là về hình thể hay khí thế, Kỷ Minh Chúc đều như một con thỏ trắng nhỏ bé không có sức phản kháng trước mặt Thường Hạo Dương. Với gia thế và năng lực của Thường Hạo Dương, việc nhắm vào một đứa trẻ mồ côi không có bối cảnh chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
Kỷ Minh Chúc nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của Thường Hạo Dương, xung quanh là những ánh mắt chờ xem kịch vui.
Rất lâu sau, khí thế mà thiếu niên khó khăn lắm mới tích tụ được đã tan biến trước mặt Thường Hạo Dương, cậu mím môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời phản kháng.
Cậu lại cúi người xuống, ngồi xổm xuống, nhặt cuốn sách bị rơi lần nữa.
Thường Hạo Dương nhìn xuống đỉnh đầu thiếu niên, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng càng lớn hơn.
Kỷ Minh Chúc ngồi xổm xuống, cúi đầu, không ai nhìn thấy biểu cảm của cậu.
Và cũng không ai thấy được vẻ mỉa mai thoáng qua trên mặt thiếu niên khi cúi đầu.
Cậu có chút chán nản nói với A Tu: "Gã này... thiếu kiên nhẫn hơn tôi tưởng."