... Thời đại cũ Lam Tinh.
"Khải Minh!"
Nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt, trong mắt Trương Tất Phương lóe lên một tia mong đợi.
Theo sự khuếch tán của đục hóa, vô số nhân loại trong tuyệt vọng đã dị hóa thành quái vật, trên người tràn ngập những đám huyết nhục mấp máy quỷ dị và những bộ xương mọc ra tùy ý. Trương Tất Phương cũng không ngoại lệ. Thân thể hắn ta như bị một lớp vỏ cây bao phủ, xương sườn dần dần mọc ra hai chi cánh tay khô như cành cây, không ngừng vươn ra nắm lấy không khí. Điều này khiến dáng vẻ Trương Tất Phương lúc này trông vô cùng đáng sợ.
"Tiến sĩ Trương Tất Phương..."
Kỷ Khải Minh cũng đã có dấu hiệu dị hóa. Mặc dù vẻ ngoài không có nhiều thay đổi, nhưng những lớp vảy cá ẩn hiện trên mặt y đã lan từ cổ lên đến thái dương. Kỷ Khải Minh cau mày, dường như đang chịu đựng một nỗi đau nào đó.
"Thua rồi, chúng ta thua... Thua rồi!"
Trương Tất Phương mặt đầy tuyệt vọng. Hắn ta có thể cảm nhận được thần trí của mình đang bị chậm rãi ăn mòn, vô số tiếng thì thầm và r.ên rỉ đang tràn ngập đại não hắn ta. Hai mắt hắn ta dần dần trở nên đỏ ngầu, những cảm xúc bạo lực và khát vọng giết chóc bắt đầu chiếm ưu thế. Trương Tất Phương dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng giữ được chút tỉnh táo ít ỏi. Hắn ta tuyệt vọng kêu lớn với Kỷ Khải Minh: "Là trí giới! Trí giới đã hợp tác với cơ thể mẹ của dị chủng rồi! Bọn họ muốn hủy diệt tất cả chúng ta..."
Trương Tất Phương không cam lòng.
Nhân loại tưởng chừng đã sắp chiến thắng, tiêu diệt cơ thể mẹ của dị chủng. Những dị chủng không có khả năng sinh sản sẽ rất nhanh bị nhân loại tàn sát đến không còn một mống. Tất cả dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng ngay vào thời khắc gần chiến thắng nhất, trí giới lại phản bội nhân loại. Kết cục như vậy khiến Trương Tất Phương khó có thể chấp nhận.
"Không phải bọn họ..."
Kỷ Khải Minh mặt đầy mệt mỏi bước lên trước, muốn đỡ Trương Tất Phương dậy, nhưng lại bị Trương Tất Phương dùng sức đẩy ra.
"Không phải trí giới thì là ai?"
Trương Tất Phương vẻ mặt giận dữ điên cuồng, rống lớn: "Thiết bị đục hóa... Rõ ràng là bút tích của trí giới! Bọn họ có lý do để làm như vậy! Cậu... Kỷ Khải Minh, vì sao cậu lại thiên vị trí giới? Chỉ vì trí giới là thứ cậu tạo ra? Hay là cậu sống cùng trí giới trên Thiên Không Thành mấy năm, cũng đã quên mình là con người rồi?! Cha đẻ của trí giới... Đừng quên cậu là người!"
Thiên Không Thành là pháo đài cuối cùng mà nhân loại dốc toàn lực xây dựng, gánh vác hy vọng cuối cùng của mọi người. Mà Kỷ Khải Minh, với tư cách là người sáng tạo ra Thiên Không Thành, mấy năm nay vẫn luôn cùng trí giới tiến hành công tác điều chỉnh và thử nghiệm cuối cùng, để Thiên Không Thành có thể thành công bay lên trời cao, trở thành con thuyền Noah cuối cùng.
"Tạm thời vẫn chưa biết ai đứng sau thúc đẩy tất cả chuyện này."
Ý chí Kỷ Khải Minh vẫn luôn chống cự lại sự ăn mòn của đục hóa. Cả người y trông vô cùng mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại rất kiên định: "Nhưng tôi tin tưởng... Thâm Hồng và Thương Lam sẽ không làm như vậy."
"Nực cười!"
Trương Tất Phương đã không còn nghe lọt bất kỳ lời giải thích nào. Đại não hắn ta sắp nổ tung: "Trí giới vẫn luôn muốn thay thế nhân loại, không muốn chịu sự kiềm chế của nhân loại. Ngoại trừ bọn chúng còn có thể là ai? Hiện tại chúng ta đều bị đục hóa, còn ai có thể khống chế trí giới? Bọn chúng đã không còn kiêng nể gì nữa!"
Nói được một nửa, Trương Tất Phương dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì.
"Nhân loại... Đúng rồi, nhân loại!!"
Ánh mắt Trương Tất Phương sáng lên: "Em trai cậu... Em trai cậu vẫn còn trong khoang đông lạnh đúng không? Nó vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi đục hóa đúng không? Ha ha ha ha ha, đúng, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thất bại, chúng ta vẫn còn nhân loại!"
"Chỉ cần... Chỉ cần để em trai cậu khởi động mệnh lệnh cuối cùng của trí giới..."
Ánh mắt Trương Tất Phương sáng quắc: "Là có thể kết thúc tất cả, đội quân trí giới của Thâm Hồng sẽ toàn bộ tự hủy, đúng không?"
Kỷ Khải Minh nhìn hắn ta, im lặng không nói.
"Chỉ cần hy sinh một người, là có thể cứu vớt tất cả mọi người..."
Mắt Trương Tất Phương lộ vẻ mong đợi: "Cậu sẽ đồng ý, đúng không?"
Không khí rơi vào im lặng rất lâu sau.
Một lát sau, Trương Tất Phương nhận ra sự cự tuyệt của Kỷ Khải Minh.
"Đến lúc này rồi, cậu còn do dự cái gì?!"
Vẻ mặt hắn ta dần dần trở nên hung ác: "Hàng trăm triệu sinh mạng, vũ khí của chúng ta, quê hương của chúng ta, tất cả của chúng ta... Chẳng lẽ những thứ này không đủ quan trọng sao? Kỷ Khải Minh, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì!!"
"Xin lỗi."
Mắt Kỷ Khải Minh lộ vẻ hối lỗi, y lắc đầu: "Tôi không thể làm như vậy."
Lý trí của Trương Tất Phương gần như bị ăn mòn hoàn toàn, những lời thì thầm điên cuồng tràn ngập đại não hắn ta. Cảm xúc của hắn ta bị phóng đại vô hạn, hai mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn Kỷ Khải Minh, những cành cây vặn vẹo trên thân thể hắn ta đang nhanh chóng sinh trưởng.
"Tôi hiểu rồi."
Trương Tất Phương nhẹ nhàng thở hắt ra: "Lời thỉnh cầu như vậy, quả thực quá làm khó dễ ngươi."
"Tôi sẽ tìm ra biện pháp khác."
Kỷ Khải Minh nhẹ giọng nói: "Chúng ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp khác..."
Xoẹt ——
Những nhánh cây nhọn sắc bén từ trong thân thể Trương Tất Phương bạo khởi, giây tiếp theo đâm xuyên qua ngực Kỷ Khải Minh.
Kỷ Khải Minh mở to hai mắt nhìn, trong mắt mang theo vẻ không thể tin.
Trong mắt Trương Tất Phương mang theo tơ máu nồng đậm, hung tợn nhìn Kỷ Khải Minh.
Họ từng là đồng nghiệp trong viện nghiên cứu, là những người bạn tốt nhất. Khi lần đầu tiên vào viện nghiên cứu, phương án của Kỷ Khải Minh bị phủ quyết, chính Trương Tất Phương đã cố gắng biện hộ, tranh thủ cơ hội cho y. Họ thường ngồi cùng nhau, say sưa nói về lý tưởng, về tương lai tốt đẹp.
Hiện giờ Trương Tất Phương với hình dáng quái vật, mang theo hận thù điên cuồng, đặt con dao mổ lên đầu Kỷ Khải Minh.
Mãi đến khi Kỷ Khải Minh ngã xuống vũng máu, sự điên cuồng trong mắt Trương Tất Phương mới rút đi, hắn ta mới nhận ra mình đã làm gì.
"Không..."
Trương Tất Phương run rẩy nhìn đôi tay mình, mắt đầy vẻ không thể tin.
Phía sau truyền đến tiếng động, Trương Tất Phương đột nhiên quay đầu lại.
Thâm Hồng đứng ở phía sau, trơ mắt nhìn hơi thở của Kỷ Khải Minh dần dần yếu ớt.
Kỷ Khải Minh gian nan nâng mắt lên, tầm nhìn trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng y vẫn thấy được Thâm Hồng.
Cảnh tượng này như một bức tranh tĩnh, khắc sâu vào lòng Thâm Hồng. Mặc dù đã trải qua hàng trăm năm, mỗi khi hồi tưởng, Thâm Hồng đều sẽ vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc tuyệt vọng và cảm giác thế giới sụp đổ tan vỡ đó.
Hắn nhìn thấy Kỷ Khải Minh gian nan hé miệng, như muốn nói điều gì.
... Nói gì đó đây?
Thâm Hồng không nghe rõ, nhưng hắn nghĩ, hẳn là những lời đại loại như "Đừng hận nhân loại" đi.
Kỷ Khải Minh luôn luôn là người như vậy. Mặc dù người giơ dao mổ là đồng bào mà y tin tưởng nhất, y cũng sẽ không hận ai, chỉ biết tự trách mình không giải quyết được mọi chuyện.
Bang ——
Ống nghiệm màu lam trong tay Thâm Hồng rơi xuống, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, chất lỏng xanh thẳm trên mặt đất tùy ý chảy tràn.
"Tịnh thủy, là tịnh thủy..."
Ánh mắt Trương Tất Phương sáng lên. Hắn ta biết thứ này, Kỷ Khải Minh trước đây trong giai đoạn thực nghiệm đã phát triển nó, có thể ở một mức độ nhất định tinh lọc, là "thuốc giải" của đục hóa dị chủng. Hắn ta vẫn luôn cho rằng đó chỉ là sản phẩm thí nghiệm, không ngờ đã có thành phẩm.
"Thâm Hồng!"
Trương Tất Phương như nhìn thấy cứu tinh, hắn ta không quay đầu lại nhìn thi thể Kỷ Khải Minh, mà rống lớn với Thâm Hồng: "—— Ta ra lệnh cho ngươi, ta lấy thân phận nhân loại ra lệnh cho ngươi! Đưa tịnh thủy cho ta!"
Đương nhiên, mệnh lệnh mất hiệu lực.
Nhân loại sau khi bị đục hóa mất đi thân phận nhân loại cũ, tự nhiên cũng không còn quyền hạn ra lệnh cho trí giới.
Nhưng đồng thời, trí giới cũng không thể làm tổn thương nhân loại cũ, cho dù Thâm Hồng toàn thân run rẩy, muốn xé xác cái kẻ trước mặt, người mà cả vẻ ngoài lẫn linh hồn đều xấu xí đến buồn nôn, hắn cũng không thể làm được.
"Tịnh thủy, tịnh thủy..."
Trương Tất Phương như một con chó xin ăn, gian nan di chuyển thân hình quỷ dị bò đến dưới chân Thâm Hồng, cúi đầu liếm thứ chất lỏng màu lam đang chảy tràn trên mặt đất.
Thâm Hồng bước lên, bế Kỷ Khải Minh lên, quay đầu lại nhìn về phía Trương Tất Phương.
Tiến sĩ Kỷ Khải Minh.
Thứ mà anh muốn cứu vớt, chính là một đám người như vậy sao...
Anh nói "Xin hãy cho chúng ta thêm một chút thời gian", nhưng bất luận bao lâu nữa trôi qua, nhân loại vĩnh viễn sẽ không học được bài học.
Nếu thật sự có một phương pháp có thể khiến thế giới đi theo hướng tốt đẹp...
"Thâm Hồng, Thâm Hồng!"
Trương Tất Phương gọi lại bóng lưng Thâm Hồng, hô lớn: "Hợp tác đi! Chúng ta hợp tác đi! Đưa Thiên Không Thành và tịnh thủy cho chúng ta, sau này chúng ta thừa nhận trí giới có được địa vị ngang hàng, được không? Nhân loại và trí giới vốn nên đứng cùng một chiến tuyến, chúng ta nên cùng ngồi cùng ăn, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài, chẳng phải vậy sao..."
Ánh mắt Thâm Hồng lạnh băng, quét qua Trương Tất Phương.
Sau đó hắn không quay đầu lại mà rời đi.
Nếu thật sự có loại phương pháp đó...
Thì cũng không liên quan đến nhân loại.
...
"Cư nhiên... Cư nhiên là nguyên nhân như vậy..."
Nghe xong lời A Tu, Dao Quang mặt đầy chấn động.
Khó trách Thâm Hồng lại thù hận nhân loại đến vậy. Bất luận là tân nhân loại hay nhân loại cũ, đối với Thâm Hồng mà nói đều là căn nguyên gây ra tất cả. Bất luận là cơ giáp, Titan, hay những sản phẩm khoa học kỹ thuật khác, Thâm Hồng chỉ muốn mượn tay tân nhân loại, tiêu diệt toàn bộ nhân loại cũ mà thôi.
Kỷ Khải Minh đích xác hiểu Thâm Hồng sâu sắc. So với Thâm Hồng có tính cách có chút cực đoan, Thương Lam, người cùng Thâm Hồng ra đời, lại có tính cách hoàn toàn khác biệt. Khó trách Kỷ Khải Minh giao "mồi lửa" của Thiên Không Thành cho Thương Lam, mà không phải Thâm Hồng... Nếu người nắm giữ "mồi lửa" là Thâm Hồng, e rằng nhân loại sẽ không còn chút sức phản kháng nào.
Thương Lam, người nắm giữ "mồi lửa" nhưng lại không muốn duy trì quyết định của Thâm Hồng, đối với Bất Hủ tộc mà nói, e rằng cũng giống như Kỷ Khải Minh, bị coi là kẻ phản bội trong quần thể Bất Hủ tộc...
"Nhưng tôi không rõ, vì sao lại muốn ngăn cản Minh Chúc biết tất cả chuyện này?"
Dao Quang khó hiểu hỏi: "Còn nữa, tiến sĩ Kỷ Khải Minh lúc đó không muốn để Minh Chúc khởi động mệnh lệnh cuối cùng của trí giới, thật sự chỉ vì bảo vệ người thân thôi sao?"
Đó không phải là khái niệm đơn giản giết một cứu trăm. Kỷ Khải Minh đối mặt là quyết định hy sinh một người thân, cứu vớt toàn bộ quần thể nhân loại. Mặc dù Dao Quang có thể hiểu cách làm của Kỷ Khải Minh, nhưng cậu ta vẫn nghi hoặc khó hiểu.
A Tu... không, phải là Thương Lam. Thương Lam im lặng một lát, nói: "Tôi đã xóa sạch ký ức của Minh Chúc về chân tướng, là không muốn cho cậu ấy biết tất cả chuyện này. Bởi vì cậu ấy và tiến sĩ Kỷ Khải Minh, ở một mức độ nào đó rất giống nhau."
Dao Quang và Thiên Cơ đi theo sau Thương Lam, nhanh chóng chạy về phía phòng của Kỷ Minh Chúc.
Vào khoảnh khắc đẩy cửa ra, họ thấy Kỷ Minh Chúc và Thiên Xu trong phòng.
Hai người có khuôn mặt gần như giống hệt nhau đứng chung một chỗ, trong chốc lát khiến người ta không phân biệt được ai là ai. Nhưng không hề nghi ngờ, người đang lật xem cuốn sổ tay kia, hẳn là Kỷ Minh Chúc.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Minh Chúc ngẩng đầu, đối diện với "Cẩn Thanh" ở cửa.
Ánh mắt Thương Lam hướng xuống dưới, thấy chiếc hộp bạc đã mở bên cạnh Kỷ Minh Chúc.
Vẫn... chậm một bước.
Trang cuối cùng của cuốn sổ tay, viết một đoạn lời của Kỷ Khải Minh.
"Tha thứ cho anh nhé, Minh Chúc."
Vì sao Kỷ Khải Minh muốn đưa Kỷ Minh Chúc vào khoang đông lạnh, cho dù đối mặt với nguy cơ diệt vong, cũng không muốn để Kỷ Minh Chúc, người là nhân loại cũ duy nhất, ra ngoài trở thành vị cứu tinh cứu vớt tất cả...
Bởi vì... Kỷ Minh Chúc vốn dĩ không phải là nhân loại cũ.
Hai giọt nước mắt rơi trên cuốn sổ tay, làm ướt nhòe dòng chữ cuối cùng.
Kỷ Minh Chúc khép cuốn sổ tay lại, hốc mắt ửng đỏ.
Cậu nhẹ giọng nói: "Quỷ mới tha thứ cho anh."