Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết

Chương 19: Chuyện Này Cậu Vẫn Tiếp Tục Truy Vấn Đến Cùng





Ninh tuy cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ được sai chỗ nào.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay lão công thực vật ra rồi nhét vào trong chăn.
"Tôi phải đến trường rồi, chúc anh hôm nay có một giấc mộng đẹp."
Người trên giường đương nhiên không thể đáp lại.
Ninh Tuy cầm diện thoại lên xoay người đi về phía phòng tắm, đi được hai bước, trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, bước chân dừng lại đột nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng không xuất kỳ tích nào cả, mỹ nam trên giường vẫn bất động, tư thể nằm ngửa rất an tĩnh.
Tình cảnh này không thể bình thường hơn, nhưng Ninh Tuy luôn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Cậu ở trong lòng lầm bà lầm bầm, đi vào phòng tắm đánh răng.
Rửa mặt thau quần áo xong, Ninh Tuy cầm túi sách lên định xuống lầu, liếc nhìn người trên giường, nhịn không được lại đi qua nằm xuống bên giường.
Cậu vươn tay ra đặt lên mặt Quý Úc Trình, cẩn thận vén mí mắt Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình: "..........................."
Người đẹp trai có bị vén mí mắt lên cũng không giảm được bao nhiêu mỹ quan, Quý đại thiếu gia cũng vậy, Ninh Tuy mở ra một ánh mắt trống rỗng.
Cậu hơi chọc mắt Quý Úc Trình, nhưng lông mi của Quý Úc Trình cũng không có chút run rẩy,
Xem ra là bản thân nghĩ nhiều, người thực vật làm sao có thể đột nhiên có ý thức được?
Phỏng chừng vẫn là do mình trong lúc ngủ không an phận, ngủ rồi còn làm một số chuyện lung tung.
Nghĩ đến đây, Ninh Tuy rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi Ninh Tuy rời đi, phòng ngủ trở lại sự yên tĩnh.
Tay của người thực vật đặt dưới chăn khẽ nhúc nhích, năm ngón tay xoa vuốt giảm vớt sự căng cứng đau nhức do nắm tay vợ nhỏ cả đêm.

Mặc dù đau mỏi, nhưng rất hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên hắn nắm được tay vợ nhỏ.
009 nói: "Pin đạt được 11% rồi."
009 rất hưng phấn, 10% đã khó rồi, hiển nhiên nó rõ ràng cảm giác được hệ thống chức năng của mình có thể hoạt động trở lại rồi.
Nếu như phải hình dung, chính là ngày mà vợ ký chủ hôn khiến nó tự phục hồi, bắt đầu tích điện từ đầu; sau đó sạc điện vài ngày khiến nó dần dần thực hiện được chức năng của mình.
"Cho nên?" Quý Úc Trình hỏi.
Điều mà 009 có thể làm trước đây là cung cấp cho hắn một chút thông tin từ thế giới bên ngoài.
"Không phải đã nói rồi sao, năng lực của tôi là tin tức + điều khiển từ xa." 009 vô dụng lâu như vậy, đột nhiên bỗng đứng dậy(1), hận không thể khoe khoang với Quý Úc Trình: "Ký chủ, cho anh xem cái này."
(1) Nguyên văn 站起来: Biểu thị người hoặc sự vật chịu sự tác động của một hành động nào đó mà thay đổi vị trí từ thấp đến cao.
Trong hai năm làm người thực vật, Quý Úc Trình đã nghe 009 khoe khoang vố số lần, cười lạnh một tiếng rồi không cho là đúng.
Tuy nhiên một giây sau, một hình ảnh thật sự xuất hiện trong não hắn.
"Cầu thang kéo dài xuống, tay vịn chạm khắc trong suốt, ánh nắng ban mai vàng nhạt chiếu vào từ cửa sổ.
rồi hình ảnh rung chuyển dữ dội giống như camera cầm tay trong một số tác phẩm nhiếp ảnh, ống kính xoay một cái nhắm thẳng vào một người.
Một người xách theo túi xách bước từ cầu thang đi xuống.
Quý Úc Trình rất nhanh phản ứng lại, đây là vợ nhỏ của hắn vừa bước ra khỏi phòng ngủ.....?
Mặc dù hai năm trước từng gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng của Quý Úc Trình về Ninh Tuy vào thời điểm đó chỉ giới hạn ở "người yêu của em trai" và "lớn lên không tồi".

Mà hiện tại không còn nghi ngờ gì nữa, từ đầy đến ngón chân của Ninh Tuy đều là người của hắn.
Hắn nhanh chóng lướt qua mọi bộ phận trên khuôn mặt Ninh Tuy giống như để lại dấu ấn của chính mình.
Quả nhiên như trong tưởng tượng của hắn, tóc đen, lông mi hơi rũ, sống mũi không thẳng bằng mình nhưng hơi nhếch lên có chút đáng yêu, đôi môi đầy đặn, khuôn mặt cũng rất nhỏ, ngoại hình thuộc kiểu vừa đáng yêu vừa đẹp trai.
Khí chất đan xen giữa thiếu niên và nam nhân, vóc dáng rất cao nhưng bởi vì có đôi mắt tròn xoe, thoạt nhìn rất trẻ trung, lúc này mặc trên người một chiếc áo khoác lông màu trắng, giống như một miếng bánh nếp thơm mềm mại.
Vợ nhỏ tay cầm túi sách cực kỳ tùy tiện, chiếc túi sách còn thỉnh thoảng va vào bắp chân.
Chì nhìn vào vẻ ngoài của em ấy thôi thật khó thể tưởng tượng được em ấy lại có một tình cách như vậy, đối với chính minh sinh lòng tham lam lập dị lại bá đạo......!còn có một chút bệnh chiếm hữu.
Loại tương phản này quả thật càng thêm đáng yêu.
Kể từ khi vợ nhỏ bước vào cửa, vẫn là lần đầu tiên Quý Úc Trình nhìn thấy khuôn mặt cậu rõ ràng như vậy.
Hơn nữa....!Thời điểm cậu ngồi xổm trước huyền quan thay giày, vạt áo bị kéo lên lộ ra vòng eo nhỏ.
Rất nhỏ......
Nhịp tim của Quý đại thiếu gia đột nhiên lỡ một nhịp.
Ngay khi hắn có chút xấu hổ muốn tiếp tục xem phía dưới.
"Bụp" một tiếng, trong não lại biến thành một mảnh đen kịt.
009 có chút lúng túng: "Xin lỗi, điện lượng không ổn định."
Quý Úc Trình: "......."
Buổi chiều, Ninh Tuy dẫn Tào Nặc vào tòa nhà quản lý, đẩy cửa văn phòng ra.
Trong văn phòng chỉ có hai giáo viên hậu cần đang trực ban, bọn họ nhàn rỗi rất ít khi đến nơi này, nhưng hôm nay là thứ hai, bộ phận hậu cần phải mở họp, trong số hai lão sư thì ít nhất phải có một người phải đến.
Quả nhiên, hai người đẩy cửa bước vào, có một nam lão sư chừng bốn mươi tuổi, đeo kính đang cúi đầu bận rộn với công việc.
Ninh Tuy và Tào Nặc nói ra mục đích đến, nam lão sư cau mày: "Mất điện thoại rồi? Trực tiếp báo cảnh sát đi, tự mình kiểm tra cái gì? Camera giám sát trường học có thể tùy tiện cho học sinh xem sao?"
"Không cần thiết phải báo cảnh sát, lão sư, em không muốn làm lớn." Tào Nặc ngập ngừng nói: "Hơn nữa điện thoại dùng được mấy năm rồi, khấu hao đi có thể không đạt đến số tiền phải lập án."
"Sao chép giám sát mà thôi, bọn em tự xem được, không cần người trợ giúp, hẳn là không phiền phức đi." Ninh Tuy nói.
Nam lão sư không để ý bọn họ, tiếp tục cúi đầu viết bản tường trình, giọng điệu rất không kiên nhẫn: "Không phải tôi không giúp, mà là nhà trường quy định giám sát không được phép sao chép, các em chỉ có thể xem ở đây, mà ở đay chỉ có một cái bàn, các em lẽ nào muốn chiếm máy tính của tôi? Như này đi, ngày mai các em lại đến, xem thử người trực bàn ngay mai có thời gian giúp các em tìm hay không."
Ý này có phải là không muốn giúp không?
Thậm chí người này không tính là lão sư, chỉ là một nhân viên hậu cần, nhưng đối phương có chút quyền lợi, Tào Nặc liền gặp khó khăn, kéo Ninh Tuy mau chóng rời khỏi.
"Mấy ngày trước có một cán sự của hội sinh viên ở đây, cũng trốn tránh như vậy, nói rằng anh và Phương Đại Thành hai ngày nữa quay lại, hai ngày sau đến lại nói ngày thứ ba, lúc này đã mấy ngày rồi."
Tào Nặc chán nản nói: "Quên đi, anh không tìm nữa....!Dù sao năm thứ nhất anh có mua một chiếc dùng được ba năm.....! Cuối tuần anh xem thử có thể kiếm được việc làm thêm ở đâu không....."
Ninh Tuy cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ kiểm tra giám sát mà thôi, tại sao người của văn phòng quản lý lại không hợp tác?
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Đừng lo lắng, chờ một chút."
Ninh Tuy lấy điện thoại của mình ra, tìm tài khoản Tào Nặc trong WeChat của mình, đem Tào Nặc xóa đi.
Đại khái khoảng mấy phút sau, cậu lại gửi lời mời thêm bạn bè với tài khoản WeChat của Tào Nặc.
Ký túc xá phòng 607, chiếc điện thoại dùng ba năm được đặt trên bàn của Từ Thiên Tinh, hắn đang chơi game phát hiện có người gửi lời mời thêm bạn, tiện tay nhận lời.
Nhấn xong, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vội cầm điện thoại lên nhưng đã muộn.
"Nếu như một chiếc điện thoại bị lấy cắp sẽ vội vàng tắt nguồn bán đi, nhưng đối phương vẫn chưa khôi phục được điện hoại của anh sẽ cài đặt lại bản gốc rồi bán đi....." Ninh Tuy nói: "Nói chính xác hơn đối phương rất có thể đã vì tin tức trong điện thoại của anh."
Tào Nặc sửng sốt: "Điện thoại anh thì có tin tức gì?"
Chỉ có bức ảnh của bà nội đã khuất, tìm không được thì bức ảnh đã cũng biến mất mãi mãi.
Ninh Tuy cũng cảm thấy kỳ quái, Tào Nặc chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ai có thể cố ý cản trở hắn?

Trừ khi, mũi hướng lại chỉ vào mình.
Chuyện này cậu vẫn tiếp tục truy vấn.
.........
Trong văn phòng tổng vụ, nhân viện hậu cần nói với hai cán sự hội học sinh: "Bảo bọn họ đi rồi, tôi nói các em, gây khó dễ cho hai sinh viên kia để làm gì?"
Hầu hết sinh viên trong S đại đều là người có tiền có quyền, bao gồm hai người người này, ông là nhân viên bình thường không dám đắc tội với bọn họ, nếu không sẽ bị phụ huynh đầu tư tòa nhà giảng dạy của nhà trường khiếu nại.
Hai cán sự kia nói: "Ngài đừng quản, đừng để bọn họ lấy được giám sát là được rồi."
Nam lão sư lắc đầu, không còn lực chọn nào khác ngoài việc tiếp tục viết báo cáo của mình.
Hai cán sự trong phòng đóng cửa lại, một trong số họ nói: "Thằng nhóc Tào Nặc kia phiền muốn chết, điện thoại bị mất lại cứ năm lần bảy lượt đến tìm giám sát, mua cái khác không phải được rồi sao, thật không biết tại sao Ninh thiếu cứ phải gây rắc rối với loại người này, thật là tự hạ thấp mình."
Người kia nói: "Nếu như Ninh Tuy quyết tâm muốn giúp thằng nhóc kia thì làm sao, Quý Chi Lâm là bạn trai cậu ta......"
"Không phải nói Ninh Tuy đột nhiên kết hôn với người khác, chia tay từ lâu rồi sao? Quý thiếu không quan hệ gì với cậu ta nữa rồi, sao có thể sẽ giúp cậu ta?"
"Nhưng nghe nói cậu ta và Ninh gia cũng có chút quan hệ, nếu không vì sao cũng mang họ Ninh, nghe nói là họ hàng của Ninh gia."
"Chỉ là một người họ hàng nghèo thôi, đánh không lại Ninh thiếu."
"Nói ra thì rốt cuộc Ninh Tuy vì ai mà từ bỏ Quý thiếu, mắt mù rồi sao......"
Hai người thảo luận một hồi, cảm thấy chuyện này cũng đã như vậy rồi, Ninh Tuy không thể gây ra rắc rối gì.
Mặc dù không biết tại sao Ninh Viễn Minh lại muốn bọn họ ngăn cản bọn Tào Nặc sao chép giám sát, nhưng Ninh gia giàu có như vậy, giúp Ninh Viễn Minh, sau này nhất định sẽ có lợi.
Tuy nhiên hai người không ngờ tới, trước khi bọn họ theo luận chuyện này, trưởng ban hậu cần đã trở lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Người đi theo còn có một vị trợ lý họ Chu của Quý thị đã phá hủy vài tòa nhà dạy học.
Ninh Tuy cất điện thoại vừa gọi điện cho quản gia, đẩy cửa đi vào, mỉm cười hỏi: "Hiện tại có thời gian giúp chúng tôi kiểm tra giám sát không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.