Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 13: Vật Siêu Tầm Hoàn Mỹ 2






Editor: Lam Phi Ngư
Trong xe.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt rơi trên bàn tay chính mình.
Anh không thích trực tiếp chạm vào bất kì ai.
Chính bởi vì thế, thời gian ra ngoài anh mới phải mang bao tay để tránh có bất kì tiếp xúc tay chân nào.
— nói như vậy đã đủ để hiểu.
Nhưng kì lạ là, lần này tuy cách một lớp bao tay nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm từ bả vai thiếu niên, khung xương gầy yếu, tinh xảo mềm mại như loài chim, dường như bẻ một phát là gãy.
Điều này khiến anh...!rất khó chịu.
Mục Hành co ngón tay lại, cuộn lại đặt trên đầu gối, đôi mắt tĩnh mịch, như bóng râm bao phủ trên hồ nước đóng băng.
Phiền phức.
Thời An đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía.
Đám người tìm cậu gây sự trước đó không thấy đâu, nơi này vốn không phải chỗ náo nhiệt, phía xa xa chỉ có tốp ba tốp năm học sinh đi tới.
Lúc này, cậu cảm thấy ống tay áo mình giật giật.
Chỉ thấy ma trùng gian nan bò lên từ tay áo của Thời An.

Thời An: "Mi không nhúc nhích một lúc lâu rồi đó."
Ma trùng suy yếu giật giật chân: "Đương nhiên phải vậy rồi!"
Nghe nói lực nhận biết của Mục Hành đối với ma vật rất mạnh, mà hiện tại đừng nói là chính nó, đến cả Thời An chưa khôi phục sức mạnh như lúc xưa, ở thời điểm này chống lại Mục Hành thì quả thực là hành vi tự sát.
Do đó, vừa rồi ma trùng buộc bản thân tiến vào trạng thái chết giả — Trước đó nó không làm được trò này, mãi đến ngày hôm nọ Thời An khống chế tăng giảm lượng ma lực trong thân thể nó, nó mới mơ hồ nắm được bí quyết.
Ma trùng thở dốc một hơi, lúc này mới có lại chút tinh thần: "Ngài có biết tên nhân loại lúc nãy là ai không!"
Thời An nghiêm túc suy nghĩ một lát, đoán: "Sáng lấp lánh?"
"..." Ma trùng có thể nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt nhưng không thể nhịn được mà cất cao giọng nói: "Cái người đó là năng lực giả mạnh nhất toàn nhân loại đấy!"
Thời An cả kinh.
Sau hồi lâu trầm tư, cậu có chút uể oải hỏi: "Vậy hẳn là anh ta không thiếu tiền nhỉ?"
Xem ra khả năng dùng tiền mua là không được rồi.
Ma trùng: "......"
Mệt cmn mỏi quá.
Nó bám lấy Thời An, bối rối nói: "Ma Long đại nhân, trong thời kì người sinh hoạt hồi trước ấy, chủng tộc có màu tóc và đôi mắt khác thường hẳn là không ít nhỉ?"
Thời An gật đầu: "Đúng rồi!"
Cậu vạch ngón tay đếm: "Tóc của tinh linh là đẹp nhất, có tóc bạc cũng có tóc vàng kim.
Tóc nhân ngư thì màu lam nhạt như ngọc thạch sáng lấp lánh..."
Vẻ mặt ma trùng đầy khiếp sợ: "Vậy ngài đều cướp về hết hả?"
Thời An lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Cậu nói một cách hiển nhiên: "Bởi vì không cần thiết, bọn chúng đều không xứng trở thành vật sưu tầm của ta."
Đối với loài rồng, tài bảo và vật sưu tầm không giống nhau.
Tài bảo đương nhiên có càng nhiều càng tốt, nhưng chỉ có bảo vật trân quý nhất đẹp mắt nhất mới có thể được gọi là vật sưu tầm của rồng.
Ma trùng sững sờ.
Nó đột nhiên nhớ tới, dường như gia tộc Mục Hành cũng rất cổ xưa, tổ tiên của anh ta hình như là tộc Đồ Long.
(*Đồ Long: diệt rồng)
Không có lí do nhưng ma trùng chợt nghĩ đến một tin đồn có liên quan.
Nghe nói giữa loài huyễn tưởng và túc địch của bọn họ có một loại lực nhận biết lúc ẩn lúc hiển...!Thậm chí có thể nói là lực hấp dẫn.
Nhưng ma trùng chưa từng nghĩ tin đồn này là thật.
Dẫu sao loài huyễn tưởng đã biến mất trên đại lục hơn vạn năm, tin đồn có liên quan đến loài huyễn tưởng được lưu truyền đến bây giờ trên cơ bản chỉ là phỏng đoán của đời sau.
Cứ lấy Cự long vực sâu làm ví dụ.
Ở chung một khoảng thời gian dài thế này, tuy rằng nó vẫn vô cùng sợ Thời An như cũ nhưng ma trùng cũng thăm dò được một chút tính nết của loài huyễn tưởng thượng cổ trong truyền thuyết này.
Đương nhiên, mạnh mẽ thì thật sự mạnh mẽ.
Nhưng thích ngủ, yêu cái đẹp, thích ăn, thích làm nũng thì lại bị bỏ quên.

Ma trùng nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
—Đợi đã, có lẽ đây chính là vấn đề?
Nó lén lút nhìn Thời An, bắt đầu vắt óc tự hỏi tìm từ, hi vọng có thể nói gì đó để Thời An bỏ ý tưởng nguy hiểm muốn tiếp cận Mục Hành.
Thời An trầm tư vài giây, nói: "Nếu mà tên nhân loại đó không thiếu tiền như mi nói, vậy biện pháp lúc trước không dùng được rồi..."
Nhưng chưa đợi ma trùng thở phào, lại thấy cậu buồn rầu nhíu mày, tiếp tục nói: "— Biện pháp như móc mắt, lột bỏ da đầu ta đương nhiên cũng đã nghĩ tới.
Nhưng mà nếu dùng cách đó thì cần tay nghề rất tinh tế, móng vuốt bản thể của ta quá lớn, khẳng định không làm được.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là nếu làm vậy sẽ giảm bớt độ lộng lẫy, sẽ bị xấu đi á."
Ma trùng: "???"
Đợi đã?
Đột nhiên, hai mắt Thời An tỏa sáng, tay nắm thành quyền gõ vào lòng bàn tay:
"Đúng rồi! Ta biết một loại ma vật có thể tiết ra nhựa cây, chỉ cần biến anh ta thành một khối hổ phách cực lớn, vậy là có thể bảo tồn mái tóc và đôi mắt anh ta ở trạng thái đẹp nhất rồi, ta có thể có được vật sưu tầm hoàn mỹ nhất!"
Ma trùng im bặt: "..."
Xin đừng dùng vẻ mặt vô tội nói ra lời hung tàn như vậy, cám ơn.
Yêu thương quan tâm tâm lí khỏe mạnh của ma vật, người người đều có trách nhiệm.
Dường như Thời An cảm giác được sự thất thố của ma trùng, cậu cúi đầu săn sóc nói: "Mi yên tâm đi, trước khi khôi phục thực lực thì ta sẽ không làm mấy việc đó đâu."
Ma trùng đờ đẫn nói: "...Vâng, vâng ạ."
Vậy thì, ít nhất mục tiêu ban đầu của nó đã đạt được rồi.
— Khuyên Thời An rời xa Mục Hành.
Thời An: "Được rồi, khi nãy mi nói mi cảm nhận được vị trí của vết nứt vực sâu, ở hướng nào?"
"À đúng nhỉ!"
Cuối cùng ma trùng cũng nhớ đến mục đích họ ra ngoài.
Nó ngẩng nửa thân trên, hít hà không khí, sau đó chỉ về một hướng, nói một cách khẳng định:
"Nơi đó!"
Ngay sau đó, Thời An theo sự chỉ dẫn của ma trùng, ngoằng nghèo uốn lượn trong sân trường, người xung quanh càng ngày càng ít, nơi vừa đi qua cũng càng ngày càng yên tĩnh.

Cỏ cây từ thưa thớt trở nên sum xuê, dường như muốn che phủ bầu trời, chỉ có một ít ánh sáng từ phía xa xa rơi xuống đỉnh đầu.
Đã đi đến cuối con đường.
Đó là một bức tường được xây từ một thứ kim loại xám đậm nào đó không biết tên, vừa cao vừa dài, gần như không thấy điểm cuối.
Ma trùng tiếp tục hít hà, nói một cách khẳng định: "Không lầm được! Nó ở bên trong bức tường!"
Thời An men theo chân tường đi về phía trước.
Lại qua hơn mười phút sau, cuối cùng cậu cũng thoáng nhìn thấy bóng dáng cửa ra vào.
Nhưng Thời An còn chưa kịp tiến lên đã bị cản lại.
Đó là một lá chắn tự động bằng ma lực, như một lớp màng mỏng bao trùm trong không khí.
Một cảnh vệ đằng kia thấy được bóng người cậu: "Này! Là học sinh đấy à? Không được tiến về phía trước!"
Thời An ngoan ngoãn dừng bước: "Ò" một tiếng.
Cậu chỉ vách tường màu xám xanh đồ sộ trước mặt, hỏi: "Bên trong là gì ạ?"
Sau khi thấy rõ khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ trước mắt, giọng cảnh vệ cũng vô thức dịu lại, trả lời: "Nơi này là chỗ tân sinh tiến hành khảo hạch vòng ba thực chiến, trước khi thi không thể mở cửa."
Thời An khẽ giật mình, quay đầu nhìn vách tường.
Vết nứt vực sâu...!
Ở trong sân khảo hạch vòng ba?
Còn tiếp.
Editor: Cách để bảo tồn một vật:)) (Móc mắt, lóc da, ướp nhựa:)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.