Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 87: Chương 87




Cố Chi còn vui hơn cả Vân Thanh khi nghe tin Bạch Đình bị bắt.

 

Người phụ nữ đó đã bắt nạt Vân Thanh hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn lấy mạng cô. Bạch Đình đáng bị trừng phạt như vậy!

 

Vân Thanh có chút bất ngờ.

 

Cô không ngờ Hoắc Xuyên lại là người đưa bằng chứng để cảnh sát bắt Bạch Đình.

 

Cô cứ tưởng hắn sẽ mềm lòng, không nỡ rời xa người phụ nữ kia.

 

Team Hạt Tiêu

Xem ra, người đàn ông này cũng thật vô tình.

 

“Còn nữa, sau khi biết chuyện giữa Bạch Đình và anh trai tôi, tôi đã về hỏi mẹ và mấy người bạn thân của anh ấy. Cậu biết không, họ không hề thích Bạch Đình! Chẳng trách mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến cô ta!”

 

Cố Chi tức giận nói: “Ả Bạch Đình đó ngày nào cũng bám lấy anh trai tôi, giả vờ dịu dàng, cố tình khiến mọi người nghĩ rằng anh ấy thích cô ta! Lần đó anh tôi bị thương, cô ta giả bộ chăm sóc một thời gian, anh tôi cảm động nên mới qua lại với cô ta. Thực ra, cô ta chỉ xuất hiện khi anh tôi tỉnh. Còn lại, đều là mẹ tôi chăm sóc!”

 

Quả thật, Bạch Đình không đơn giản chút nào.

 

Vân Thanh vẫn im lặng nên Cố Chi tiếp lời: “Yên tâm đi, tôi đã kể hết với Hoắc Xuyên rồi. Chắc giờ anh ta cũng tức điên rồi. Nuôi một người phụ nữ bao năm, hóa ra lại là một mối họa.”

 

Nghe xong, Vân Thanh khẽ nhíu mày, rồi bật cười.

 

Phải nói rằng, Bạch Đình đúng là biết cách khiến đàn ông si mê.

 

“Không sao. Cô ta đáng bị như vậy.”

 

Vân Thanh cảm thấy nhẹ nhõm, rồi hỏi: “Giờ trên mạng có nói gì không?”

 

“Có chứ, top tìm kiếm luôn đấy! Hình như Vân Kỳ còn tìm Lưu Đào tung tin đầu tiên lên. Giờ chắc anh ấy vẫn đang lo liệu.”

 

Vân Thanh tò mò, cúp máy rồi mở điện thoại lên mạng xem.

 

Quả nhiên, từ khóa đang đứng đầu là: “Tiểu tam Bạch Đình là kẻ sát nhân!”

 

Những hành vi cô ta gây ra cùng bằng chứng đều bị tung lên mạng, xác thực tội danh mưu sát.

 

“Ghê quá đi… mà Vân Thanh còn sống sót được mới tài!”

 

“Má ơi, đây là loại người mắc bệnh tâm thần à?”

 

“Điên thật, làm tiểu tam mà còn muốn g.i.ế.c người?”

 

...

 

Tập đoàn Hoắc thị đương nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi vụ việc của Bạch Đình.

 

Dù công ty đã nhanh chóng ra thông cáo phủ nhận liên quan, nhưng cư dân mạng thì không quên mối quan hệ giữa Hoắc Xuyên và Bạch Đình.

 

Cổ phiếu Hoắc thị vẫn tiếp tục lao dốc. Tuy con số không nhỏ, nhưng với Hoắc thị thì chẳng khác gì muối bỏ biển.

 

Vân Thanh nhìn màn kịch đang diễn ra, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ.

 

Cô ta thật sự đáng đời!

 

Sắp hết giờ làm, Vân Thanh chuẩn bị thu dọn đồ để về thì Chu Triển gõ cửa bước vào.

 

“Vân tổng, Hoắc tiểu thư đến tìm cô.”

 

Hoắc Tịnh? Cô ta tới đây làm gì?

 

Vân Thanh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền mỉm cười đầy ẩn ý: “Cho cô ta vào đi.”

 

Chu Triển gật đầu. Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên, Hoắc Tịnh bước vào với dáng vẻ lộng lẫy.

 

Tuy nhiên, sắc mặt cô ta lại cực kỳ khó coi.

 

Vân Thanh tựa lưng vào ghế, ánh mắt giễu cợt nhìn đối phương.

 

“Haha, Vân Thanh, chị đúng là đã bay lên làm phượng hoàng rồi nhỉ.”

 

Nhìn dáng vẻ cao ngạo hiện tại của Vân Thanh, hoàn toàn khác với hình ảnh khi xưa, trong lòng Hoắc Tịnh chỉ còn ghen tị và thù hận.

 

Vân Thanh liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, lạnh nhạt: “Hoắc tiểu thư, có gì thì nói nhanh đi. Thời gian của tôi rất quý giá.”

 

Vân Thanh bắt đầu hối hận vì đã cho Hoắc Tịnh vào.

 

Phí lời với loại người như cô ta thật chẳng đáng.

 

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Tịnh càng khó coi hơn.

 

Thái độ của Vân Thanh là gì vậy? Dù gì cô ta cũng là đại tiểu thư của nhà họ Hoắc cơ mà!

 

Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của ông nội và Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh chỉ có thể nhẫn nhịn.

 

“Tôi đến… xin lỗi chị.”

 

Tuy miệng nói là xin lỗi, nhưng cằm cô ta lại hất cao, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

 

Cô ta nghĩ chỉ cần như vậy Vân Thanh sẽ thỏa mãn.

 

Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tịnh chưa từng xin lỗi ai bao giờ!

 

Nhìn cái cằm vểnh lên của Hoắc Tịnh, Vân Thanh bật cười.

 

Đây mà gọi là xin lỗi sao?

 

Cô ta tưởng cô là người dễ bắt nạt à?

 

“Chị cười cái gì chứ? Nếu không phải ông nội bắt tôi đến, tôi còn lâu mới bước chân vào cái chỗ rách nát của chị!”

 

Hoắc Tịnh vẫn không biết hối cải, lời nói đầy khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.