Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 77: Chương 77




Người phục vụ sững sờ, tròn xoe mắt nhìn Vân Thanh. Ngay cả Lâm Vũ cũng không thể tin nổi cô lại gọi những mười chai rượu đắt nhất.

 

Phải biết rằng, quán bar Thịnh Ca là nơi sang trọng nhất thành phố. Ngay cả loại rượu bình thường ở đây cũng đã hơn ngàn tệ một chai, huống chi là loại đắt nhất.

 

"Tiểu thư, cô xác nhận rồi chứ? Mười chai rượu hạng nhất ở đây có thể lên tới một triệu tệ đó."

 

Một triệu?!

 

Lâm Vũ đứng đờ ra.

 

Hắn vốn chỉ theo Hoắc Xuyên đến đây uống vài ly giải sầu, không ngờ bỗng chốc bay luôn cả một gia tài nhỏ.

 

"Tất nhiên tôi xác nhận rồi." Vân Thanh thản nhiên trả lời, ánh mắt hứng thú nhìn Lâm Vũ: "Dù sao thì cũng có đại thiếu gia bao hết rồi mà. Nhỉ, Lâm thiếu gia?"

 

"Đúng... đúng vậy! Tôi trả!" Lâm Vũ cắn răng gật đầu, nghĩ tới những bức ảnh khỏa thân trong tay cô mà không dám từ chối.

 

Người phục vụ thì vui sướng như mở cờ trong bụng.

 

Hôm nay đúng là vớ được khách sộp!

 

Thanh toán xong, Lâm Vũ uể oải quay lại, giọng điệu thấp hẳn: "Đại tiểu thư, giờ cô có thể tha thứ cho tôi được rồi chứ?"

 

"Tha thứ? Tha thứ cái gì?" Vân Thanh giả vờ ngây thơ hỏi lại.

 

Lâm Vũ nghe vậy càng sốt ruột: "Ý tôi là... cô có thể... xóa mấy bức ảnh đó đi không?"

 

"Tôi đâu có nói sẽ xóa ảnh." Vân Thanh nhấp môi cười nhẹ: "Tôi chỉ nói... sẽ tạm thời tha thứ cho anh thôi, là tạm thời đấy, còn tương lai thì chưa chắc đâu nhé."

 

Nói rồi, cô nâng ly rượu lên cụng ly với hắn: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã bao chúng tôi uống rượu ngon."

 

"!!!" Lâm Vũ tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại nhớ đến những bức ảnh trong tay cô, hắn chỉ biết xìu xuống như quả bóng xì hơi.

 

Từ đầu đến cuối, Hoắc Xuyên vẫn đứng từ xa quan sát.

 

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Vũ, hắn không nhịn được nữa, đứng dậy bước tới.

 

Mùi rượu nồng nặc theo Hoắc Xuyên ập tới, khiến Vân Thanh hơi nhíu mày.

 

"Hoắc Xuyên, vợ cũ của cậu quá đáng lắm! Moi của tôi cả triệu tệ rồi còn không chịu xóa ảnh!"

 

Thấy Hoắc Xuyên tới, Lâm Vũ lập tức như vớ được cọc cứu mạng.

 

Nhưng Hoắc Xuyên chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đáng đời cậu thôi."

 

"Hoắc tổng à, hôm nay có sự kiện gì lớn à? Say đến mức này cơ mà."

 

 

Diệp Chí ngồi cạnh Vân Thanh, cố tình cười khẩy trêu tức.

 

Nhìn thấy Diệp Chí và Vân Thanh thân mật như thế, lửa giận trong lòng Hoắc Xuyên bùng lên.

 

"Cậu đừng có lôi tôi với Hoắc tổng vào chung nữa. Ghê tởm lắm."

 

Vân Thanh chẳng thèm ngước mắt lên, vừa đùa nghịch ly rượu trong tay, vừa lạnh nhạt đáp.

 

"Vân Thanh, anh..."

 

Hoắc Xuyên vừa định nhân lúc say để nói ra sự hối hận trong lòng, thì điện thoại trong túi lại vang lên, ngắt ngang lời hắn.

 

Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, móc điện thoại ra nhìn, là Hoắc Tịnh gọi đến. Hắn vẫn bấm nghe máy.

 

"Anh ơi!! Lớn chuyện rồi!! Chị Bạch Đình bị tai nạn! Chảy m.á.u nhiều lắm, đang cấp cứu ở bệnh viện!"

 

Team Hạt Tiêu

Giọng Hoắc Tịnh đầy hoảng loạn vang lên.

 

Sắc mặt Hoắc Xuyên tối sầm lại, trong mắt thoáng hiện vẻ khó chịu: "Sao lại xảy ra tai nạn? Không phải mọi chuyện vẫn ổn à?"

 

"Đều là tại ả tiện nhân Vân Thanh đó!"

 

Trong điện thoại, tiếng chửi rủa phẫn nộ của Hoắc Tịnh truyền tới.

 

Hoắc Xuyên liếc mắt nhìn Vân Thanh, cô đang thảnh thơi uống rượu, ánh mắt hờ hững.

 

"Nhà họ Bạch nói vì Vân Thanh mà Bạch Đình đã áy náy, tự trách mình. Chị ấy còn nói... nếu chị ấy c.h.ế.t đi thì Vân Thanh mới có thể tha thứ cho nhà họ Hoắc... rồi mới lao ra đường..."

 

Tay cầm điện thoại của Hoắc Xuyên siết chặt, gân xanh nổi lên. Hắn ngắt lời: "Biết rồi, anh tới ngay."

 

Dù tiếng nhạc trong quán bar ồn ào, nhưng vì khoảng cách gần, Vân Thanh vẫn nghe thấy rõ tên mình và tên Bạch Đình.

 

Chỉ cần nhắc tới Bạch Đình, cô liền cảnh giác.

 

Quả nhiên, lại xảy ra chuyện nữa rồi.

 

Sau khi cúp máy, Hoắc Xuyên nhìn cô, giọng trầm thấp: "Cô ấy gặp tai nạn..."

 

"Liên quan gì đến tôi?"

 

Vân Thanh thản nhiên ngả người dựa vào sofa, mắt không buồn liếc hắn lấy một cái.

 

"Hoắc tổng, anh còn chưa hiểu sao? Cô Bạch nhà anh là ảnh hậu thiên hạ. Chuyện nhỏ xíu cũng làm như sắp c.h.ế.t đến nơi. Nói trắng ra, đến lúc anh tới, cô ta chắc chắn lại tỉnh bơ. Chỉ cần dán miếng băng keo cá nhân là xong, vậy mà cũng phải diễn thành bộ dạng hấp hối."

 

"Tôi cũng không biết ai mới là tiểu thư nhà giàu thực sự nữa đây! Mà thôi, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.