Sáng hôm sau, Vân Thanh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô dụi mắt, bực bội bắt máy.
“Vân phó tổng, có chuyện lớn rồi!”
Đầu dây bên kia là giọng lo lắng của Chu Triển.
“Chuyện gì vậy?”
Cảm nhận được Chu Triển đang hoảng loạn, Vân Thanh lập tức tỉnh táo, lo lắng có chuyện xấu xảy ra ở công ty.
Chu Triển vội vàng giải thích: “Trên mạng bỗng nhiên xuất hiện một loạt tin đồn về cô, tất cả đều là bịa đặt. Đã lên hot search rồi, tôi không thể kiểm soát được nữa!”
Team Hạt Tiêu
Vân Thanh sững sờ. “Tôi sẽ kiểm tra ngay.”
Cô cúp máy và truy cập mạng để xem.
Quả nhiên, tên cô lại một lần nữa đứng đầu hot search.
Với độ nổi tiếng thế này, tiếc là cô không bước vào giới giải trí.
Những tin đồn này chủ yếu bắt nguồn từ sự suy đoán của một blogger. Họ nghi ngờ sự xuất hiện đột ngột của cô tại tập đoàn Vân thị, nghi ngờ lý lịch của cô, thậm chí còn bàn tán về những vụ bê bối, nghi ngờ cô có người chống lưng.
Vân Thanh cạn lời.
Không phải cô chưa từng đối mặt với những lời buộc tội như vậy, nhưng trước giờ cô luôn tìm được người giúp dập tắt kịp thời.
Lần này, đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Nhìn những bức ảnh chụp cô, Vân Triết, Vân Kỳ và Diệp Chí đang lan truyền điên cuồng trên mạng, còn phải chứng kiến tên mình bị lăng mạ, sắc mặt Vân Thanh trở nên u ám.
Cô mở bảng giá chứng khoán ra xem. Quả nhiên, tập đoàn Vân Thị cũng bị ảnh hưởng.
Nếu chỉ nhắm vào mình cô thì thôi, nhưng cô không muốn công ty bị liên lụy.
Với đà giảm giá cổ phiếu như hiện tại, Tập đoàn Vân thị ước tính đã mất hơn một tỷ tệ.
Khi cô đang nghĩ cách đối phó thì Vân Triết gọi tới.
“Tiểu Thanh, em không sao chứ? Hôm nay đừng đến công ty, nên tránh mặt một thời gian.”
Giọng Vân Triết vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Vân Thanh khẽ thở dài. “Em không sao, em sẽ nhờ Lưu Đào giúp dập tin.”
“Vô ích thôi, anh đã tìm anh ta rồi, nhưng anh ta cũng không khống chế nổi. Lần này có người rất quyền lực đang đứng sau.”
Sao Vân Thanh lại không biết điều đó? Cô thậm chí còn đoán được ai là người đứng sau chuyện này.
“Có phải là Hoắc Xuyên không?”
Cô vẫn còn nhớ rõ tiếng khóc nức nở của Bạch Đình ngày hôm qua.
Lẽ nào Hoắc Xuyên thực sự vì Bạch Đình mà làm vậy?
Vân Triết cong môi cười: “Đúng là liên quan đến nhà họ Hoắc, nhưng không phải là Hoắc Xuyên. Là Hoắc lão gia đích thân ra lệnh.”
Hoắc lão gia?
Vân Thanh nhớ tới chiếc nhẫn ngọc, xem ra ông già đó cuối cùng cũng ra tay rồi.
Hoắc lão gia từng là bá chủ giới thương nghiệp, kiểm soát toàn bộ huyết mạch kinh tế của thành phố. Đến nay vẫn còn rất nhiều ảnh hưởng.
Tuy nhiên, tập đoàn Vân thị đã vươn lên ngang hàng với tập đoàn Hoắc thị.
“Anh, bây giờ em nên làm gì?” Ánh mắt Vân Thanh lạnh đi, tay siết chặt điện thoại.
Giọng của Vân Triết đầy phẫn nộ: “Em đừng lo, cứ nghỉ ngơi ở nhà trước đi. Ba đã biết chuyện rồi, ông ấy đang trên đường trở về, dự định sẽ công bố thân phận thật của em trong lễ kỷ niệm thành lập công ty, đến lúc đó, xem ai mới là kẻ bị vả mặt.”
Vì có kẻ cứ không ngừng hãm hại cô, thân phận của Vân Thanh chỉ có thể được công bố sớm.
“Vâng.”
Vân Thanh đồng ý. Cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm ra.
Phía dưới, đám phóng viên đã vây kín cả căn nhà cô.
Hừ, đúng là không để cô yên một giây.
Tại tập đoàn Hoắc thị, gương mặt của Hoắc Xuyên u ám, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng: “Cậu nói là do ông nội tôi yêu cầu?”
Lý Dịch không dám thở mạnh, trả lời với vẻ lo lắng: “Vâng, tôi đã xác nhận rồi.”
Hoắc Xuyên hít sâu một hơi.
Tại sao, tại sao ai cũng nhắm vào Vân Thanh?
Hoắc Xuyên đã sớm biết mình đã đối xử tệ với Vân Thanh trong suốt ba năm qua, sau khi ly hôn, Vân Thanh không hề đòi lấy một đồng nào từ nhà họ Hoắc, vậy mà giờ đây, chính Hoắc gia lại không chịu buông tha cho cô. Họ còn dùng thủ đoạn bỉ ổi đến vậy để đẩy Vân Thanh xuống vực thẳm không lối thoát.
Đến cả Lý Dịch cũng không hiểu Hoắc lão gia định đối xử với Vân Thanh thế nào.
Sau khi ly hôn, chẳng phải nên đường ai nấy đi hay sao? Sao còn phải tuyệt tình đến mức này?
Tuy nhiên, Lý Dịch chỉ là một trợ lý nhỏ bé, không dám nói gì thêm.
Bỗng nhiên, một tiếng rầm vang lên.
Hoắc Xuyên đ.ấ.m mạnh xuống bàn, khiến Lý Dịch giật b.ắ.n mình.
Hắn nhấc điện thoại lên và gọi đến số của ông nội.
Chỉ vài giây sau, giọng nói lạnh lùng của ông ta vang lên: “Có chuyện gì? Con không phải đang định cầu xin vì con đàn bà đó đấy chứ?”
“Ông nội, cháu và Vân Thanh đã ly hôn rồi, ông không cần phải…”
“Không cần cái gì hả? Đến bây giờ con vẫn còn nghĩ đến con đàn bà đó! Nó lấy bảo vật gia truyền của nhà ta, làm nhục danh dự nhà họ Hoắc! Con có thể chịu đựng được sao?!”
Trước khi Hoắc Xuyên kịp lên tiếng, Hoắc lão gia đã tức giận ngắt lời.
“Ta đã cho nó cơ hội, ta tưởng con sẽ xử lý ổn thỏa, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng, chẳng phải nó vẫn nổi như cồn à? Nó tưởng bám được đại gia là có thể hóa phượng hoàng sao? Nằm mơ! Ta nhất định sẽ khiến nó phải trả giá.”
Nghe những lời của Hoắc lão gia, Hoắc Xuyên biết ông đang rất tức giận.
“Nhưng ông có cần phải dùng chiêu trò bẩn thỉu như vậy không?” Hoắc Xuyên nhíu mày.
Thật lòng mà nói, hắn ghét kiểu thủ đoạn ti tiện đó.
Hoắc lão gia chẳng thèm để tâm đến lời Hoắc Xuyên, lạnh giọng nói: “Hoắc Xuyên, tốt nhất con nên lo chuyện của mình đi! Ly hôn với nó là đúng! Loại đàn bà như thế không thể giữ được!”
Nói xong, Hoắc lão gia cúp máy.
Ông ngồi phịch xuống sofa, hừ lạnh một tiếng rồi ném điện thoại qua một bên.
Ông phải cho con đàn bà đó một bài học. Nếu không, chẳng phải nó đang vả vào mặt ông sao?
Đã đến lúc phải hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Vân Thanh.
Đừng nói là Vân gia, đến cả bản thân Vân Thanh cũng đừng hòng đặt chân vào giới thượng lưu một lần nào nữa!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng Vân Thanh vẫn không có động tĩnh gì.
Hoắc lão gia tưởng rằng Vân Thanh hay tập đoàn Vân thị sẽ ra mặt xử lý khủng hoảng, nhưng bọn họ hoàn toàn im lặng, để mặc tin đồn lan truyền.
Thấy tin tức vẫn đang nằm trên đầu trang, Hoắc lão gia cảm thấy hài lòng.
Xem ra nhà họ Vân cũng đã bỏ rơi con bé đó rồi, từ giờ trở đi, ông muốn xem ai còn dám giúp nó nữa!
Tuy nhiên, ba ngày trôi qua, tập đoàn Vân thị vẫn không có động tĩnh gì, Vân Thanh cũng không hề xuất hiện.
Lần này, Hoắc lão gia bắt đầu thấy bất an.
Ông cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể đoán ra được là gì.
Ông gọi quản gia tới, ra lệnh: “Gọi cho Vân Thanh. Tôi muốn biết con nhỏ đó đang làm gì!”
Quản gia ngẩn người.
Ông già này sao thế? Lúc thì khinh thường người ta, giờ lại muốn liên lạc?
Nhưng ông không dám nói gì, chỉ lặng lẽ gọi cho Vân Thanh.
Lúc này, Vân Thanh đang chơi đùa vui vẻ với Tiểu Ngũ trong căn biệt thự lớn.
“Tiểu Ngũ, lại với mẹ nào!”
“Đừng qua đó, lại với chú nào!”
Một bên là Vân Thanh, bên kia là Vân Kỳ. Tiểu Ngũ cứ chạy qua chạy lại giữa hai người, cười khanh khách.
“Chú mua cho con khăn quàng Hermes nhé!”
Vân Kỳ vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, dùng tiền để đổi lấy sự yêu thích.
Nghe vậy, Vân Thanh không tranh cãi mà phối hợp rất ăn ý: “Vậy thì tốt quá! Tiểu Ngũ, con nghe chưa? Chú nói sẽ mua khăn Hermes cho con đấy!”
Vân Kỳ câm nín.
“Em thật sự coi anh là cây ATM sao?”
Vân Kỳ rên rỉ, nhưng vẫn cưng chiều em gái hết mức. Nhìn cô và Tiểu Ngũ chạm tay nhau cười rạng rỡ, anh chỉ biết thở dài.
Thôi vậy, lại bị lừa nữa rồi.
Xem ra màn kịch vừa rồi là do Vân Thanh và Tiểu Ngũ diễn quá đạt!
Ngay lúc ba người đang vui vẻ, điện thoại của Vân Thanh đổ chuông.
Cô liếc nhìn màn hình, chân mày cau lại.
Hoắc lão gia? Ông ta gọi làm gì? Chế nhạo cô à?
Vân Thanh nhanh chóng tắt máy rồi bật TV lên, quyết định xem phim với Vân Kỳ và Tiểu Ngũ, nhưng vừa ngồi xuống, điện thoại lại reo.
Vân Kỳ thấy sắc mặt em gái không tốt, hỏi: “Chẳng lẽ là tên khốn Hoắc Xuyên?”
“Không, là ông nội của anh ta.”
“Vậy thì chắc chắn là lão già khốn kiếp đó.”
Vân Kỳ chẳng ngán gì Hoắc lão gia. Ai bắt nạt em gái anh đều không phải người tốt!
Vân Thanh bị lời nói của anh trai chọc cười. Cô chẳng buồn bận tâm đến Hoắc lão gia, dứt khoát tắt luôn điện thoại.
“Ông chủ… số điện thoại của cô Vân không còn liên lạc được nữa rồi.”
Quản gia gọi ba cuộc liên tiếp, cuối cùng nhận được thông báo ngoài vùng phủ sóng.
“Con nhỏ đó thật to gan! Dám coi thường tôi?!” Mắt Hoắc lão gia trợn tròn: “Xem ra lần này chưa dạy cho nó bài học thích đáng!”
Con tiện nhân này, dám phớt lờ tôi?!
Hoắc lão gia tức giận ra lệnh cho quản gia: “Gọi tiếp! Phải liên lạc được với nó cho bằng được!”
Ông ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh Vân Thanh thân bại danh liệt mới cam lòng!