Hoắc Tịnh cũng vô cùng kinh ngạc. Cô ta kéo tay Bạch Đình đầy phấn khích: “Chiếc váy này thật sự quá đẹp! Nhìn rất hợp với tôi! Người mẫu đó cũng thật xinh đẹp. Dáng người đúng là hoàn hảo! Lát nữa tôi sẽ vào hậu trường chụp hình với cô ấy! Khi tôi đăng lên WeChat Moments, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen tị!”
Bạch Đình sững sờ, chẳng lẽ cô nhìn nhầm?
Cô dụi mắt, chăm chú nhìn lại người phụ nữ duyên dáng ở trung tâm sân khấu.
Chẳng phải đó là Vân Thanh sao?
Nhưng Vân Thanh làm sao có thể xuất hiện ở một buổi trình diễn cao cấp và riêng tư như thế này?
Hơn nữa cô lại là người mẫu cuối cùng, mặc một chiếc váy quý phái như vậy!
Chắc chắn cô ta nhìn nhầm rồi!
Lúc đó, tim Hoắc Xuyên đập thình thịch như trống trận.
Hắn không thể tin được người phụ nữ trên sân khấu chính là Vân Thanh.
Hắn biết Vân Thanh rất đẹp, nhưng tại sao trước đây hắn chưa bao giờ nhận ra cô lại đẹp đến mức này?
Hơn nữa, tại sao cô lại tham gia một sự kiện như thế, lại còn là người mẫu kết màn?
Trong lòng đầy ắp những câu hỏi, Hoắc Xuyên chỉ muốn gặp Vân Thanh ngay lập tức, đối mặt với cô và nhìn cho thật kỹ.
Buổi trình diễn kết thúc suôn sẻ, cả khán phòng vang dội tiếng vỗ tay như sấm.
Sau khi Ái Tư phát biểu vài lời chính thức, mọi người bắt đầu xếp hàng ra về.
Lần này, tâm điểm của buổi trình diễn chắc chắn là Vân Thanh.
Khi chương trình kết thúc, nhiều đơn vị truyền thông trong và ngoài nước chạy đến chỗ Ái Tư để hỏi về người mẫu cuối cùng.
“Cô Ái Tư, sao tôi chưa từng thấy người mẫu này trước đây? Cô ấy từ nước ngoài trở về sao?”
“Cô Ái Tư, người mẫu cuối cùng tên là gì vậy? Cô ấy thật sự quá xinh đẹp!”
...
Ái Tư mỉm cười và gọi Vân Thanh lại. Cô đẩy Vân Thanh đến trước mặt giới truyền thông và nói: “Đây không phải là người mẫu tôi thuê với giá cao. Đây là đối tác của tôi, cô Vân Thanh.”
Ái Tư vừa mới bắt đầu sự nghiệp riêng và không có nhiều vốn. Chính Vân Thanh và Cố Chi đã đầu tư vào cô, giúp cô phát triển và thành công.
Vì vậy, Vân Thanh thực sự là đối tác của cô.
Đối mặt với giới truyền thông, Vân Thanh điềm tĩnh và tự tin. Cô mỉm cười chọn một vài câu hỏi để trả lời, đồng thời cũng cố gắng hợp tác với phóng viên chụp ảnh.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy tuyệt mỹ đó. Mọi đơn vị truyền thông đều muốn chụp thêm nhiều ảnh chi tiết của chiếc váy và ảnh của Vân Thanh.
Một trong số những người đến chụp ảnh tình cờ là một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng đến từ nước ngoài. Bà đã bị thu hút bởi Vân Thanh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bà không kiềm chế được mà hỏi: “Cô Vân, tôi là nhà thiết kế váy cưới và đã hợp tác với cô Ái Tư rất nhiều lần. Cô đã từng mặc váy cưới bao giờ chưa? Cô có hứng thú tham gia một buổi trình diễn cho thương hiệu của chúng tôi không?”
Ái Tư sững sờ và cố ngăn cản giới truyền thông tiếp tục đặt câu hỏi. Tuy nhiên, Vân Thanh lại mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Tôi chưa từng mặc váy cưới bao giờ. Còn về chuyện hợp tác mà ngài nói, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Đúng lúc đó, Hoắc Xuyên đang đi về phía họ. Khi nghe thấy lời của Vân Thanh, cả người hắn cứng đờ lại.
Đúng vậy, Vân Thanh chưa từng mặc váy cưới.
Không chỉ váy cưới, mà cả tiệc cưới lẫn ảnh cưới cũng không có.
Chỉ đến lúc này, Hoắc Xuyên mới nhận ra mình đã nợ Vân Thanh quá nhiều.
Thứ duy nhất chứng minh họ từng là vợ chồng chỉ là một tờ giấy đáng thương. Thế nhưng, tờ giấy đó giờ cũng đã không còn hiệu lực.
Sắc mặt Hoắc Xuyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Câu nói của Vân Thanh giống như một cái tát thẳng vào mặt anh.
Vân Thanh liếc thấy Hoắc Xuyên từ khóe mắt. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo. Sau khi đối phó với giới truyền thông một lúc, cô rời đi cùng Ái Tư.
“Tôi không ngờ cái thứ đáng ghét đó cũng đến. Tôi đâu có gửi thiệp mời cho hắn chứ.”
Giống như những người bạn khác của Vân Thanh, Ái Tư rất ghét Hoắc Xuyên.
“Gia đình Hoắc Xuyên lớn mạnh. Một tấm thiệp mời thôi thì có là gì.”
Vân Thanh cười nhạt. Cô hoàn toàn không bất ngờ.
Ái Tư mím môi, muốn nói gì đó nhưng xung quanh có quá nhiều người muốn bắt chuyện với cô. Chỉ trong chớp mắt, cô đã bị kéo đi.
Vân Thanh chỉ còn cách quay lại hậu trường tìm Cố Chi.
“Tiểu Thanh, đừng tìm nữa. Vừa rồi tớ thấy Hoắc Xuyên xuất hiện. Chúng ta đi tìm hắn ta đi.”
Team Hạt Tiêu
Lúc này, Bạch Đình và Hoắc Tịnh đang ở hậu trường tìm người mẫu tuyệt đẹp xuất hiện cuối cùng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô đâu.
“Không được, tôi nhất định phải chụp hình với cô ấy. Cô ấy thật xinh đẹp và có khí chất cao quý! Tôi muốn cô ấy làm chị dâu của tôi. Chỉ có một người phụ nữ như vậy, người luôn là trung tâm của sự chú ý, mới xứng với anh tôi!”
Hoắc Tịnh nhìn đầy say mê. Cô ta không hề hay biết rằng người phụ nữ mà cô ta hiện giờ yêu thích chính là người mà cô ta từng căm ghét.
Bạch Đình lo lắng khi nghe Hoắc Tịnh nói muốn người khác làm chị dâu mình.
Cô ta vội vàng nói: “Anh trai em sao có thể thích một người mẫu được? Theo chị biết thì giới người mẫu rất phức tạp. Em định để một người không sạch sẽ như thế vào nhà họ Hoắc sao?”
“Cô đã coi thường giới người mẫu như vậy, sao còn l.i.ế.m môi năn nỉ xin hai vé? Tôi nghe nói ban tổ chức còn chẳng mời cô nữa.”
Sắc mặt Hoắc Tịnh và Bạch Đình cứng đờ. Lúc này, Cố Chi từ phía sau mấy tấm bảng bước ra, nhìn hai người họ đầy giễu cợt.
“Là cô?!”
Hoắc Tịnh và Bạch Đình đều sững sờ.
Vân Thanh đang ngồi cạnh Cố Chi, cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ để lộ tấm lưng về phía họ. Cô thậm chí không thèm nhìn hai người đó lấy một cái.
Cố Chi đánh giá qua hai người rồi thấy thật không đáng để phí lời. Cô đảo mắt một cái rồi lơ đi, không buồn quan tâm nữa.
“Tôi không muốn cãi nhau với cô.” Sắc mặt Hoắc Tịnh tái xanh, ánh mắt rơi lên người Vân Thanh, người vẫn đang mặc bộ váy “Phượng Hoàng Niết Bàn.” “Này, cô người mẫu kia, qua đây chụp ảnh với tôi!”
Bạch Đình siết chặt nắm tay, chăm chú nhìn người phụ nữ đang quay lưng lại với họ.
So với lúc đối mặt với Cố Chi, giờ cô ta còn thấy bất an hơn.
Chẳng lẽ… thật sự là Vân Thanh?
“Này! Tôi đang gọi cô đấy! Qua đây chụp ảnh!”
Hoắc Tịnh chỉ coi cô là một người mẫu bình thường. Từ nhỏ cô ta đã quen kiêu ngạo, giờ lại càng quá quắt, vô cùng đáng ghét.
Cố Chi liếc nhìn Hoắc Tịnh như thể đang nhìn một đứa hề, khinh bỉ nói: “Cô là ai mà cô ấy phải nghe lời cô?”
“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Hoắc đấy!” Hoắc Tịnh hừ lạnh. “Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chụp ảnh với tôi?”
Nếu không phải muốn khoe khoang, cô còn lâu mới thèm mở miệng xin chụp ảnh với ai!
Vân Thanh nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cô vừa kết thúc buổi diễn, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, vậy mà Hoắc Thanh vẫn không chịu để yên.
“Đại tiểu thư nhà họ Hoắc? Một người không được mời, tìm vé ở đâu đó rồi mặt dày đến đây mà còn dám lên mặt với tôi sao?”
Vân Thanh không chịu nổi nữa, cô đứng dậy, đối mặt với Hoắc Tịnh.
Hoắc Tịnh c.h.ế.t lặng khi thấy người mẫu đó chính là Vân Thanh.
“Là chị… Thật sự là chị sao?!”
Hoắc Tịnh nhìn Vân Thanh với vẻ không thể tin nổi, sao có thể là chị ta?!
Người phụ nữ khiến Hoắc Tịnh ngưỡng mộ đến vậy, lại chính là Vân Thanh?!
Cô lại chính là người mẫu kết màn trong buổi trình diễn mà đến tiểu thư danh giá còn không vào nổi!
“Là tôi. Sao? Tôi không được xuất hiện ở đây chắc?” Vân Thanh mỉm cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng.
Sắc mặt Hoắc Tịnh càng lúc càng khó coi. Hôm nay cô đã bị Vân Thanh lấn át hoàn toàn ở tiệm tạo mẫu.
Cuối cùng lại còn bị Vân Thanh vả thẳng mặt.
“Một buổi trình diễn tốt như vậy lại bị vấy bẩn bởi những thứ đen đủi. Lần sau tôi nhất định sẽ nói chuyện với Ái Tư để điều tra kỹ khách mời.”
Vân Thanh quay người lại, cười lạnh.
Hoắc Tịnh nghiến răng ken két: “Ai là vết nhơ?! Chị chỉ dựa vào người chống lưng mới được lên sân khấu! Không có người đó, chị chẳng là gì cả! Đồ tiện nhân dơ bẩn như chị mới là điềm xấu! Chị nên cút khỏi đây!”
Hoắc Tịnh một mực tin rằng Vân Thanh có mặt ở đây hoàn toàn là nhờ người nâng đỡ.
“Ai cho phép cô nói người khác nên cút?”
Chưa kịp để Vân Thanh phản bác, Ái Tư đã lạnh mặt bước vào.
Hoắc Tịnh vẫn còn chút nhận thức, lập tức nhìn ra người này là nhân vật chính, liền háo hức bước tới tố cáo.
“Ái Tư, Vân Thanh là người phụ nữ đã bị anh trai tôi đá! Không chỉ thế, chị ta còn vướng đầy tai tiếng với vô số đàn ông! Sao chị có thể để chị ta tham gia trình diễn? Như thế chẳng phải sẽ làm hoen ố danh tiếng của chương trình sao?!”
Sắc mặt Ái Tư càng lúc càng lạnh lẽo.
“Các người mới là những kẻ không nên đến đây. Giờ thì mời các người rời đi.”
Ái Tư không hề nể nang, bởi vì cô biết rất rõ những gì bọn họ đã từng làm với Vân Thanh.
Vân Thanh là chị em tốt của cô, cô không bao giờ muốn chị em mình phải chịu uất ức.
“Tôi không nhớ là đã gửi thiệp mời cho các người. Các người tự tiện đến đây. Tôi hoàn toàn có thể gọi bảo vệ đuổi các người ra ngoài đấy.”
Ái Tư nhìn Hoắc Tịnh và Bạch Đình với ánh mắt khinh bỉ.
Bạch Đình vội vàng nói: “Đây là đại tiểu thư của tập đoàn Hoắc thị. Bạn chúng tôi tặng vé nên chúng tôi mới đến.”