Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 86:






Cơ thể Vưu Hạo Vũ dần nhạt đi trong ánh sáng.
Cuối cùng hóa thành hạt bụi long lanh, theo gió bay đi.
Tay Đỗ Hữu còn đang ở tư thế nắm.
Nhưng người đứng cạnh anh vừa nãy đã biến mất, hòa vào màn đêm vô tận.
Hệ thống lau mồ hôi: 【 người đầu tiên truyền đi thành công, ký chủ! 】
Đỗ Hữu im lặng bỏ tay xuống, quay đầu nhìn về phía Ryan.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ Ryan không nói lời nào, thấy Đỗ Hữu nhìn mình, lỗ tai khẽ run, một nụ cười hiện trên mặt.
"Đến phiên ta sao?"
Đỗ Hữu gật đầu, giơ tay ra về phía y.
Ryan lập tức đi tới, đưa tay ra nắm lấy một cách trịnh trọng.
Giống như vừa nãy, ánh sáng lại chiếu ra, xuyên thấu qua lòng bàn tay, truyền tới người sói trên.
Da Ryan vốn dĩ rất trắng, lại thêm một mái tóc bạc xinh đẹp, giờ phút này y được luồng sáng bao phủ, cả người y sáng đến mức khiến người ta không thể nhìn.
Hai người đều không nói chuyện.
Vào lúc thân hình Ryan dần dần biến nhạt đi, y rốt cuộc mới hỏi:
"Vợ không thể trở về với ta sao?"
Đỗ Hữu không nói gì.
Đáp án từ lúc bắt đầu đã rất rõ ràng.
Hồi nãy Ryan thấy biến hóa giữa Đỗ Hữu và người kia, y liền biết mình không chỗ chen vào giữa hai người.
Ryan bất giác thở mạnh một hơi dài.
Y đường đường là thủ lĩnh một tộc, theo đuổi người ta nửa năm, vậy mà lại bại dưới tay một con người hèn kém, nhỏ yếu.
"Quê hương ta tuy không phồn hoa như ở đây." Ryan cười một chút, nói: "Nhưng nó xinh đẹp vô cùng."
Rừng rậm thênh thang rộng lớn, hút mắt bởi đất đai bạt ngàn, bầu trời thăm thẳm, dòng sông mát lành.
Ở đây có tốt thế nào cũng không thể tránh khỏi việc các khu công nghiệp làm mọi thứ bị ô nhiễm, so ra còn quê nhà của y.
"Xinh đẹp như vậy, em không muốn nhìn sao?"
Đỗ Hữu: "Muốn chứ."
Từ lâu anh luôn có một ảo tưởng với thế giới bên ngoài mà sách miêu tả, ảo tưởng đó không khác lắm với quê nhà của Ryan.
Có lẽ so với thế giới hiện đại, nhà của Ryan càng phù hợp với mong muốn mới đầu của anh.
Nhưng……
Đỗ Hữu: "Có cơ hội thì tôi sẽ đến ngắm thử."
"Ngắm thử?" Ryan lặp lại lần nữa trong vô thức, lẩm bẩm: "Ngắm cảnh sao?"
Bỗng nhiên, y ngẩng đầu lên, khuôn mặt kề sát vào Đỗ Hữu.
Đôi mắt như ngọc lục bảo nhìn chằm chằm Đỗ Hữu, tiếp theo lại nhắm mắt, vùi đầu ở cổ anh ngửi một chút.
Ngắn ngủi vài giây sau liền lui lại, lộ ra nụ cười ranh mãnh, "Ta sẽ nhớ kỹ mùi em."
Thân thể y lại nhạt hơn một chút, tới mức nhìn thấy cả đá vụn và bùn đất qua cánh tay.
"Có thể đi vào thế giới này gặp em, rồi ăn những món ngon với em.
Ta thấy rất vui."
Ryan quơ cái đuôi.
Tuy giọng điệu nhẹ nhàng vui sướng, nhưng nụ cười trên mặt không sáng lạn như trước, mà hơi cô đơn.
"Ngày sau gặp lại, Đỗ Hữu."
Thêm một người nữa đi rồi.

Trước khi đi đối phương không gọi anh là vợ nữa, mà là kêu tên anh.
Chỉ duy nhất một lần.
Trái tim treo cao của hệ thống rốt cuộc cũng hạ xuống.
Tuy rằng thời gian đã sát lắm rồi, nhưng cũng may trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này bọn họ dùng hết sức ngăn cơn sóng dữ.
Hiện tại, cũng chỉ còn lại một người.
Chẳng qua người kia có thể là người khó khăn nhất.
Trong suy nghĩ của hệ thống, trừ phi ký chủ chịu theo cậu ta về tận thế, còn không thì nhất định không về.
Chẳng lẽ phải hạ đòn sát thủ mới được?
Hệ thống nghĩ vậy liền cảm thấy não mình to hơn.
Sau khi tiễn xong hai người, Đỗ Hữu đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi xoay người đi vào kho hàng.
Mới vừa đi vào cửa liền dừng bước.
Lúc đầu Tần Qua nằm ở góc tường kia.
Nhưng hiện tại nơi đó không một bóng người, chỉ còn vách tường bị tàn phá và vết máu.
Bên cạnh truyền đến tiếng quần áo ma sát.
Đỗ Hữu quay đầu nhìn qua.
Tần Qua đứng ở nơi đó, không biết khi nào đã đến gần cửa.
Lúc này cậu đứng trước cửa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Đỗ Hữu đưa tay về phía cậu, "Cậu là người cuối cùng, lại đây nào."
Tần Qua đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Đỗ Hữu chỉ đành tự đi qua.
Sau khi đến gần mới nhìn rõ bộ dạng đối phương.
Không còn kiểu cười nhạt giống ngày trước.
Giờ đây, tất cả cảm xúc của cậu đều lộ ra ngoài, trông phức tạp.
Đỗ Hữu lại vươn ra cầm tay đối phương, lặp lại một lần nữa: "Đi thôi, không còn bao nhiêu thời gian đâu."
Cần phải khiến đối phương đồng ý, nếu không thì sẽ không được.
Tần Qua cúi đầu, bao tay da màu đen sớm bị rách mảng lớn.
Mà giờ phút này, Đỗ Hữu nắm tay cậu, độ ấm từ lòng bàn tay truyền sang.
Tần Qua rốt cuộc mở miệng: "Chuyện đến nước này, anh còn nghĩ em sẽ đồng ý sao?"
Giương mắt lên lần nữa, nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Đỗ Hữu, nói: "Trừ phi anh giết em —— còn không thì hết cách, anh trai."
Đỗ Hữu: "Nhưng tôi không muốn giết cậu."
Nghe thấy lời này, Tần Qua hơi giật mình, tiếp theo hạ khóe miệng xuống, "Thì sao?"
Cậu nói: "Anh không có tình cảm gì với em, giết một kẻ xa lạ thì khó lắm sao?"
Đỗ Hữu nhíu mày.
"Không phải người lạ."
"Vậy thì với anh, em là gì? Đồng nghiệp? Bạn bè?" Tần Qua trở tay nắm lấy Đỗ Hữu, năm ngón tay bấu chặt hơn, lực càng ngày càng lớn.
Giọng nói ôn nhuận của cậu cũng trở nên lạnh băng vô cùng, "Thứ tình cảm không quan trọng đó, em không cần."
Xương Đỗ Hữu bị niết kêu răng rắc.
Tần Qua thấy sự bi thương trên mặt anh lần nữa, không khỏi lỏng tay.
Điều cậu không muốn nhất là làm anh buồn, nhưng luôn không như mong muốn.

Nhưng đây đúng là lời trong lòng cậu.
"Không cần phiền não." Tần Qua nhẹ giọng nói, "Giết em, có thể giải quyết hết thảy vấn đề.”
Không khí gần như muốn đông lại.
Đỗ Hữu im lặng một lúc lâu, cảm nhận thời gian trôi qua trong mỗi phút mỗi giây.
Sau đó, mới chậm rãi mở miệng: "Cậu thật sự cho rằng vậy sao?"
Tần Qua: "……"
Đỗ Hữu nhìn Tần Qua, "Giết cậu, tôi có lẽ sẽ buồn một thời gian.
Nhưng sau khi qua rồi, tôi nhất định sẽ quên."
Giọng điệu không phập phồng, "Chỉ là sau đó ngẫu nhiên sẽ nhớ tới, trước kia từng có một người như vậy, rồi tôi giết người đó."
Cảm xúc thoải mái lan trong lòng Tần Qua, vẻ mặt càng thêm bình đạm.
Cậu dời tầm mắt, "Ít nhất, có thể làm anh nhớ kỹ em một thời gian……"
Đỗ Hữu: "Đây là mong muốn của cậu?"
Tần Qua không nói gì một lát, trả lời: "Đúng vậy."
"Tôi biết rồi."
Đỗ Hữu buông tay Tần Qua, giơ tay vỗ cổ đối phương.
Vết ứ hồi nãy vẫn còn rõ, nhìn rất ghê người.
Tần Qua có thể cảm nhận được cổ mình bị người nắm chặt lấy.
Trong phút chốc, trong đầu nháy mắt trào ra vô số hình ảnh như đèn kéo quân.
Khi anh còn nhỏ, trước khi anh chết, sau khi anh lớn lên…… Rồi anh của hiện tại.
……
Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.
Bỗng nhiên giây tiếp theo —— cổ bị người ấn về phía trước.
Ngay sau đó, cậu vùi vào một cái ôm ấm áp.
Trong mũi tràn ngập thứ mùi quen thuộc, là một mùi rất thơm, khiến người khác không muốn xa rời.
Cằm để lên bả vai anh, gương mặt bị sợi tóc gần đó sượt qua mặt, cảm thấy ngưa ngứa.
Thân mình Tần Qua đều cứng lại rồi, đôi mắt nâu nghiêng một bên nhìn, ánh vào mi mắt chính là vành tai có độ cong đẹp mắt.
Cậu chưa từng có nghĩ tới có một ngày anh sẽ chủ động ôm mình.
So với dáng vẻ thuần thục trong quá khứ, giờ cậu có chút luống cuống.
Sau đó, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai:
"Chết rồi, cậu sẽ chẳng còn gì cả."
Đỗ Hữu một tay ôm lấy cổ Tần Qua, tầm mắt hạ xuống, dừng ở vách tường màu xám phía sau.
"Trên đời có rất nhiều chuyện thú vị, tôi chỉ hy vọng cậu đừng trói buộc bản thân nữa, có thể đi xem những thú vui khác."
Tần Qua còn đang ngây người trong sự ôm ấp.
Nghe anh nói, lắp bắp mở miệng: "Ngoài, ngoài anh...!"
"Tôi biết cậu muốn nói gì."
Đỗ Hữu đánh gãy lời đối phương.
Phỏng chừng lại muốn nói ngoài anh em không quan tâm chuyện khác.
Mà điều anh muốn Tần Qua thay đổi nhất, chính là điều này.
Đỗ Hữu: "Cho dù tôi giết cậu, giết chết cậu.

Qua một thời gian tôi sẽ quên……"
Một lần nữa nghe thấy những lời này, ánh mắt Tần Qua tối đi, rồi lại nghe Đỗ Hữu nói tiếp:
"Cậu thật sự muốn vậy sao?"
Tần Qua: "Em……"
"Muốn tôi dùng tay mình giết cậu." Đỗ Hữu nghiêng đầu, nói với người đang tái nhợt bên cạnh mình, "Chuyện cậu muốn làm thật độc ác."
Tần Qua không biết nên nói gì, nhắm mắt lại.
Đỗ Hữu buông lỏng người ra, đỡ lấy bả vai đối phương, đẩy người ra.
Sau đó nhìn thẳng đối phương, nói:
"Xin lỗi, tôi không cách nào đáp lại tình cảm của cậu được."
Tần Qua sớm đã biết đáp án, giờ phút này cũng không phản ứng gì.
Chỉ bặm chặt môi.
Đỗ Hữu dừng một chút, nói: "Nhưng làm anh cậu, tôi làm được."
Nghe vậy, đồng tử Tần Qua co lại, tiếp theo nhìn anh bằng con mắt không thể tin được.
"Nếu cậu không thể sống ở thế giới hiện đại, thì cứ sống ở nơi kia đi.
Làm việc mình muốn làm."
Bàn tay Đỗ Hữu đưa lên, vỗ nhẹ mặt đối phương.
Hai thứ đều lạnh băng như nhau.
"Chuyện tôi làm được, chuyện tôi có thể đồng ý với cậu chỉ có cái này."
Đỗ Hữu hỏi: "Tần Qua có thể sống tốt không?"
Tần Qua giật mình tại chỗ.
Không lâu sau, mới chậm rãi nâng tay lên, che tay Đỗ Hữu lại.
Sau đó cậu cúi đầu, sợi tóc rơi xuống che mất vẻ mặt
"Xin lỗi anh."
Đỗ Hữu bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay có hơi ướt.
"Em muốn anh đáp lại tình cảm của em."
"Nhưng em không muốn làm anh buồn."
"Em sẽ cố sống tốt.
Nhưng dù chỉ một lần...!"
"Anh có thể về thăm em không?"
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Tôi sẽ."
Anh nắm tay Tần Qua, rồi lấy ngón út mình ngóe ngón út cậu.
"Cậu là em trai tôi, tôi sẽ không quên cậu.
Nhưng có lẽ qua một lúc, cậu sẽ chẳng nhớ tôi đâu..."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị câu nói như đinh chặt sắt của Tần Qua đánh gãy, "Không đâu!"
Đỗ Hữu vươn tay, vén sợi tóc chắn mất đôi mắt đối phương, lộ ra cặp mắt nâu nhạt xinh đẹp.
Giờ phút này hốc mắt ửng đỏ.
Đỗ Hữu: "Không cần chấp nhất với những chuyện đã qua, cứ tiến về phía trước.
Hy vọng cậu có thể tìm được tương lai của chính mình."
Đôi mày đẹp của Tần Qua nhăn lại, không nói một lời.
Trong kho hàng rộng lớn được ánh sáng chiếu vào đã sáng hơn chút.
Bên ngoài, mây đen trên trời rốt cuộc cũng tản đi, lộ ra một vầng trăng đẹp.
Ánh trăng sáng chiếu vào lớp bụi bay trong kho hàng.
Đỗ Hữu nói: "Bắt đầu truyền đi."
Hệ thống lúc này mới hoàn hồn, nhìn ký chủ rồi nhìn Tần Qua, kinh hoàng nói: 【 vậy bắt đầu thôi! 】
Đầu ngón tay hai người câu lấy nhau, ánh sáng liền xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đi.
Lúc này, trên người Tần Qua cũng được bao phủ bởi vầng sáng.
Tầm mắt cậu hạ xuống, nhìn thân hình mình càng ngày càng nhạt, sau đó ngẩng đầu lên.
Giống thường ngày, cậu cho Đỗ Hữu một nụ cười nhạt.
Hình như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Tiếp theo, Tần Qua cũng biến mất.

Trong kho hàng to như vậy chỉ còn mình Đỗ Hữu.
Anh bỏ tay xuống.
Hệ thống: "Quá tốt luôn ký chủ ơi! Đại công cáo thành."
Đỗ Hữu: "…… Ừ."
Hệ thống: "Sao vậy, nhìn anh hình như không vui lắm."
Đỗ Hữu lắc đầu, hỏi: "Hiện tại còn dư bao nhiêu thời gian?"
Hệ thống: "Còn mười phút.
Đến 0 giờ nhanh thôi, bây giờ truyền anh qua luôn."
Đỗ Hữu gật đầu.
Mà ở lúc này, điện thoại bỏ trong ngực lại reo lên.
Tiếng chông thanh thúy vang lên, đánh vỡ bóng tối vô tận.
Hệ thống đang muốn mở năng lượng, kết quả lại bị tiếng chuông thình lình chen ngang, không khỏi oán giận: "Ai vậy? Trễ thế này còn gọi."
Đỗ Hữu lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Thẩm Thần.
Anh ấn nghe, đưa điện thoại lên tai.
"A," Bên kia hình như không nghĩ mình gọi được, đầu tiên ngây ra một giây, sau mới nói tiếp: "Tôi còn tưởng em đi rồi."
Từ ngày tạm biệt ở bãi đỗ xe, hai người cũng chẳng còn gặp nhau.
Đỗ Hữu không nghĩ tới đối phương sẽ gọi anh vào lúc này.
Anh trả lời: "Lập tức sẽ đi."
Thẩm Thần nhíu mày, "Xuất hiện vấn đề gì?"
"Ừ, có một chút.” Đỗ Hữu nói, "Nhưng giải quyết rồi."
"Phải không?" Thẩm Thần im lặng trong chốc lát, nói: "Gặp chuyện thì cứ nói với tôi...!"
"Thôi." Tuy mình bắt đầu trước, nhưng Thẩm Thần lại chủ động kết thúc đề tài.
Hắn biết thời hạn lúc rời đi không thể kéo dài.
"Tôi gọi điện chỉ để biết em còn ở không thôi."
Lúc đầu hắn muốn gọi sớm hơn.
Nhưng lại cảm thấy sợ hãi, nếu không người nghe hoặc không gọi được, thì cho thấy hai người không thể gặp nhau được nữa.
Chuyện xưa kết thúc mãi mãi.
Thẩm Thần: "Hình như tôi còn chưa cho em một lời tạm biệt tử tế."
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua thời gian, chỉ còn một chút nữa thôi.
Sau khi xác nhận xong, anh nói đầu kia điện thoại: "Hình như chúng ta còn chẳng có thời gian ăn chung."
Dứt lời, đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, "Đúng vậy."
Bữa tối cuối cùng kia, kết cục của nó cực kỳ buồn bã.
Đỗ Hữu đi ra kho hàng.
Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời thế giới này.
Tuy rằng vừa rồi hãy còn một mảnh đen nhánh, hiện tại lại lộ ra một vầng trăng non.
Mảnh sóng gió đen tối kia cũng sáng sủa một chút.
Đã không còn dư bao nhiêu thời gian.
Hệ thống: 【 ký chủ, các anh cứ nói chuyện đi, tui truyền đây.

Từ bắt đầu truyền đến kết thúc chỉ mất nửa phút.
Đỗ Hữu nói đầu kia điện thoại: "Tôi phải đi."
Thẩm Thần: "…… Ừ."
Vài giây sau, đối phương đột nhiên trịnh trọng kêu tên anh, "Đỗ Hữu."
Đỗ Hữu: "Sao?"
Thẩm Thần: "Có thể quen biết em, tôi rất vui."
Tuy rằng cơ hội quen biết rất kỳ quái.
Nhiều năm sau hắn nhớ lại, phỏng chừng chỉ biết cảm thấy vừa thẹn vừa buồn cười.
Nhưng có thể biết người này, dù kết thúc không như mong muốn, hắn vẫn như cũ không hối hận.
Giọng Thẩm Thần trở nên nhu hòa:
"Thuận buồm xuôi gió.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.