Sất Trá Phong Vân

Chương 173: Đánh cược tính mạng




- Không ngờ đã ngưng luyện...
Trong lòng Lôi Địch thầm thở dài:
- Chỉ không biết là bí pháp ngưng tụ bao nhiêu đấu khiếu? Nếu như số lượng đấu khiếu quá ít, tối nay ta thật sự phải bận rộn đến chết, đánh tan đấu lực đã trở thành đấu khí của hắn, sau đó sẽ sử dụng Đấu Linh Trận và bí pháp bảy mươi hai đấu khiếu giúp hắn ngưng tụ một lần nữa... May là tiểu tử này là rèn tạo sư. Sau khi nghiệp đoàn chiến sĩ biết, sẽ bổ sung cho hắn một phần thủ tục gia nhập mà thôi.
Hơn mười chiến sĩ sau khi nghe thấy lời Càn Kình nói, liên tiếp lui về phía sau, trong nháy mắt khí thế kia giống như hóa thành một bức tường hữu hình, đẩy bọn họ liên tục lui lại.
- Chiến sĩ Hàng Ma?
Lần đầu tiên Cách Lan lộ vẻ kinh ngạc. Khí thế như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người một chiến sĩ thập cấp. Chiến sĩ Hàng Ma! Nhất định là chiến sĩ Hàng Ma!
Nhưng...
Cách Lan nhíu mày.
Người trẻ tuổi này thoạt nhìn còn chưa tới mười chín tuổi, sao có thể trở thành chiến sĩ Hàng Ma được? Không trách được hắn kiêu ngạo bá đạo như vậy, dám vẽ trên mặt đất đường sinh tử. Chiến sĩ Hàng Ma quả thật có tư cách làm loại chuyện như vậy.
Khải Lặc bị khí thế ép cũng muốn lui về phía sau. Bàn tay Cách Lan chống vào phía sau lưng của hắn. Làm người chịu trách nhiệm chuyện của Khải gia lần này, nếu như bị một người còn chưa tới mười chín tuổi chỉ bằng vào khí thế ép lui về phía sau, điều này thực sự quá khó coi! Cho dù hắn là chiến sĩ Hàng Ma, cũng tuyệt đối không thể lui về phía sau.
Tiếng quát Càn Kình lại chuyển, biến thành bộ dạng tươi cười, lạnh lùng xem thường khiêu khích:
- Hiệu trưởng Khải, nếu đã quyết đấu, không bằng chúng ta đánh cược gì đó góp vui?
Trong lòng Khải Lặc có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng cũng không dám có bất kỳ biểu hiện yếu thế nào. Lần này hắn đại biểu cho Khải gia! Khải gia đối mặt với một thiếu niên chưa tới mười chín tuổi, sao có thể tỏ ra yếu thế được?
- Ngươi muốn đánh cược cái gì?
Khải Lặc vẫn duy trì nụ cười có chút gượng ép:
- Trong quyết đấu đánh cược gì đó, cũng là một loại truyền thống của hoàng triều.
- Đánh cược nhỏ một lần, chúng ta đánh cược hai thứ.
Càn Kình đưa tay nắm lấy cái bình đặt ở bên cạnh linh cữu:
- Phía này, là toàn bộ chứng nhận tài sản của La gia.
Trên khuôn mặt núc níc thịt của Khải Lặc liên tục run rẩ, trong đôi mắt lập tức phóng ra ánh sáng tham lam. Nguyên nhân lần này tới đây không phải là vì tài sản của La gia sao?
- Loại khác?
Khải Lặc hít thở có chút gấp gáp. Chuyện bận rộn mấy ngày nay, cuối cùng đã hoàn toàn thấy được ánh sáng lúc rạng đông. Cho dù sử dụng con đường cháu trai cưới được La Thanh Thanh nuốt sản nghiệp La gia này, cũng tuyệt đối không bảo đảm có thể nắm được những chứng nhận tài sản kia.
Càn Kình giơ ngón trỏ tay phải lên, dùng sức đâm vào đầu mình, gương mặt tản ra hàn khí giống như Cực Băng Hồ được bồi dưỡng, bình tĩnh nói:
- Còn có, cái mạng này của ta. Khải Lặc tiên sinh, ta muốn đánh cược. Một là Khải gia lấy ra gia sản nhiều ngang với La gia. Một thứ khác, chính là ta muốn đánh cược tính mạng với ngài. Quyết đấu ta thua, gia sản cho ngươi, đầu của ta tùy ngươi chém. Nếu như ngươi thua, cũng cầm gia sản tới, đồng thời còn phải đưa đầu của ngươi qua, để ta chặt bỏ.
Trái tim Khải Lặc bỗng nhiên chững lại! Da đầu tê dại liên tục co giật! Đánh cược tính mạng, loại chuyện này lại nói ra với giọng điệu bình tĩnh như vậy, so với dùng tiếng rít gào hoặc sự lạnh lùng, càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị đáng sợ. Một khí tức điên cuồng dường như rất nhanh lan tràn ở trong viện.
- Đương nhiên!
Giọng điệu Càn Kình đột nhiên tăng cao:
- Ta thì không sao, nhưng không biết Khải gia có dám nhận vụ đánh cược này hay không. Nếu như thực sự không có can đảm, ta không ngại giảm tiền đặt cược xuống một chút.
Thần sắc Tát Bác Ni đang ngưng trọng chợt thêm chút nghiền ngẫm. Cách đây không lâu, lời nói tương hình như do chính miệng Khải Lặc nói ra. Không nghĩ tới trong nháy Càn Kình cũng dùng lời nói xem thường, khiêu khích ném trả lại phía Khải Lặc.
- Càn Kình này không chỉ bá đạo, còn đủ can đảm điên cuồng. Càng khó hơn chính là hắn thoạt nhìn còn không phải là kẻ ngu ngốc. Tuy rằng không biết hắn có lá bài tẩy gì, lại tin chắc mình nhất định có thể thắng như vậy. Nhưng nếu dám xem thường Khải gia, nhất định là một lá bài tẩy không tầm thường.
Bất tri bất giác, đánh giá của Tát Bác Ni đối với Càn Kình liên tục tăng cao, không còn nhìn hắn với ánh mắt xem thường đối với chiến sĩ hậu bối nữa, mà là đưa hắn lên tầm cao gần như có thể nói chuyện ngang hàng với mình.
Một chiến sĩ chưa tới mười chín tuổi đã trở thành chiến sĩ Hàng Ma, tiền đồ tương lai của hắn...
Tát Bác Ni nhanh chóng đưa ra so sánh. Nếu như lần này Càn Kình không chết hơn nữa không bại, như vậy thật sự phải một lần nữa lo lắng về vấn đề nên nghiêng về Khải gia hay La gia.
Đánh cược tính mạng! Khải Lặc chưa bao giờ muốn cùng người khác làm loại chuyện đánh cược tính mạng này. Tuy rằng tài sản La gia kém hơn so với Khải gia, nhưng nếu như cầm toàn bộ tài sản La gia ra đánh cược, dường như là một khoản tiền lớn...
- Tiên sinh Khải Lặc.
Cách Lan hơi khom lưng ở bên tai Khải Lặc nhỏ giọng nói:
- Ngài phải tin tưởng ta, cũng phải tin tưởng thiếu gia Khải Kỳ, và ma pháp sư Cách Lâm Bàn.
- Đúng! Ngươi nói không sai.
Tinh thần Khải Lặc đang do dự đã trấn tĩnh lại:
- Có Khải Kỳ, có Cách Lâm Bàn, lại có Cách Lan tiên sinh, làm sao có thể thất bại được?
Cách Lan khẽ cười đứng thẳng lưng, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Càn Kình âm thầm tự hỏi, ngày mai quyết đấu tất nhiên là đương sự thiếu gia Khải Kỳ sẽ xuất chiến, căn bản không có cơ hội tới lượt mình. Nhưng để đề phòng ngày mai có bất kỳ biến cố gì, tối nay mình có thể len lén đến đối chiến với Càn Kình trước, tiêu hao hết phần lớn đấu khí của hắn, đồng thời khiến hắn bị thương nặng một chút. Đến ngày mai, khi hắn đối chiến cùng thiếu gia Khải Kỳ...
- Hừ hừ... Cách Lan thầm hài lòng vì quyết định của chính mình, không nhịn được phát ra những tiếng cười nhạt đắc ý.
- Nếu Càn Kình có ý muốn đánh cược, nếu như tài sản La gia do ngươi định đoạt.
Ánh mắt Khải Lặc lướt qua Càn Kình, nhìn La Thanh Thanh trốn sau lưng hắn, lộ ra hàm răng hơi ố vàng do hút thuốc quá nhiều, cười nói:
- Ta thật sự cũng muốn đánh cược xem sao.
La Thanh Thanh chậm rãi đứng hơi nghiêng ở phía sau Càn Kình, mắt một khắc không rời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Càn Kình, ôn nhu nói:
- Bất kỳ quyết định gì của hắn cũng chính là quyết định của ta.
- Ha ha...
Khải Lặc cười lớn nhìn về phía Tát Bác Ni:
- Thành chủ đại nhân tôn kính, ở trong thành Áo Khắc Lan này, ngài là người rất công chính cũng rất có thân phận. Toàn bộ quá trình diễn ra chuyện này, mong ngài có thể làm nhân chứng.
Từ trước tới nay chưa bao giờ Tát Bác Ni cảm thấy Khải Lặc đáng ghét như vậy. Nhìn khuôn mặt béo mập này tươi cười và Càn Kình cách đó không xa lộ ra hết sự sắc bén, trong lòng rất hối hận đã phải dính vào trong chuyện này.
Nếu như chỉ một Càn Kình còn chưa tính! Tát Bác Ni còn kiêng kỵ Lôi Địch bên cạnh. Nếu như Càn Kình thật sự là đồ đệ của Lôi Địch, như vậy phía sau Khải Lặc có Khải gia, phía sau Lôi Địch làm sao không có nghiệp đoàn chiến sĩ một tỉnh làm viện trợ cường đại?
- Được rồi, chuyện này để ta làm người chứng kiến.
Tát Bác Ni thở dài. Hôm nay muốn rời khỏi đã không thể được. Chỉ có thể hy vọng chuyện này mau chóng qua. Trong quá trình sau đó mình sẽ hoàn toàn bảo trì trung lập. Đến lúc đó trong quyết đấu bất kể bên nào bại, mình cũng không có vấn đề gì.
Khải Lặc hài lòng vừa cười nhìn về phía Tát Bác Ni cung kính cúi đầu, vừa liếc nhìn Lôi Địch:
- Như vậy, thành chủ đại nhân tôn kính, chúng ta phải về sớm một chút để chuẩn bị cho chuyện quyết đấu ngày mai.
Tát Bác Ni không kiên trì tiếp tục xã giao với Khải Lặc nữa. Hắn trầm mặc gật đầu xem như đáp lại. Lôi Địch nhìn cũng không liếc mắt nhìn Khải Lặc.
Cách Lan khiêu khích trừng mắt với Lôi Địch, bàn tay cầm đại kiếm lại hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đi ra khỏi viện.
- Tiên sinh Cách Lan...
Khải Lặc đi ra khỏi cửa viện nhỏ giọng nói:
- Ngài làm như vậy đối với người bảo vệ thành thị, đối với Khải gia chúng ta cũng không phải là chuyện tốt.
- Người bảo vệ thành thị?
Cách Lan lộ vẻ xem thường bĩu môi, trong đôi mắt lớn như chuông đồng hoàn toàn là sự coi thường:
- Ta chính là muốn hắn lập tức trở mặt với ta, như vậy có thể tìm được lý do, khiến hắn nếm thử uy lực đại kiếm của ta. Đến lúc đó, ta đánh bại hắn có cơ hội trở thành người bảo vệ Áo Khắc Lan. Như vậy Khải gia ở Áo Khắc Lan làm việc càng dễ dàng hơn.
Khải Lặc dừng bước rất tò mò nhìn Cách Lan:
- Ngài tự tin, nhất định có thể đánh bại người bảo vệ thành thị Áo Khắc Lan sao?
- Hừ!
Cách Lan theo thói quen phát ra tiếng hừ lạnh:
- Có gì không thể? Mọi người đều là chiến sĩ Hàng Ma. Hắn chỉ tiến vào cảnh giới chiến sĩ Hàng Ma sớm hơn ta mấy năm mà thôi. Chân chính động thủ, ta tự tin đánh hắn từ trên vị trí người bảo vệ thành thị Áo Khắc Lan xuống!
- Phải không?
Khải Lặc dường như có điều suy nghĩ, ngồi lên xe ngựa:
- Nếu quả thật là như vậy, chờ giải quyết xong chuyển của La gia, ta có thể nghĩ biện pháp giúp tiên sinh Cách Lan, nhận được cơ hội khiêu chiến Lôi Địch.
- Thật sao?
Cách Lan mừng như điên nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.