Sất Trá Phong Vân

Chương 169: Độc kế đính hôn (2)




- Đối với đề nghị của nữ sĩ Chu Lễ Tư, ta đã suy tính một chút. Ta thấy Khải gia và La gia vẫn luôn có quan hệ buôn bán qua lại rất tốt. Hơn nữa cháu ta Khải Kỳ cũng là chiến sĩ không tồi, lại đến tuổi cưới vợ, thật ra La Thanh Thanh cũng rất xứng, nên đã thay hắn nhận lời.
- Ngươi nhận lời?
Càn Kình hơi hất cằm lên, rất bất lực dụi mắt liếc nhìn Khải Lặc:
- Như vậy là gả cho Khải Kỳ được sao?
- Ngươi...
Sắc mặt Khải Lặc đỏ lên. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Càn Kình nghe xong nửa ngày, lại ném ra một câu nói như vậy.
- Ngươi...
Khải Lặc thở dồn dập mấy hơi, lại nhe răng cười:
- Chuyện này lại không tới phiên ngươi nói.
- Chuyện này, ta chưa nghe nói qua.
Ánh mắt Càn Kình liếc mắt nhìn đường sinh tử. Khải Lặc bởi vì kích động giơ chân lên, thấy vậy nhanh chóng thu về.
- Chưa từng nghe qua?
Khải Lặc không quan tâm cười:
- Mời nữ sĩ Chu Lễ Tư ra hỏi sẽ biết thôi.
Càn Kình ngay cả ý định ngẩng đầu cũng không muốn, tiếp tục đùa với La Kính, giọng điệu thản nhiên nói:
- Chu Lễ Tư đã chết, đi tìm La Lâm.
Khải Lặc cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn kinh ngạc nhìn Càn Kình:
- Cái gì? Làm sao có thể?
Càn Kình chỉ vào quan tài La Lâm:
- Ở bên trong cùng La Lâm.
Chiến sĩ thất cấp vừa trốn đi lại bị Khải Lặc lôi ra. Hắn bất đắc dĩ lại cẩn thận đi tới trước quan tài thoáng nhìn một cái, lại một lần nữa dập đầu chín cái cho La Lâm, trong lòng thầm hận:
“Lão tử này ngay cả cha mình còn chưa dập đầu nhiều như vậy. Ngày hôm nay lại dập đầu cho tên mập này nhiều như vậy một, hắn còn cha hơn cả cha ta!”
- Quả thực...
Chiến sĩ thất cấp thấp giọng ở bên tai Khải Lặc nói, dường như rất sợ Càn Kình nghe được:
- Quả thực đã chết...
- Thật sự... Chết...
Mắt Khải Lặc trợn trừng, giống như lẩm bẩm, hoặc như đang chất vấn Càn Kình:
- Cách đây không lâu nàng vẫn sống tốt, làm sao chết được?
- Đúng vậy, người bảo vệ Càn Kình.
Tát Bác Ni sử dụng giọng nói nam tính đầy phong độ từ tính của mình chậm rãi hỏi:
- Bây giờ nghe ra, hình như cái chết của nữ sĩ Chu Lễ Tư không bình thường. Nếu thật như vậy, lại vi phạm pháp luật hoàng triều Chân Sách...
- Nàng đột nhiên nói cổ họng đau, sau đó chết.
Đám người Khải Lặc dẫn tới hai mặt nhìn nhau. Nguyên nhân cái chết này tại sao lại nghe có chút quen tai như vậy? A! La Lâm! Nguyên nhân cái chết của La Lâm chính là đột nhiên nói đau tim, sau đó chết!
Khải Lặc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Càn Kình. Ở đây trước chỉ có ba người Càn Kình, La Thanh Thanh và Chu Lễ Tư mà thôi. Bởi vậy điều này rõ ràng là mưu sát. La Thanh Thanh nguyện ý làm chứng cho Càn Kình, có thể nói thật sự rất khó tìm được chứng cứ.
Bắt La Thanh Thanh lại?
Khải Lặc nhìn về phía Tát Bác Ni, dùng ánh mắt dò hỏi, lại phát hiện mắt người bảo vệ thành thị Lôi Địch cũng nhìn về phía Tát Bác Ni.
Trong ánh mắt Lôi Địch vô cùng bình tĩnh, nhưng tim Khải Lặc lại chìm xuống. Loại chuyện này người bảo vệ thành thị thông thường sẽ không phát biểu ý kiến. Động tác của hắn đại biểu cho có ý kiến. Nếu như hắn cũng dùng ánh mắt dò hỏi bắt người, tất nhiên mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng ánh mắt của hắn không bất kỳ tâm tình gì. Điều này đã nói rõ thái độ của hắn.
Tát Bác Ni cảm giác được ánh mắt bình tĩnh của Lôi Địch, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Người này mấy năm này rốt cuộc rất hòa khí, nếu người nào có thể cho rằng Phích Lịch Hỏa Lôi Địch là ông ba phải, chuyện sẽ rất phiền phức. Không nghĩ tới hắn ở trong Áo Khắc Lan chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì, ngày hôm nay lại bày tỏ thái độ.
Tát Bác Ni ném ánh mắt xin lỗi cho Khải Lặc. Trong chuyện này, hắn thật sự không có biện pháp nào giúp Khải Lặc bắt La Thanh Thanh trở lại dùng cực hình ép cung. Lôi Địch ở trong thành Áo Khắc Lan mấy năm nay chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ thái độ gì. Nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên hắn biểu thị thái độ, lại bóc mặt mũi của hắn, hắn thật sự gây chuyện, đừng nói ta sẽ rất đau đầu, sợ rằng Khải gia các ngươi rất nhanh sẽ phải thu thập quần áo hoàn toàn rời khỏi Áo Khắc Lan.
Đương nhiên, đó còn tính là vận khí Khải gia các ngươi tốt, rời đi cũng đủ nhanh. Nếu hơi chút chậm một chút, căn bản không cần đi nữa, bởi vì không cần đi, không có gì để dọn dẹp nữa.
Khải Lặc thở dài một tiếng, trong lòng hận Lôi Địch thấu xương.
- Hừ!
Phía sau Khải Lặc vang lên một tiếng hừ lạnh nặng nề. Không ít chiến sĩ trái tim hơi run rẩy. Khí tức lạnh lẽo từ phía sau Khải Lặc chậm rãi lan ra bốn phía.
Khóe mắt Càn Kình thoáng nhìn, phát hiện chiến sĩ đứng sau lưng Khải Lặc vừa hừ lạnh có thân hình cao lớn. Bộ râu rậm chiếm hơn nửa khuôn mặt. Trên người mặc khôi giáp kim loại uy phong, bàn tay đè xuống đại kiếm bên hông. Trong con mắt màu nâu lóe ra vẻ hung dữ, liên tục quan sát Lôi Địch, rất có vẻ bất mãn thậm chí không phục đối với người bảo vệ thành thị.
Khải Lặc vỗ vai người nam tử cường tráng phía sau, nhỏ giọng nói:
- Cách Lan tiên sinh, mong tiên sinh không nên nong vội.
Bàn tay Cách Lan đè lên chuôi kiếm dùng sức vung lên. Đại kiếm và khôi giáp phát ra một tiếng va chạm, mơ hồ lộ ra chút khí tức sát phạt trên chiến trường, trong lòng âm thầm xem thường nhìn Lôi Địch:
“Mọi người đều là chiến sĩ Hàng Ma. Ta phải sợ ngươi sao? Ở trước mặt ta, đừng giả vờ. Nếu chọc tới ta, ta sẽ chém ngươi, đổi lại để ta làm người bảo vệ thành thị!”
Lúc Khải Lặc nhìn về phía Càn Kình, khuôn mặt tươi cười đã có chút cứng ngắc:
- Nữ sĩ Chu Lễ Tư xem ra quá tưởng niệm La Lâm tiên sinh, mới có thể đi theo la Lâm tiên sinh như vậy. May mà lúc Chu Lễ Tư giúp La Thanh Thanh cầu hôn, còn có một người ở đó. Đó chính là thành chủ đại nhân Tát Bác Ni.
Khải Lặc thoáng nghiêng người về phía bên cạnh, bộ dạng vươn cánh tay tiến cử người, đắc ý nói:
- Ta nghĩ, có thành chủ đại nhân, người danh vọng như vậy đến làm chứng, cũng sẽ không giả chứ?
Tát Bác Ni bất mãn trừng mắt với Khải Lặc, trong lòng rất không thích hắn cột mình vào chiến xa của Khải gia như vậy. Nếu lúc này hắn phản bác lời Khải Lặc, nói không có chuyện này, chẳng khác nào trở mặt với Khải gia. Đến lúc đó, nếu Càn Kình yêu cầu nghiêm túc điều tra cái chết của La Lâm, mình sẽ càng thêm bị động.
Tát Bác Ni thở dài, mỉm cười hướng về phía Càn Kình gật đầu, trong lòng thầm nói với mình, làm thành chủ, quan trọng nhất không phải là áp đảo tất cả thế lực, sẽ khiến thế lực lớn hơn bắn ngược. Cần phải ở chính giữa chơi trò cân đối các bên, thu được nhiều lợi ích từ các thế lựct, mới là chuyện một thành chủ thông minh nên làm.
Khải Lặc rất tự hào khi mình cơ trí, tùy cơ ứng biến, kéo Tát Bác Ni cùng xuống nước như vậy. Trên mặt hắn không khỏi lại thêm vài phần đắc sắc:
- Cho nên, người bảo vệ Càn Kình. Ca ca và tẩu tử như cha mẹ. Nếu như cha mẹ và ca ca của La Thanh Thanh đều đã chết, như vậy nữ sĩ Chu Lễ Tư quả thật có quyền lực làm chủ cho nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.