Sất Trá Phong Vân

Chương 163: Oai phong một cõi




Chu Lễ Tư liều mạng liên tục lắc đầu. Năm đó, Càn Kình ở trong trường học vì La Lâm bị đánh, có thể không chú ý tới quan hệ thân thích giữa Khải Lặc và Khải Tát Tư, động thủ khiến Khải Tát Tư phải vào y viện...
Nói ra chân tướng? Cho dù hắn không động thủ, chỉ cần đưa đến chỗ thành chủ đại nhân, trực tiếp đi theo trình tự pháp luật của hoàng triều Chân Sách...
Giết người thì đền mạng! Pháp luật này bất luận là ở Ma tộc hung tàn, hay ở trong Man tộc chưa được khai hóa, cũng hoàn toàn giống như hoàng triều Chân Sách.
Càn Kình dựa vào quan tài nhìn lên bầu trời. Cánh tay phải từ trên đầu gối khẽ nâng lên, đưa ra hai ngón tay, dường như đang nói chuyện với chính mình, hờ hững nói:
- Trên đời này có hai loại người. Loại người thứ nhất chính là giống như Thần Toán Vô Tuyệt, muốn nắm được chứng cứ chính xác thiết thực, hắn mới có thể cho rằng có chuyện. Còn có một loại người khác là Huyết Thiên Lú đã đã từng lưu danh tiếng Huyết đồ tể trong lịch sử hoàng triều Chân Sách, không quan tâm có chứng cứ hay không, chỉ cần bản mình cho rằng mình suy đoán chính xác, sẽ động thủ giết người.
Hai tay Chu Lễ Tư chống trên mặt đất run rẩy kịch liệt. Thần Toán Vô Tuyệt là ai, nàng không biết! Nhưng cái tên Huyết Thiên Lý này, nàng vẫn biết. Một trăm ba mươi năm trước, Ma tộc, Man tộc, hoàng triều Chân Sách đồng loạt phát lệnh truy nã cuồng đồ này!
Đã từng thâm nhập hai nghìn dặm vào sâu trong Ma tộc, chém đứt đầy một Tổng đốc Ma tộc. Nhân vật này, sau khi Ma tộc phát lệnh truy nã, hắn cứng rắn đột phá vòng vây khiến Ma tộc cắn răng nghiến lợi.
Hắn cũng từng trong một đêm giết sạch toàn gia một thành chủ hoàng triều Chân Sách, đồng thời lưu lại ở trên vách tường:
- Huyết Thiên Lý, huyết đồ tể giết người này!
Những chuyện tương tự cũng phát sinh ở trong Man tộc. Về phần nguyên nhân giết người, là vì hắn cho rằng chuyện những người này làm liên quan tới một vụ kiện. Cho nên hắn cho rằng những người này đáng chết, bởi vậy chém đầu.
Thời điểm những người ở thế hệ sau đọc sách, cảm thấy đây là một thời đại rất thú vị. Bất luận Huyết Thiên Lý vừa phát sinh chuyện gì, Tổng đốc thành chủ các nơi đều đứng ra nói chuyện này không liên quan gì tới ta, không phải ta làm.
Cho dù chuyện phát sinh ở hoàng triều Chân Sách, cho tới bây giờ Tổng đốc Ma tộc xem người chỉ như súc sinh, cũng sẽ tuyên bố trước chuyện này không có liên quan gì đến bọn họ.
- Ta rất bội phục Thần Toán Vô Tuyệt. Nếu như dưới tình huống còn có thể, ta cũng thích nắm được chứng cứ trước khi làm. Nhưng...
Càn Kình cười lạnh lắc đầu:
- Nếu như lấy không được chứng cứ, ta cũng không ngại làm Huyết Thiên Lý một lần.
- Giết người... Giết người...
Chu Lễ Tư hoàn toàn không nghi ngờ Càn Kình sẽ thật sự giết người:
- Giết người là phạm pháp.
- Hóa ra ngươi biết?
Càn Kình mỉm cười không nói gì thêm, chỉ ngẩn người nhìn lên trời. Linh đường lại trở nên yên tĩnh. Chu Lễ Tư lại cảm giác được không khí xung quanh áp lực không gì sánh được, giống như có rất nhiều con mắt đang nhìn nàng.
Trước đây, Khải Tát Tư đã nói với Chu Lễ Tư về thực lực của Khải gia ở Áo Khắc Lan, nên nàng không có cảm giác áp lực như vậy. Xem này bất kỳ ai cũng không dám trêu chọc Khải Tát Tư. Nhưng hiện tại hắn lại bị Càn Kình xem như món đồ chơi tháo lắp trong tay tiểu hài tử, đánh hắn sống chết không rõ. Nỗi sợ hãi sau khi giết người đã sớm giấu ở tận đáy lòng, hiện tại từ từ dâng lên.
Hai tay La Thanh Thanh ôm một cái bình dính đầy nước bùn ở trong lòng, bước nhanh vào trong linh đường, hoàn toàn không ghét bỏ cái bình quá mức dơ bẩn này. Thần sắc của nàng thoạt nhìn giống như đang ôm vật phẩm trân quý nhất trên đời.
Chu Lễ Tư kinh ngạc nhìn cái bình trong lòng La Thanh Thanh, bản thân thầm hối hận tại sao mình lại không nghĩ ra, La Lâm sẽ giấu tất cả giấy chứng nhận tài sản La gia ở dưới hồ cá trong hậu viện. Không trách được mình lật tung tất cả ngóc ngách trong viện cũng không tìm được di vật quan trọng nhất của La Lâm.
La Thanh Thanh cẩn thận đặt cái bình ở trước mặt Càn Kình, cởi tấm vải dầu che kín phía trên, lấy từ trong ra từng giấy chứng nhận có liên quan tới quyền tài sản, nhà ở của La gia, còn có các loại giấy tờ ký kết buôn ban, cùng hai bến tàu. Cuối cùng nàng lấy ra một lá thư có dấu niêm phong.
- Niêm phong sao?
Càn Kình có chút sững sờ. Tới lúc này hắn mới biết hóa ra bản thân La Thanh Thanh cũng chưa từng xem qua lá thư này. Nàng chỉ bảo quản cho mình, là người cuối cùng chờ đợi mình.
La Thanh Thanh nhớ tới bộ dạng thận trọng nghiêm túc của La Lâm khi đó, mắt lại ửng đỏ:
- Ca ca đã từng nói, chỉ có thể cho ngươi xem lá thư này.
Càn Kình mở niêm phong ra, rút từ bên trong ra tấm trang giấy viết kín chữ. Đó là chữ viết quen thuộc của La mập. Mặc dù hai năm không gặp, chữ viết của La Lâm có nhiều tiến bộ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là chữ do người bạn học cũ lưu lại.
Bạn học:
Nói thật, ta không muốn ngươi nhìn thấy lá thư này.
Nếu như bây giờ ngươi đang đang xem lá thư này, ha ha... nói rõ ta đã chết trước ngươi một bước. Còn chuyện muốn chính miệng gọi ngươi một tiếng “bạn học”, “em rể”, còn muốn nghe ngươi gọi ta một tiếng “bạn học” hoặc là tiếng “cút đi” quen thuộc, sợ rằng chỉ có thể ở trên cao nhìn xuống mới có thể nghe được.
Ừ! Ta chết, đối với ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định còn sống. Ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, vì sao ta lại chắc chắn như vậy? Bởi vì ngươi là Càn Kình. Cả đời La Lâm ta, ngươi là người bạn chân chính duy nhất, người chân chính duy nhất không vì ta béo, không vì ta căn bản không phải là chiến sĩ, cũng không vì nhà ta có nhiều tiền mới tới gần ta, kết giao bằng hữu với ta.
Ngươi là duy nhất cười đá vào mông ta, vẫn khiến ta cảm thấy thân thiết. Ngươi là người duy nhất vì chân ta bị thương không cách nào hành động được, không chút do dự cõng ta trên người, mệt tới mức há mồm thở dốc, vẫn còn mạnh miệng chê cười ta, phân tán sự chú ý của ta, không cho ta thấy ngươi đã rất mệt mỏi.
Ngươi là người duy nhất chân thành nhất quan tâm ta! Người duy nhất đối với ta, có sao nói vậy!
Tốt, ngươi còn sống, ta lại chết. Như vậy thì ngươi phải làm cho ta, người bạn học đã chết này vài chuyện.
Còn nhớ không, chúng ta sau nhiều lần uống say, lúc ở trên đường điên cuồng lớn tiếng, tùy ý rít gào đã nói gì? Ta nói, ta muốn trở thành thương nhân thành công nhất hoàng triều Chân Sách, ta cần kiếm được kim tệ, mua lại toàn bộ hoàng triều Chân Sách!
Ngươi nói, ngươi muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất! Ngươi muốn đứng ở trước mặt người thân đã khinh thường ngươi, ngươi muốn nói với bọn họ biết, bọn họ đều nhìn lầm rồi! Ngươi muốn phụ thân ngươi ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo vì ngươi! Ngươi muốn chặt đầu đại ma vương dùng làm bồn cầu.
Ta nói, ngươi nhất định sẽ trở thành chiến sĩ vĩ đại, cho nên ngươi phải làm người bảo đệ đứng đầu gia tộc La Lâm La ta! Danh tiếng của ngươi phải hóa thành lá cờ lớn, cắm ở trong thương đội của gia tộc La Lâm ta, khiến bất luận sơn tặc cường đạo nào cũng không dám tới gần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.