Sát Thủ Thất Nghiệp

Chương 9: Trứng phục sinh (*) Trương Viễn




(*) Easter egg trong trường hợp này còn được hiểu với nghĩa là "kinh hỉ" "surprise" nha~
---
"Bà tám" Trương Viễn vô tình lại biết thêm được một chuyện, chuyện này phải gọi là đỉnh cao trong cuộc đời buôn dưa lê bán dưa chuột của Trương Viễn. Vương Phi của bọn hắn thì ra lại chính là hộ vệ ở trong phủ, cũng chính vị đồng liêu: Triệu Phi Song.
Đêm qua là tới phiên hắn trực, hắn đã trông thấy được cảnh Vương gia nắm tay Phi Song bước ra ngoài, hai người mặc bộ cát phục đỏ chót, bái Thiên Địa ở ngay giữa sân. Cứ thế tình nồng ý đậm, vành tai chạm tóc mai, chẳng thèm đoái hoài tới việc chuyện này có thể gây ra biết bao nhiêu tổn thương cho tâm hồn của một thanh niên độc thân đã có tuổi như hắn.
Ừ thì công nhận là Tiểu Phi Song trông cũng được thật sự, khôi ngô rắn rỏi như cây tiểu bạch dương, thế nhưng Phi Song với Vương gia đều là nam nhân mà, càng hoang đường hơn nữa, cái người mặc cát phục nữ đội khăn hỉ lại chính là Vương gia của bọn hắn.
Trương Viễn thật sự không hiểu nổi, nhưng thôi, dẫu sao đây cũng là chuyện của Vương gia. Điều thống khổ hiện giờ, công đoạn vui vẻ nhất chẳng phải là đi tám chuyện ngay lập tức đó sao, hắn có được một tin tức sốt dẻo như vậy, thế nhưng lại chẳng thể chia sẻ cùng ai, dẫu sao việc này cũng liên quan tới danh dự của Vương gia, chút lòng trung tâm ấy thì hắn vẫn phải có.
Cơ mà khó chịu quá điiii, Trương Viễn nín nhịn suốt một đêm, nhịn đến nỗi nổi liền ba cục nhiệt trong miệng.
"Trương đại ca, huynh làm sao vậy?" Triệu Phi Song vừa bước ra khỏi cửa đã thấy ngay Trương Viễn đang đứng như chày gỗ ở trong sân, trên gương mặt thô kệch tràn đầy vẻ tiều tuỵ oan ức, bèn tiến tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Trương Viễn sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn Triệu Phi Song, mặt đầy u oán, giãy dụa một hồi mới bất đắc dĩ nói, "Không có chuyện gì."
Gương mặt cục mịch lại bày ra vẻ u oán như vậy, Triệu Phi Song không nhịn được run lên cầm cập, da gà nổi khắp người, ghét bỏ lùi về phía sau hai bước.
Trương Viễn tức thì lại càng thêm u oán, còn chưa nói được câu nào đã thấy Vương gia mở cửa vẫy vẫy tay, Triệu Phi Song lập tức vui vẻ chạy tới, "Ngươi tỉnh rồi hả?"
"Sao dậy sớm thế?" Vương gia tiện tay sửa lại một chút tóc mai cho Triệu Phi Song, khoé mắt đuôi mày tràn đầy vẻ thoả mãn, như hồ ly vừa mới hút no tinh khí, Trương Viễn bị doạ cho sợ run người, không dám nhìn thêm nữa, chỉ đành ép buộc bản thân nhìn về phía mặt trời nơi phương xa.
"Ta dậy luyện chút kiếm ấy mà." Triệu Phi Song cười, tai tự dưng hơi đỏ lên.
Triệu Hoài thấy được, bèn thích thú vân vê vành tai Triệu Phi Song, "Xem ra hôm qua vẫn chưa đủ mệt."
"Ngươi còn nói, đều tại ngươi..." Triệu Phi Song nói tới đây thì quay đầu nhìn về phía Trương Viễn đang vểnh tai lên nghe lén, sau đó hạ thấp giọng xuống, nhỏ đến nỗi chả nghe thấy được gì, Vương gia nhà bọn hắn xoa nắn hông Triệu Phi Song, rồi nắm tay Triệu Phi Song bước ra ngoài, nghênh ngang không chút kiêng dè.
Trương Viễn nhìn theo bóng lưng hai người, không nhìn được đấm túi bụi xuống một tảng đá lớn trong viện, nếu sớm biết được hai người bọn họ không hề có ý định giấu giấu diếm diếm thì tối hôm qua hắn đã không cần phải nhẫn nhịn khổ cực đến vậy.
Không được tám chuyện khó chịu tới cỡ nào các ngươi có biết không hả???
Không, các ngươi thì biết cái gì, các ngươi chỉ biết có mỗi việc show ân ái thôi.
Trương Viễn uất ức đến cùng cực, ba cục nhiệt lớn trong miệng lại càng thêm đau.
- -----
#VL: Awww truyện bựa quá đi =))))))))
∩(︶▽︶)∩ HOÀN TOÀN VĂN ∩(︶▽︶)∩

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.