Editor: AJ
Nếu cho Tống Chi Hòa thêm một cơ hội nữa để lựa chọn, cậu vẫn sẽ cứ yêu Đàm Yến Minh. Nếu như Đàm Yến Minh cũng yêu cậu, chuyện này liền có kết cục tốt đẹp rồi. Cậu luôn nghĩ như thế, có lúc nghĩ tới vô cùng uể oải. Bởi vì trong lòng luôn ôm mong ngóng đợi chờ rất dể khiến người ta thấy uể oải, đặc biệt là khi cậu có thể dùng lý trí để đoán trước được kết cục.
Đàm Yến Minh có yêu Diệp Gia hay không, vấn đề này cậu cũng rất nhiều lần muốn biết. Tống Chi Hòa cho là đáp án có thể là không, cậu cảm thấy được Đàm Yến Minh sẽ không yêu bất luận người nào. Ý nghĩ này làm cho cậu thấy rất thoải mái, bởi vì cậu thật sự rất khó chấp nhận rằng Đàm Yến Minh đối xử ôn nhu đối với một ai đó khác, chớ nói chi là yêu một ai.
Thỉnh thoảng cậu cũng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Yến Minh đồng thời yêu hắn ngay trong khoảnh khắc ấy.
Sân bóng ngoài trường đại học một ngày hè, bóng rổ bay tới bay lui, tiếng bóng nện ầm ầm trên bảng rổ và mặt đất vang vọng khắp. Thời điểm Tống Chi Hòa mang cặp sách đi dọc một bên bỗng có một quả bóng rổ sắp lao tới cậu, nam sinh trước mặt kêu “Cẩn thận” rồi hướng cậu chạy tới. Cậu theo bản thân lùi về phía sau một chút, quả bóng rơi xuống đất ngay bên cạnh cậu, vào thời khắc ấy cơn gió từ đâu đột ngột thổi tới, đem mũ bóng chày trên đầu Tống Chi Hòa thổi ngược về phía sau.
Thời khắc đó nói như thế nào cũng đều mang ý tứ như sự an bài của số mệnh. Tống Chi Hòa xoay người, nhìn thấy cái mũ bị cơn gió thao túng nhẹ nhàng rơi vào trong ngực một người nào đấy. Ánh dương đỏ vàng của bầu trời khi chạng vạng vào đúng lúc này trở nên rực rỡ quá mức, nó chiếu sáng tới độ tất cả những thứ bình thản đều thành long trọng, bàn tay đón lấy cái mũ kia như được dát lên tầng ánh sáng thần thánh vô cùng.
Tống Chi Hòa qua nhiều đêm không ngủ được ở những ngày sau kể từ ngày nhìn thấy ánh sáng ấy luôn âm thầm phát hận, có lúc cậu hận mình không là một đứa con gái, như vậy có thể khiến cho tình yêu ngay lần đầu gặp với ánh sáng ấy trở nên danh chính ngôn thuận — danh chính ngôn thuận tình cờ gặp rồi yêu một chàng trai thật lãng mạn.
Có thể không phải là Tống Chi Hòa, cậu lại không phải con gái, mà tình yêu không có nguyên do kia (có thể nói như nhất kiến chung tình cũng được) tóm lại chỉ có thể ở một góc mà giấu nhẹm đi.
Tay đón lấy mũ mày nhíu lại (chân mày kia cũng ở trong vầng sáng mà chói vàng rực rỡ), cầm lấy mũ trong lồng ngực đội ngược lại trên đầu Tống Chi Hòa.
“Tóc tai dài như vậy à.” Tống Chi Hòa lần đầu tiên nghe được âm thanh của Đàm Yến Minh, độ bão hòa trong giọng nói khá cao biểu thị cho việc không mấy vui vẻ, “Cậu là nam hay nữ thế?”
Trong một khoảnh khắc Tống Chi Hòa cực kỳ cảm ơn mẹ mình vì cố chấp bắt cậu nuôi tóc dài, nội tâm cảm động tới muốn rơi lệ luôn rồi. “Cảm ơn.” Cậu nghe chính mình nói, nhưng trong tiếng đập như sấm rền của trái tim lại nghe nhỏ như tiếng muỗi.
“Cảm ơn.” Cậu nói thêm lần nữa, cậu dùng đôi mắt si ngốc mà phát họa gương mặt anh tuấn thâm thúy phía trước, một loại cảm xúc vừa chua xót cũng vừa vui sướng quấn chặt lấy cậu.
Đàm Yến Minh lúc trẻ tuổi liếc mắt nhìn cậu, không lưu ý thế mà nổi lên bất ngờ ngắn ngủi rồi lại tiếp tục quay người ném bóng vào sân đấu. Nhiều lần như thế ở rất nhiều năm về sau, cực kỳ tự nhiên đem một đứa trẻ đáng thương vứt bỏ ở phía sau.
Khi đó Tống Chi Hòa 15 tuổi, học lớp mười, đến A Đại tìm mẹ là giáo sư ở khoa tiếng Pháp.
Đàm Yến Minh 21 tuổi, sinh viên năm thứ tư khoa tài chính đại học A, đó là lần cuối cùng đến trên sân chơi bóng.
Sáu năm trôi qua, Tống Chi Hòa cũng đã 21 tuổi. Cậu cực kỳ thuận lợi mà học xong chương trình học chính quy, ở lúc Đàm Yến Minh không biết lấy được học bổng du học trường nổi danh ở nước H.
Cậu ở trong quá khứ mỗi ngày đều thử nhiều cách để tiếp cận với người cậu yêu, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày chuẩn bị mọi thứ để rời đi.
Rời bỏ tình yêu tuyệt đối không phải là điều cậu tự nguyện, mà có một số chuyện không phải cứ đồng ý hay không là có thể quyết định.
“Cục cưng!” Trần Bạch Uyển không nhịn được nâng cao âm vực, “Con sao ở đây ngây ngốc luôn rồi.”
* Bản QT là ‘Niếp Niếp’ cách gọi như bé con, bé ngoan ấy, tôi không tìm được từ khác nên đổi sang Cục cưng luôn.
“Mẹ.” Tống Chi Hòa lấy lại tinh thần cười với bà, đôi mắt khóe miệng đều cong hết lên, lún đồng tiền bên môi còn xoáy vào, thoạt nhìn ôn nhu vô cùng, Trần Bạch Uyển thật sự không có cách nào mà nổi nóng với cậu được.
“Con lúc nào cũng thế.” Bà không vui vẻ nói, “Có chuyện gì xưa nay đều không chịu nói với mẹ, chỉ biết nịnh nọt, cùng với ba con giống y nhau.”
“Không muốn để cho mẹ lo lắng mà.” Cậu kéo bàn tay được sơn đỏ của bà, rất thân mật mà lật xem, “Hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn lắm.”
Trần Bạch Uyển không muốn quản. Con trai nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng xưa giờ chủ ý so với ai khác đều lớn hơn, ngược lại bà cũng không quản được: “Nhìn đẹp không? Hôm qua mẹ đi với dì con sơn đấy, ba con đi công tác còn chưa nhìn thấy đâu.”
“Đẹp lắm luôn.” Tống Chi Hòa nói.
Đúng là đẹp thật, ngón tay màu xanh nhạt được phủ lên màu sắc đỏ tươi nhìn đến mềm mại, là đôi tay cả đời không phải chạm qua củi dầu gạo muối.
Bà từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, vẫn duy trì sự nghiêm túc và ngây thơ không tương xứng với tuổi tác. Mỹ lệ đối với bà mới chính là chuyện lớn nhất.
Tống Chi Hòa mới vừa khen xong, huyền quan liền có động tĩnh. Cậu biết là ba mình đi công tác về rồi, bởi vì thấy mẹ lập tức đứng lên, như con chim nhỏ mà bay vèo tới.
“Ông xã!” Trần Bạch Uyển nói, “Sao lại về sớm vậy? Không phải nói buổi tối mới về à?”
“Nhớ em.” Là giọng của ba, Tống Chi Hòa biết là ông đang đổi giày, “Je t’aime*.”
* Je t’aime: tiếng Pháp nghĩa là anh yêu em.
Tống Chi Hòa cười cười.
“Cục cưng về rồi.” Trần Bạch Uyển nói, sau tiếng ma sát của vải vóc cũng không để ý tới lời chồng bày bỏ, “Anh vào nhanh chút đi, không cần rầy rà thêm đâu.”
Tống Chi Hòa hiếm khi lại nổi lên tâm tư nghịch ngợm: “Ba!” Cậu nâng cao giọng, không giấu được ý cười bên trong, “Sao lại chưa chịu vào nữa vậy?”
Tống Huân vào rồi, sắc mặt có chút phiền: “Con xảy ra chuyện gì à?”
Tống Chi Hòa liền nở nụ cười, nụ cười kéo lên giống y với mẹ làm cho ba cậu cũng không có biện pháp nào. Chỉ có quay đầu nhỏ giọng thì thầm với vợ: “Thằng nhóc ấy về làm gì, đang là sinh viên sao không ở trường học, lớn rồi còn chạy về nhà làm gì.”
Trần Bạch Uyển cấu ông một cái, liền quay qua ông xòe ra móng tay mình: “Anh nhìn xem, ngày hôm qua đi với Tiểu Hinh làm đấy, nhìn thấy có được hay không?”
Tống Huân cũng tự nhiên nói nhìn đẹp.
Tống Chi Hòa biết ba mình cùng với những thương nhân thành công khác không giống nhau. Ông không tham gia xã giao không cần thiết, đối với mẹ vừa kiên trì vừa tràn ngập yêu thương, không ngại ngùng gì mà biểu lộ, khích lệ vẻ đẹp của bà, nói lời bà yêu thích. Mấy chục năm qua như một, cậu cảm thấy như vậy rất tốt, thậm chí mấy năm gần đây đều ao ước được tốt như thế.
Nụ cười của cậu trì xuống, cũng may Trần Bạch Uyển và Trần Huân nhiều ngày không gặp đang dính lấy nhau, không chú ý đến cậu.
Lúc ăn cơm tối Tống Chi Hòa tuyên bố kế hoạch du học của mình. Trần Bạch Uyển có chút giật mình, nhưng không nói thêm cái gì. Trần Huân càng không nói gì cả.
Bọn họ đối với khía cạnh kế hoạch nhân sinh đại sự của đứa con trai này chưa bao giờ nhúng tay vào, thậm chí cũng không quá quan tâm. Một mặt Tống Chi Hòa thật sự là người làm người khác ít lo lắng, mặt khác thì, đối với bọn họ mà nói, Tống Chi Hòa muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, bọn họ chỉ cần cậu vui vẻ cùng khỏe mạnh đã là chuyện vạn sự đại cát rồi.
Nghe có chút lười biếng, nhưng bọn họ thực sự cho rằng nhân sinh của Tống Chi Hòa có thể là bất kỳ hình dáng nào mà cậu muốn. Bọn họ sẵn lòng làm hậu thuẫn, là tài chính hoặc là tình yêu. Tống Chi Hòa không nghi ngờ chút nào nếu như một ngày nào đó muốn đi làm ăn mày, mẹ có thể sờ đầu cậu mà nói rằng chỉ cần Cục cưng vui vẻ là được rồi.
Cơm nước xong cậu quay lại phòng mình, lần nữa ngẩn người ra.
Gia cảnh nhà cậu không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng không tồi, tài sản hẳn cần dùng sổ ước tính đi. Ba mẹ ân ái, hoàn cảnh lớn lên tự do rộng rãi, ngoài trừ đối với Đàm Yến Minh yêu thích ra thì còn lại không buồn không lo.
Xưa nay không ai dạy cậu làm sao trở nên thấp hèn, làm sao lại bị người khác bao dưỡng, làm sao để yêu một người mà không còn tôn nghiêm. Nhưng cậu cứ thế mà tự mình học xong toàn bộ.
Cậu không cảm thấy hối hận, thậm chí đối với tình huống bây giờ cực kỳ không muốn. Nếu không phải Diệp Gia ép cậu rời đi, cậu có thể vĩnh viễn làm kỹ nữ ở mãi bên cạnh Đàm Yến Minh.