Sài Mễ Du Diêm Tương Thố Trà

Chương 3:




Edit: Lão Thụ
Beta: Thiên Ngọc
—– ♦ —–
“Anh đi nấu cơm, em mau đi dọn dẹp phòng của mình đi, hơn nửa tháng mới quay về, tro bụi đã đóng thành một lớp thật dày rồi” Bạch Tri Cảnh tại huyền quan* đổi giày, một bên đơn giản căn dặn thiếu niên, một bên cầm theo thức ăn đi đến nhà bếp. Bạch Tri Cảnh bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng ôn hòa, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không nhìn thiếu niên lấy một cái, hoàn toàn biểu hiện ra thái độ “mắt không thấy tâm thanh tịnh” với thiếu niên.
*nơi đổi giày (mình hay gọi kệ dép ý)
Bạch Hạ đã gây ra đại hoạ, buổi tối cậu đi uống rượu đến say mèm, không chỉ về muộn, hơn nữa còn cùng một vị đàn anh năm ba ra tay đánh nhau, loạn thành một đoàn. Nguyên nhân là gì thì Bạch Hạ đã sớm quên hết không còn một mảnh, cậu chỉ biết mình không hề có ý định đánh nhau, nhưng khi vừa mới bắt đầu liền bị đánh liên tiếp vài cú, trong nháy mắt đau đến nỗi làm cậu co giật run rẩy, đến đứng cũng không vững.
Anh em tốt của cậu Thái Vi Dương thực sự rất tốt, thấy cậu bị đánh liền không hỏi nguyên nhân, giống như phát điên mà xông lên cứu ra Bạch Hạ đang ở thế hạ phong. Sau đó, hai người nổi điên mà lao vào đánh một tên xui xẻo, cuối cùng tên xui xẻo đó được đưa vào bệnh viện, sự việc liền bị xé ra to.
Bạch Tri Cảnh lập tức xin nghỉ ở đơn vị, vội vàng chạy tới, sau đó anh liền tìm người để giúp đỡ ở trong trường, cuối cùng phải đi xin lỗi gia đình của người bị thương, bận bịu mất ba ngày mới miễn cưỡng đem mọi chuyện thu xếp ổn thỏa. Dù sao đôi bên đều có một phần trách nhiệm, Bạch Hạ mặc dù không đến mức phải chịu kỷ luật nặng từ phía nhà trường, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị ghi tội cùng thông báo phê bình trước toàn trường.
Bạch Tri Cảnh nổi giận là vì Bạch Hạ sắp thi cuối kỳ nhưng không hề biết thu liễm, cả ngày chỉ biết ra ngoài gây họa, anh thật sự nghĩ hoài cũng không hiểu, em trai của người khác cũng học đại học năm hai thế nhưng đều rất thành thật ngoan ngoãn, tại sao không ai như em trai của anh suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi a?
Kéo lê sắc mặt thâm trầm đi đến nhà bếp làm cơm, Bạch Tri Cảnh nhíu mày càng ngày càng chặt.
Cha mẹ của cả hai đều mất sớm, Bạch Tri Cảnh là anh trai cũng xem như là cha, ngày thường anh đối với người em trai duy nhất này vô cùng chiều chuộng, e rằng vì anh quá yêu thương Bạch Hạ, nên mới tạo ra loại tính cách quen được nuông chiều như bây giờ của cậu.
Khi Bạch Tri Cảnh đáng thương đang cố gắng kiểm điểm lại phương pháp giáo dục của mình, xem rốt cuộc nó có vấn đề hay không, thì chợt nghe thấy thanh âm dễ nghe được phát ra từ cây đàn dương cầm, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, liền lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Richard Clayderman  << Tinh không >> là ca khúc mà anh thích nhất, kỹ thuật chơi đàn dương cầm của Bạch Hạ tuy rằng vẫn còn vụng về, không thể đàn ra được loại cảm giác tao nhã, nhưng trong từng thanh âm đều biểu hiện sự lấy lòng từng li từng tí, làm cho thâm tâm của vị anh trai nào đó đều tràn ngập niềm vui sướng.
Trẻ nhỏ biết sai mà sửa thì đều là trẻ ngoan.
Khi ca khúc đang đến hồi cao trào, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Tri Cảnh không muốn làm cho Bạch Hạ phải dừng lại, vội vã từ nhà bếp chạy ra ngoài, nói: “Đến đây…”
Khi anh mở cửa ra, lại cảm thấy có chút bất ngờ, Bạch Tri Cảnh liền ngẩn người, ngây ngốc nói: “Chào anh.” Này không phải là người đàn ông mới vừa rồi bị Bạch Hạ đụng phải hay sao? Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra vấn đề gì nên đến đây đòi bồi thường sao? Chỉ trong mấy giây, trong đầu của Bạch Tri Cảnh liền lóe lên trăm ngàn kiểu lừa gạt mà anh có thể gặp phải.
Ông Giai lúc ở nhà bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn dương cầm, liền kích động đến nhảy lên, người đó… người đó rốt cuộc là ai a? Khi cửa được mở ra, tầm mắt của hắn dừng lại trên gương mặt của Bạch Tri Cảnh trong nháy mắt, sau đó liền thật nhanh liếc nhìn vào trong phòng một cái.
Mái tóc màu cây đay của thiếu niên theo động tác cúi đầu mà hơi rung nhẹ, ngón tay trắng noãn xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa trên từng phím đàn dương cầm, cùng gò má xinh đẹp an tĩnh.
Ông Giai trong nháy mắt cảm thấy cổ họng của mình có chút lạnh lẽo, nguyên lai người đánh đàn những ngày qua chính là thiếu niên này nha.
Bạch Tri Cảnh vẫn luôn theo dõi hắn, sự nghi hoặc trong mắt anh càng ngày càng rõ rệt.
Ông Giai ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh như thường mà móc từ trong lòng ra một phong thư, cười nói: “Chào anh, cái này… là bị gửi nhầm đến nhà tôi, tôi nhớ dì chủ nhà trọ có nói anh họ Bạch, liền đem tới cho anh nhìn xem có phải là thư của anh hay không?”
————————————————–
(*) Richard Clayderman là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Pháp. Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của Beethoven, Liszt, Chopin và Mozart. Xem thêm vào 
(*) Bài “Tinh Không” nghe vào đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.