Rượu Mơ Xanh

Chương 37: Ngoại truyện 01




8 giờ sáng, tại một nhà hàng Quảng Châu.
Tiếng người ồn ào trong sảnh lớn, không còn chỗ ngồi, Thẩm Âm Âm và Lục Quyết đành ngòi ở một bàn tròn lớn ở giữa, một người phục vụ có khăn trắng buộc ở cổ tay đang châm trà cho họ.
Thẩm Âm Âm vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai cái đùi không ngừng đung đưa dưới bàn, bất cẩn đá vào Lục Quyết.
Thu hoạch được một ánh nhìn xem thường.
Thẩm Âm Âm quyết định rộng lượng tha thứ cho anh.
5 giờ sáng nay anh bị Thẩm Âm Âm kéo lên máy bay, vừa đến Quảng Châu, cứ một lèo đến xếp hàng ở cửa khách sạn, vali còn chưa buông ra, có chút tức giận khi rời giường cũng bình thường.
Nhưng mà cơn tức giận khi rời giường này cũng lâu ghê ấy.
“Lần đầu tiên đi chơi, đụng mãi xụ mặt như thế chứ…..” Thẩm Âm Âm nghiêng đầu cười với anh.
Lục Quyết lười nhác liếc nhìn cô một cái: “Không phải nói đi hải đảo à?”
Thẩm Âm Âm nói: “Nhưng mà hải đạo nắng quá, với lại em cũng không biết bơi……”
Không biết bơi thì sao ngay lúc đầu lại hưng phấn nhìn sổ hướng dẫn du lịch hải đảo, còn chọn lựa áo tắm…..
Lục Quyết rất bất lực với cô.
“Thôi tùy em.” Dù sao cũng đã bị cô nửa cưỡng bách nửa làm nũng đến mảnh đất này.
Thẩm Âm Âm quay mặt anh ra, tinh lực tràn đầy cười nói: “Đừng buồn như vậy mà, bạn trai, em chọn rất nhiều đồ ăn ngon đó.”
Lục Quyết cầm lấy biên lai nhìn thử.
Đúng là rất nhiều, mười mấy loại dimsum, còn hai chén cháo.
“Em gắng ăn hết đi, đừng để thừa lại.”
Thẩm Âm Âm kinh ngạc nói: “Anh không đói hả?”
Lục Quyết tức giận nói: “Hôm qua hai giờ anh mới ngủ, em nghĩ anh muốn ăn hả?”
Cô tốt tính nói: “Không thành vấn đề, chắc chắn em có thể ăn hết!”
“Nói được làm được mới tốt, lát nữa đừng làm nũng nhờ anh ăn hộ em.” Thẩm Âm Âm đã quen cái con đường này, biết không thể mắng anh cũng không thể đánh anh nên lôi tuyệt chiêu làm nũng ra đối phó anh.
Bây giờ anh không dễ dàng thỏa hiệp nữa đâu.
Mệt mỏi khi ngủ không đủ, Lục Quyết trở nên bực bội hơn bao giờ hết, với lại môi trường xung quanh âm ĩ đông đúc, anh không hiểu, vì sao nhất định phải tranh bàn với người xa lạ, rõ ràng có thể đặt phòng riêng, chỉ là vấn đề thêm tiền đơn giản.
Nhưng Thẩm Âm Âm kiên trì muốn ngồi ở sảnh lớn.
Còn nói gì mà, đây mới là tinh túy khi ăn điểm tâm sáng, giành bàn ăn mới có thể trải nghiệm phong tục dân gian địa phương…..
Theo góc nhìn của Lục Quyết, bé keo kiệt thành tinh như cô chỉ là vì xót tiền, thế mà còn nói đến đường hoàng.
Cô nhóc thật sự rất ngây thơ.
Nghĩ rằng đưa anh đi chơi, anh có thể trơ mắt cứ để cô trả tiền hay gì?
Lục Quyết cũng lười chọc thủng cô.
Điểm tâm nhanh chóng được bày lên.
Mọi thứ đã lên hết.
Sủi cảo nhân tôm, chân gà hấp tàu xì, bánh dứa kẹp phô mai, bánh cuốn xá xíu…… Đều đặt trong lồ ng điểm tâm, hình dáng rất tinh xảo, số lượng mỗi phần cũng không nhiều.
Thẩm Âm Âm cắn miếng sủi cảo nhân tôm tiếp theo, gương mặt phình phình, trông giống một con sóc con.
“Em thấy không thành vấn đề nha.”
Lục Quyết thảnh thơi uống cháo, “Được, anh trông chờ vào biểu hiện của em.”
Thẩm Âm Âm cực kỳ chuyên tâm nhấm nháp món ngon, còn không quên chụp ảnh mỗi loại điểm tâm, khách khứa ngồi cùng bàn hoặc đang đọc báo, hoặc đang tám chuyện với bạn bè, hầu như đều là người lớn tuổi.
Một giờ đã trôi qua, cũng chưa có ai rời đi.
Lục Quyết sinh sống mười mấy năm ở Lạc thành, đã quen với nhịp sống hối hả của thành thị, văn hóa bữa sáng của Lạc thành cũng không phong phú, ngoại trừ cái nhà hàng có biển hiệu “Thánh địa mỹ thực” này, anh chưa bao giờ gặp được người nào ở lại trong quán ăn sáng lâu như vậy.
Sau một giờ, cuối cùng tốc độ ăn cơm của Thẩm Âm Âm cũng dần chậm lại.
Nhai một miếng sủi cảo tôm trong miệng rất lâu rồi mới nuốt xuống.
Đáy mắt Lục Quyết đng đầy ý cười, gắp một miếng bánh cuốn xá xíu đặt vào chén Thẩm Âm Âm: “Ăn từ từ, đừng vội.”
Biểu cảm Thẩm Âm Âm đau khổ, đối lập rõ ràng với dáng vẻ mặt mày hớn hở vừa rồi.
Hình như cô…… Đã…… Ăn no.
Tuy số lượng điểm tâm ít, nhưng cô chọn quá nhiều, lượng biến khiến cho chất biến, chọn toàn thứ dễ no bụng.
Vóc dáng cô nhỏ nhắn, thì cũng chỉ có dạ dày nhỏ nhắn mà thôi.
Hơn nữa tất cả điểm tâm, Lục Quyết thật sự không ăn một chút nào!
Thật quá đáng.
Nhưng vừa rồi cô đã mạnh miệng, bây giờ xin tha chắc chắn sẽ bị chê cười.
“Em…… Ăn……” Thẩm Âm Âm gian nan nói.
Lục Quyết một bên chơi game, một bên gật đầu, “Anh nhìn em ăn.”
Cô miễn cưỡng ăn cánh bánh cuốn xá xíu mà Lục Quyết gắp cho,lần thứ hai bày ra vẻ mặt buồn rầu, chau mày, hai bên má phồng lên, dáng vẻ giận dỗi rõ ràng.
“Sao thế?” Giọng điệu Lục Quyết tùy ý.
Thẩm Âm Âm thử thăm dò nói: “Hình như em đã…… Ăn no.”
Lục Quyết nhướng mày: “Không phải nói có thể ăn hết à?”
Thẩm Âm Âm chột dạ nói: “Gần như đã ăn hết, còn thừa một chút……”
Một chút này, đại khái là bốn năm loại điểm tâm khác nhau.
Lục Quyết không nói lời nào, tay chỉ vào tấm thẻ trên bàn, trên đó viết “Không để thừa cơm, không để thừa đồ ăn.”
…… Quá mức.
Thế mà dám lấy cái này chèn ép cô.
Thẩm Âm Âm nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Em  ăn!”
Tự mình chọn đồ, có khóc lóc cũng phải ăn sạch chúng nó.
Cô không tình nguyện cầm lấy chiếc đũa, Lục Quyết cười một tiếng, đẩy mấy điểm tâm lung tung kia đến trước mặt mình.
“Có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh có thể mắng em được hả?” Giọng điệu Lục Quyết nhà nhàn, rồi cầm lấy chiếc đũa, giúp Thẩm Âm Âm giải quyết các điểm tâm còn dư lại.
Thẩm Âm Âm li3m li3m môi: “Thế…… Cảm ơn bạn trai?”
Sắc mặt Lục Quyết thay đổi, bất giác cong khóe miệng, anh làm như không có việc gì, đặt điện thoại sang bên cạnh tay, nhàn nhạt nói: “Chỉ thế? Một câu đã tống cổ anh, không có thành ý gì hết.”
Thành ý?
Thẩm Âm Âm suy nghĩ một lát.
Con trai muốn thành ý, rốt cuộc là cái gì?
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, ba ngày trước, Lục Quyết đè cô xuống sô pha hôn môi.
Không thể nào……
Lục Quyết không phải đang ám chỉ cái này chứ?
Thẩm Âm Âm đột nhiên đỏ mặt, cô nhìn đám người đông đúc xung quanh, chậm rãi đến cạnh Lục Quyết, nhỏ giọng nói: “Lục Quyết, như vậy không tốt.”
“Cái gì không tốt?”
Anh trời sinh có một khuôn mặt văn nhã, vẻ mặt xa cách khó có thể tiếp cận, bây giờ, cũng phá lệ có vẻ đứng đắn.
Thẩm Âm Âm phục anh, sao da mặt lại dày như thế chứ?
Cô lén lút, dịch về phía Lục Quyết, “Bên cạnh có rất nhiều người nhìn!”
Lục Quyết thong thả ung dung ăn điểm tâm, nói với vẻ ‘không sao cả’: “Thế thì sao?”
Thẩm Âm Âm sốc trước thái độ của anh.
Cô giương mắt lần nữa, nhìn người xung quanh, đọc báo, nói chuyện phiếm, hình như cũng không đặc biệt để ý đến bọn họ.
Vậy được rồi……
“Bây giờ nha!” Thẩm Âm Âm nói xong, nhanh chóng mổ một cái lên sườn mặt Lục Quyết, động tác rất nhe, xẹt qua như chuồn chuồn nước.
Nhưng cũng đủ khiến Lục Quyết hóa đá.
Anh sửng sốt chừng ba giây, ngón tay khẽ động, suýt nữa đụng phải chén trà, Thẩm Âm Âm vươn tay, quơ quơ trước mặt anh.
Lục Quyết bắt được ngón tay bướng bỉnh của cô: “Vừa rồi em làm gì?”
Vẻ mặt Thẩm Âm Âm vô tội: “Không phải anh muốn thành ý hả?”
Cô cho nè.
Lục Quyết bất đắc dĩ, “Ý anh là em giúp anh chơi xong ván này đi.”
Hả, là ý này á…….
Thẩm Âm Âm nhận lấy điện thoại anh, nén cơn tức giận, mặt không biểu cảm chọc chọc không theo kỹ năng quy tắc gì khắp nơi trên màn hình.
Cô là người không biết chơi game, không hề có chút hồi hộp nào, không có khả năng xử chết đối thủ, nhưng lại có khả năng xử chết bản thân trong một giây.
Game Lục Quyết chơi là game thể loại bắn súng do studio anh mới phát triển, sau khi chết nửa phút, nếu không có đồng đội đến cứu, lập tức bị thông báo tử vong.
“Đánh xong, over.” Thẩm Âm Âm trả điện thoại cho anh.
Cô lui về vị trí ban nãy, cách xa Lục Quyết, không để ý đến anh, cũng không nhìn anh, bản thân giận dỗi nghịch điện thoại.
Lục Quyết gió cuốn mây trôi, rất nhanh đã xử lý đồ ăn còn dư lại.
“Anh đi toilet”, Lục Quyết đứng lên, nhớ tới gì đó, cười nhắc nhở Thẩm Âm Âm, “Đợi anh quay về, đừng lén chạy đấy, để ý vali.”
Thẩm Âm Âm hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nghịch điện thoại.
Cô có thể chạy đi đâu? Có phải trẻ con đâu cơ chứ.
Lục Quyết cười vui vẻ rời đi, đến quầy thanh toán xong, sau khi trở về, phát hiện Thẩm Âm Âm đang gọi điện thoại với người khác.
Cô rất chuyên tâm, cửa phía sau cô, không để ý Lục Quyết đã trở về.
“Sao lại gấp thế chứ?…… Nhưng chiều mai mình không ở Lạc thành…… Là thế hả? Được rồi, minh lập tức mua máy bay về.”
Lại nói thêm vài câu, cô cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện Lục Quyết đứng ở phía sau.
“Hết hồn.” Cô nói thầm một câu, đứng lên kéo vali nhỏ của cô, “Đi thôi, chúng ta đến sân bay.”
Lục Quyết ngăn cô lại: “Đến sân bay làm gì?”
“Về nhà.”
Anh đen mặt: “Vừa mới đến đã trở về?”
Còn cuộc điện thoại vừa rồi, để vội vàng đi gặp ai?
Thẩm Âm Âm kéo vali ra khỏi nhà hàng.
“Anh không thích nơi đây, chúng ta vẫn nên về sớm chút thôi.” Thẩm Âm Âm vươn tay bắt taxi, cảm xúc hạ xuống rõ ràng.
Một chiếc xe taxi màu xanh dừng ở trước mặt.
Lục Quyết nhìn Thẩm Âm Âm một cái, chưa nói gì hết, mở cốp xe ra, đặt vali hai người vào.
Anh để Thẩm Âm Âm ngồi vào trước, bản thân ngồi bên ngoài.
“Hai người đi đâu thế?”*
*Câu này đang dùng tiếng Quảng nhé mà mình vietsub ra cho dễ đọc.
Thẩm Âm Âm có thể hiểu một chút tiếng Quảng Đông, tài xế đang hỏi bọn họ đi đâu, cô lễ phép dùng tiếng phổ thông trả lời lại: “Sân bay, cảm ơn.”
“Đi khách sạn Holiday.” Lục Quyết nhàn nhạt nói.
Bác tài xế nhìn hai người từ kính chiếu hậu, dùng tiếng phổ thông chưa chuẩn lắm hỏi: “Cuối cùng là nghe ai?”
Lục Quyết cũng không giải thích thêm, nói: “Nghe anh, đi khách sạn.”
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt: “Đi khách sạn làm gì?”
“Anh mệt lắm, muốn ngủ.” Lục Quyết lời ít ý nhiều.
“Ngủ?” Thẩm Âm Âm lặp lại một lần.
Tài xế bỗng nhiên cười một tiếng, ánh mắt không rõ ý tứ liếc bọn họ một cái.
Ánh mắt ái muội này bỗng nhiên khiến Thẩm Âm Âm hiểu rõ.
Cô đã không phải thiếu nữ không biết chuyện đời từ lâu, tuy rằng chưa trải qua gì hết, nhưng thời đại internet phát triển, loại chuyện này, ít nhiều gì cô cũng đã nghe thấy.
“Lục Quyết, em phải về nhà……” Cô nhìn thiếu niên bên cạnh.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm lại, không có phản ứng với lời cô nói, khuôn mặt trầm tĩnh, giống như đã ngủ rồi.
Nhanh thế đã ngủ rồi á?
Không phải là giả vờ ngủ chứ?
Thẩm Âm Âm không tin, cô vươn một ngón tay, chọc chọc cánh tay Lục Quyết.
Không phản ứng.
Chắc chắn đang giả vờ ngủ.
Quen biết lâu như vậy, cô biết giấc ngủ của Lục Quyết rất nông, một chút động tĩnh thôi cũng có thể đánh thức, cô đã “quấy rầy” anh như vậy, không thể ngủ tiếp nữa.
Cô đánh bạo, chọc vào mặt Lục Quyết.
Không tồi, độ co dãn rất tốt.
Khuôn mặt này không dùng bất cứ mỹ phẩm dưỡng da nào, rất bóng loáng, thức đêm nhiều lần mà không có nếp nhăn.
Thẩm Âm Âm đoán, chắc chắn là vì ngày thường anh luôn không bày ra cảm xúc gì, nên khuôn mặt không có nếp nhăn nào.
Cảm xúc đúng thật không tồi….
“Đừng nháo, để anh nghỉ chút”, ngón tay nghịch ngợm khắp nơi bỗng nhiên bị túm lấy, Lục Quyết trở tay nắm lấy tay Thẩm Âm Âm, thuận thế dựa vào vai cô, “Rất mệt.”
Vóc dáng anh cao, cả người khom thấp xuống, mới có thể vừa vặn dựa vào hốc vai cô.
Thẩm Âm Âm bỗng nhiên mềm lòng.
Anh thật sự rất mệt mỏi.
Rốt cuộc thì ngủ muộn hơn cả các sĩ tử thi đại học, dậy sớm hơn cả những người bán hàng.
Ngủ đi ngủ đi.
Thẩm Âm Âm cũng không làm phiền anh.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh thành phố xa lạ một cách vô định, bụng nhỏ lại hơi hơi đau, bắt đầu từ lúc ở nhà hàng kia.
Thẩm Âm Âm nhẹ nhàng ấn bụng, đau đớn ngày càng rõ ràng hơn.
Không thể nào……
Dựa theo tính toán chu kỳ bình thường, ít nhất còn một tuần nữa, cô luôn luôn đúng ngày, không ngờ sẽ xảy ra sự cố vào lúc này.
“Tôi muốn hỏi, còn bao lâu nữa sẽ đến khách sạn?”
Tài xế đánh tay lái về phía bên phải, “Rất nhanh, hơn mười phút thôi.”
Thẩm Âm Âm hỏi: “Có thể đi nhanh hơn chút không?”
“Đang tắc xe nhé cô gái, cô tự nhìn đi.”
Thẩm Âm Âm uể oải cúi đầu, lo lắng ngồi vặn vẹo trên ghế, sợ làm xe bị bẩn.
Lục Quyết bị đánh thức vì cử động của cô, mở to mắt, “Làm sao vậy?”
“Đau bụng.” Thẩm Âm Âm nhỏ giọng nói bên tai anh.
“Chỗ nào?” Lục Quyết nhìn chỗ cô che lại, có chút không hiểu.
Thẩm Âm Âm cũng không thể nói rõ: “Là cái đó đó……”
Cái đó đó là cái gì.
Lục Quyết nhíu mày, theo bản năng nói: “Có phải do mấy đồ ăn vừa nãy không? Đã bảo em đừng gọi nhiều vậy mà.”
……
Đây là cái mạch não quỷ quái của thẳng nam ngu ngốc!
Thẩm Âm Âm thở hồng hộc hất tay anh ra, dùng dằng nói: “Nếu trên thế giới có môn học gọi là “làm bạn trai”, anh chắc chắn sẽ rớt môn! Đội sổ!”
Lục Quyết ngồi thẳng người, nghĩ nghĩ, nói: “Ai chấm điểm?”
Thẩm Âm Âm chỉ vào bản thân: “Tất nhiên là em.”
“Thế ai dạy?”
Thẩm Âm Âm không cần nghĩ ngợi nói luôn: “Môn học này là môn tự học! Toàn bộ đều dựa vào tự giác!”
“Cho nên, cô không gửi sách giáo khoa cho em, lại không cho em đi học, cứ thế trực tiếp cho em rớt môn?” Lục Quyết mạnh mẽ nắm lấy tay Thẩm Âm Âm, nhẹ nhàng cào lòng bàn tay cô, giọng nói khàn khàn vì không ngủ đủ, “Cô giáo Tiểu Thẩm, em không phục, có thể xin học lại không?”
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học Tiểu Lục phải học môn này cho tốt nha, cẩn thận rớt môn, cô giáo Tiểu Thẩm có thể đổi học sinh trong vòng 1 giây đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.