Rể Quý Trời Cho

Chương 191: Ác nhân tự có ác nhân trị




Khách sạn Hoa Đô.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ngồi trong phòng khách phòng tổng thống xem ti vi.
Lúc này Tống Huyền Khanh khí thế hung hăng đi vào, mặt đầy tức giận ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, còn quăng đưa điện thoại tới.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Hứa Bích Hoài hơi nghi ngờ hỏi.
“Thật là tức chết mẹ, tiệc đính hôn của Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên định tổ chức ở khách sạn Hoa Đô, tiện nhân Triệu Liên này đăng trong bảng tin, đó gọi là khoe khoang, mấu chốt là bà ta khoe khoang thì thôi đi, mẹ cũng sẽ không nói gì, nhưng bà ta lại còn mượn cơ hội này giễu cợt nhà chúng ta, thật là tức chết mẹ.” Tống Huyền Khanh nói.
Hứa Bích Hoài lấy điện thoại của Tống Huyền Khanh tới, nhìn tin Triệu Liên đăng, phát hiện bên trên viết: “Con gái cuối cùng sắp đính hôn rồi, cùng thanh niên kiệt xuất Đường Vân Xuyên của huyện Ngọc Điền, sự ưu tú của Vân Xuyên tôi cũng không cần nói nhiều, cậu ấy vì tiệc đính hôn lần này, đặc biệt đặt phòng ở khách sạn Hoa Đô, thật là làm chúng tôi vui mừng, mà nhà nào đó không biết phải trái bây giờ đoán chừng còn đang ngủ ở khách sạn nhỏ, chỗ như khách sạn Hoa Đô này, bọn họ đời này cũng ở không nổi.”
Hứa Bích Hoài sau khi nhìn bài đăng, cũng nhíu mày một cái, bài này rõ ràng là cố ý đăng cho Tống Huyền Khanh xem.
Bên dưới cũng có không ít bình luận, đều chúc phúc nhà Triệu Liên, có người hỏi một câu nhà nào đó là chỉ ai, Triệu Liên lập tức nói là nhà Tống Huyền Khanh, những người trong nhà họ Tống vốn không thích Tống Huyền Khanh lập tức đều bắt đầu châm chọc.
Cũng khó trách Tống Huyền Khanh lại tức giận như vậy, Triệu Liên làm thế, quả thật hơi quá đáng.
“Mẹ, mẹ cũng đừng quan tâm những người không quen biết này, mẹ bây giờ không phải cũng đang ở khách sạn Hoa Đô sao, hơn nữa còn là phòng tổng thống, không cần phải tức giận với bọn họ.” Hứa Bích Hoài khuyên nhủ.
“Không được, mẹ nuốt không trôi cục tức này, xem bà ta ăn nói không ra gì kìa, nói cứ như nhà chúng ta rất đáng thương vậy, mẹ cũng phải đăng vòng bạn bè.” Tống Huyền Khanh mở miệng.
Sau đó, Tống Huyền Khanh cầm điện thoại chụp mấy tấm hình trong phòng, đăng vòng bạn bè.
“Phục vụ của khách sạn Hoa Đô đúng là tốt, nhất là phòng tổng thống, mặc dù giá cả có đắt một chút, có điều ở thoải mái, không giống người nhà nào đó, tới đặt tiệc đính hôn cũng phải cân nhắc nửa ngày, thật là nghèo kiết xác.”
Sau khi bà đăng vòng bạn bè xong, lòng vô cùng mong đợi chờ người khác tới hâm mộ bà, thuận tiện chọc tức con tiện nhân Tiếu Dung kia.
Nhưng điều khiến bà không nghĩ tới là, sau khi đăng bài này không bao lâu, bình luận để lại đều là hoài nghi những tấm hình này của bà là lấy từ trên mạng.
Dường như không có một ai tin Tống Huyền Khanh bây giờ đang ở khách sạn Hoa Đô, đều nói bà tìm hình trên mạng, dùng cách này để so bì với người khác, quả thực mất mặt.
Tống Huyền Khanh làm sao cũng không nghĩ tới những người này vậy mà chẳng hề tin tưởng bà, tức đến mức thiếu chút nữa thì đập điện thoại.
“Con gái, con nhìn những người này là ai thế, sao bọn họ đều không tin là mẹ nói thật chứ? Thật là tức chết mẹ, những người này nhất định bị mụ đàn bà đê tiện Tiếu Dung kia mua chuộc, nếu không sao lại nói giúp bà ta.” Tống Huyền Khanh nổi giận đùng đùng nói.
Hứa Bích Hoài thấy bộ dạng này của Tống Huyền Khanh, ngược lại hơi buồn cười, trước kia cô nói giúp Lâm Thanh Diện, Tống Huyền Khanh chưa một lần tin tưởng cô, bây giờ Tống Huyền Khanh không được người khác tin, Hứa Bích Hoài cuối cùng cũng thấy bộ dạng bực bội đó của Tống Huyền Khanh.
Quả nhân ác nhân tự có ác nhân trị, Tống Huyền Khanh lần này cũng coi như là đụng phải khắc tinh chân chính rồi.
“Mẹ, bây giờ mẹ biết cảm nhận lúc trước mẹ không tin con chưa?” Hứa Bích Hoài cười hỏi.
Tống Huyền Khanh lập tức trợn mắt, nói: “Mẹ không tin con, là bởi vì mẹ biết sự thật khẳng định không phải như con nói, mẹ cũng là có căn cứ, bọn họ đơn thuần là tranh cãi vô lý, cái này sao có thể giống nhau được.”
Hứa Bích Hoài không còn lời gì để nói, trong đầu nghĩ mẹ mình, vẫn cần ác nhân như Triệu Liên tới dày vò thêm.
Cô không muốn quan tâm chuyện của Tống Huyền Khanh nữa, nói: “Mẹ, mẹ mau trở về phòng của mình đi, đừng quấy rầy tụi con xem ti vi.”
Lâm Thanh Diện ngồi ở một bên cười nhìn Tống Huyền Khanh và Hứa Bích Hoài, mặc dù hai người đang cãi vã, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy hơi ấm áp.
Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện ở bên cạnh cười, lập tức trợn mắt nhìn anh, nói: “Cười cười cười, chỉ biết cười, tên phế vật cậu trừ cười ra còn biết làm gì, cậu nhìn Đường Vân Xuyên người ta đi, ít nhất biết giúp Triệu Liên giải quyết phiền toái, còn cậu, trong tay ngoài đống tiền dơ bẩn, chẳng còn cái gì cả.”
Lời kia của bà vừa thốt ra, Lâm Thanh Diện lập tức không còn cảm thấy ấm áp gì nữa, quả nhiên, nơi có Tống Huyền Khanh, chỉ có dầu sôi lửa bỏng.
Loại ấm áp này, căn bản không tồn tại.
“Mẹ, con có thể giúp mẹ trả thù nhà Triệu Liên.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tống Huyền Khanh lập tức sửng sốt, không thể nào tin được lời của Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu? Cậu dựa vào gì giúp tôi trả thù nhà bà ta?”
“Dựa vào đống tiền dơ bẩn mẹ nói.” Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Lúc Hứa Bích Hoài nghe thấy Lâm Thanh Diện muốn giúp Tống Huyền Khanh trả thù nhà Triệu Liên, lập tức nhíu mày, nói: “Lâm Thanh Diện, anh đừng để ý mẹ em, Tống Lộ Tử nhà bọn họ cũng chỉ là giận dỗi với chúng ta mà thôi, không cần phải vì giúp mẹ em mà trả thù bọn họ.”
Lâm Thanh Diện nhìn về phía Hứa Bích Hoài, nói: “Cái này cũng không phải chỉ vì mẹ em, vẫn là vì em, việc bọn họ làm rất quá đáng, nên bị trừng phạt.”
“Không sai, nên để cho bọn họ bị trừng phạt!” Tống Huyền Khanh quát thêm, bà cũng không biết Lâm Thanh Diện nói chuyện gì, bây giờ bà chỉ muốn hung hăng trả thù nhà Triệu Liên.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, gật đầu, không ngăn cản nữa.
Tính cách của Lâm Thanh Diện cô rất rõ, Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử tìm người làm như vậy với Lâm Thanh Diện và mình, Lâm Thanh Diện sao có thể bỏ qua cho bọn họ.
Qua không bao lâu, Lâm Thanh Diện đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc giám đốc của khách sạn Hoa Đô.
Anh đẩy cửa đi vào, thấy giám đốc đang cùng một nữ phục vụ thân thiết, quần áo hai người đều xốc xếch, thấy cửa đột nhiên bị đẩy ra, vội vàng tách nhau ra, bắt đầu mặc quần áo của mình.
“Mẹ kiếp, ai cho cậu vào, trước khi cậu vào không biết gõ cửa à?” Giám đốc Mã Lượng chửi về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý tới lời của anh ta, mà là đi tới cái ghế phía trước, ngồi xuống.
Cô phục vụ kia sau khi mặc quần áo tử tế, vội vàng chạy ra ngoài.
Mã Lượng nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Con mẹ nó cậu có ý gì? Phòng làm việc này của tôi là nơi cậu cậu có thể tùy tiện xông vào sao? Cậu từ đâu chạy tới vậy, không nói, tôi gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài.”
Anh ta nhìn Lâm Thanh Diện ăn mặc bình thường, không giống như là người có tiền, bình thường tới chỗ bọn họ ăn cơm ngủ lại, đều là nhân vật có mặt mũi, sẽ không giống như Lâm Thanh Diện tùy tiện thế kia, thoạt nhìn đã toàn đồ vỉa hè.
Cho nên anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện cũng không phải khách hàng nơi này, bèn không khách khí với Lâm Thanh Diện.
“Qua hai ngày nữa tôi muốn bao nơi này, anh tính xem tổng cộng cần bao nhiêu tiền.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Sau khi Mã Lượng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, nhất thời giễu cợt, nói: “Con mẹ nó đầu cầu bị úng nước à? Chỉ bằng cậu, cũng muốn bao nơi này của chúng tôi? Tôi thấy cậu chắc là vừa chạy từ trong bệnh viện tâm thần ra, cậu ngay cả một phòng của chúng tôi còn không ở nổi, còn dám nói bao hết khách sạn?”
“Tôi ở chỗ các người đặt hai phòng, không tin anh có thể tự mình tra.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Mặt Mã Lượng không hề tin, mở miệng hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Lâm Thanh Diện.”
Mã Lượng lúc này đi tới trước máy tính của mình tra thử, sau khi nhập tên Lâm Thanh Diện vào, phát hiện Lâm Thanh Diện lại đặt hai phòng tổng thống ở đây, hơn nữa còn là lâu dài, điều này làm anh ta giật mình.
“Cậu đặt ở đây hai phòng tổng thống sao?” Mã Lượng mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Mặt Mã Lượng đầy nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, nhìn thế nào cũng cảm giác khẩn trương không giống như người có thể đặt hai phòng tổng thống ở chỗ này của bọn họ.
“Cậu làm sao chứng minh cậu là Lâm Thanh Diện? Lỡ như cậu giả mạo người khác tới kiếm chuyện với tôi thì sao?” Mã Lượng lên tiếng.
Lâm Thanh Diện thấy Mã Lượng không tin anh, bất đắc dĩ lắc đầu, trong đầu nghĩ ở huyện Ngọc Điền, làm việc gì cũng cần có Phùng Diệc Thần.
“Nếu như tôi nói tôi là bạn của Phùng Diệc Thần, cái này chắc anh có thể tin chứ.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Mỗi ngày người giả mạo bạn của Phùng Diệc Thần rất nhiều, bớt khoác lác ở đây đi.” Mã Lượng khinh thường nói một câu.
“Vậy tôi gọi điện thoại cho anh ta, gọi anh ta qua đây.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Nói xong, anh lấy điện thoại mình ra, gọi điện thoại cho Phùng Diệc Thần, bảo anh ta tới đây một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Diện nhìn về phía Mã Lượng, nói: “Phùng Diệc Thần sẽ tới rất nhanh, chờ anh ta tới, rồi anh hãy quyết định có muốn cho tôi bao khách sạn này hay không.”
Mã Lượng lập tức ha ha cười lớn, nói: “Cậu là người khoác lác nhất tôi từng gặp đấy, cậu cho là gọi một cú điện thoại, thì Phùng gia sẽ tới? Mẹ nó bớt ở chỗ này làm bộ đi, mau nói, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Mã Lượng có dang díu với rất nhiều phục vụ xinh đẹp của khách sạn Hoa Đô, anh ta bây giờ hơi hoài nghi Lâm Thanh Diện có phải là bạn trai của cô phục vụ nào đó biết chuyện của bọn họ, cho nên cố ý tới báo thù không.
Lâm Thanh Diện không để ý anh ta nữa, mà là ngồi yên tĩnh, chờ Phùng Diệc Thần tới.
Mã Lượng thấy Lâm Thanh Diện không nói lời nào, định kêu bảo vệ tới đuổi anh ra ngoài.
Ngay lúc này, một nữ phục vụ đi vào, mặt đầy ý cười đi tới bên cạnh Mã Lượng, sau khi thấy Lâm Thanh Diện, gật đầu với anh, cô ta cho rằng Lâm Thanh Diện là bạn của Mã Lượng.
“Anh Mã, chị em của em nhận gửi một đồ tốt, em đặc biệt đem tới cho anh xem.” Phục vụ kia cười nói.
“Đồ tốt gì?” Mã Lượng mở miệng hỏi.
“Một đoạn video, nghe cô ấy nói là cô ấy quay lén lúc cô ấy và một người đàn ông làm, người đàn ông này chính là một tên tra nam, đã có bạn gái, qua hai ngày nữa dự định đính hôn rồi, nhưng vẫn qua tìm chị em của em, cô ấy thu lại đoạn video này, định chờ đến lúc đó lúc tên đàn ông kia kết hôn rồi, cho anh ta một vố.” Cô gái phục vụ nói
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại ra, phát đoạn video kia.
Bên trong truyền ra tiếng nam nữ, Mã Lượng nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, trong đầu nghĩ người này cũng không gây chuyện, để cậu ta ngồi ở đây một lúc trước, đợi lát nữa rồi đuổi cậu ta ra ngoài.
“Mẹ kiếp, chị em của em lẳng lơ thế, tư thế này mà cũng được.” Mã Lượng cười nói một câu.
Lúc này người đàn ông bên trong nói một câu nói, ý đại khái chính là cô gái này so với bạn gái anh ta mạnh hơn nhiều.
Lâm Thanh Diện sau khi nghe thấy câu này, lập tức nhíu mày, tiếp đó anh đứng lên, đi tới bên cạnh Mã Lượng, nhìn chằm chằm video kia.
Mã Lượng thấy Lâm Thanh Diện cũng đi tới nhìn, lập tức cười lên, nói: “Vừa rồi thấy cậu khoác lác lắm, làm sao, cậu cũng thích xem loại video này? Xem ra cậu cũng là một người lầm lì.”
Lâm Thanh Diện không phản ứng lại với Mã Lượng, trong lòng anh hơi kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy hơi buồn cười, bởi vì vai nam chính trong video này, lại là Đường Vân Xuyên.
Cô phục vụ cho Mã Lượng xem xong video, rời đi, cô ta vốn định làm chút gì đó với Mã Lượng, có điều thấy Lâm Thanh Diện ở đây, cô ta không tiện lắm.
“Tiểu tử, video cho cậu coi rồi, cậu nên đi rồi chứ? Đừng nói với tôi cậu vẫn muốn bao khách sạn chúng tôi, chuyện này không thể nào.” Mã Lượng nói.
Vừa lúc đó, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, Mã Lượng mặt đầy kỳ quái, trong đầu nghĩ chẳng lẽ là cô phục vụ vừa rồi rơi đồ, bèn đi tới mở cửa.
Sau khi mở cửa, Mã Lượng thấy Phùng Diệc Thần đứng bên ngoài, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng mở miệng: “Phùng... Phùng gia, sao anh tới đây?”
“Tôi đến tìm đại ca tôi, anh ấy ở đâu rồi?” Phùng Diệc Thần nói.
Mã Lượng nhất thời hít một hơi khí lạnh, vội vàng nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện ở bên trong, người này, lại là đại ca của Phùng gia?
Xong rồi xong rồi, lần này thật sự xong rồi, vừa rồi thái độ của anh ta đối với Lâm Thanh Diện kém như vậy, hơn nữa còn ngay trước mặt anh xem video bất nhã kia, nếu như Lâm Thanh Diện tìm anh ta gây chuyện, chức giám đốc này của anh ta sẽ mất ngay.
“Ở đây… Ở đây.” Giọng Mã Lượng run rẩy nói.
Phùng Diệc Thần đi thẳng vào, thấy Lâm Thanh Diện thật sự ở trong, lập tức cười.
“Anh Diện, tìm tôi có chuyện gì không? Tôi vừa mát xa chân xong định nghỉ ngơi, thì bị anh gọi điện thoại tới.” Phùng Diệc Thần cười nói.
Mặt Mã Lượng đầy thấp thỏm, nếu như Lâm Thanh Diện truy cứu chuyện vừa rồi, anh ta xong đời.
Có điều chuyện khiến anh ta không nghĩ tới là, Lâm Thanh Diện không nói chuyện vừa rồi, mà là nói: “Hai ngày nữa tôi muốn bao khách sạn này, anh nói với anh ta, bảo anh ta làm cho tôi.”
Phùng Diệc Thần lập mức mở miệng: “Anh Diện, đây đều là chuyện nhỏ, còn nói với anh ta làm gì, nói với tôi là được, khách sạn này anh muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, không ai dám nói gì.”
“Phải phải phải, Phùng gia nói đúng.” Mã Lượng vội vàng phụ họa.
“Anh nghe rồi đấy, hai ngày nữa đại ca tôi muốn bao cái khách sạn này, đến lúc đó không được cho ai vào, các người toàn bộ đều nghe đại ca tôi, nghe thấy chưa?” Phùng Diệc Thần nói với Mã Lượng một câu.
Mã Lượng vội vàng gật đầu, nói: “Nghe thấy rồi, tôi nhất định đều nghe vị đại ca này.”
Lâm Thanh Diện thấy Mã Lượng đáp ứng, lấy thẻ ngân hàng của mình ra, để Mã Lượng thanh toán, Phùng Diệc Thần lập tức cự tuyệt, nói Lâm Thanh Diện nếu như nói chuyện tiền nong với anh ta, đó chính là xem thường anh ta.
Lâm Thanh Diện cười cười, cũng không từ chối, lại cất thẻ ngân hàng vào.
Sau khi nói xong, Lâm Thanh Diện đứng dậy, đi ra ngoài, lúc sắp ra cửa, anh xoay người nhìn về phía Mã Lượng.
Mã Lượng giật mình, cho rằng Lâm Thanh Diện muốn xử lí anh ta, tim nhảy cẫng lên.
“Bảo cô phục vụ kia gửi video kia cho tôi, tôi cần dùng.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.