Rể Quý Trời Cho

Chương 180: Đây thật sự là xe của cậu?




Huyện Ngọc Điền, dùng những viên ngọc thô phỉ thúy mà nổi tiếng khắp vùng Giang Bắc, nơi này sản xuất rất nhiều phỉ thúy, hàng năm có rất nhiều viên ngọc thô được khai quật, được mệnh danh là vùng đất của mỹ ngọc, rất nhiều người thích phỉ thúy nên đã đến đây đánh cược, cũng có người đến huyện Ngọc Điền để du lịch.
Những năm này huyện Ngọc Điền bởi vì ngọc thô phỉ thúy mà phát triển rất tốt, mà mọi hộ gia đình đều có cuộc sống khá giả cả.
Mà trong đó chỗ buôn bán đá thô lớn nhất, chính là Phùng Diệc Thần, ở huyện Ngọc Điền này, không ai là không biết cái tên Phùng Diệc Thần này.
Bởi vì địa vị của Phùng Diệc Thần ở huyện Ngọc Điền cao vô cùng, cho nên mọi người cũng gọi anh ta một tiếng Phùng gia, tất cả mọi người ở huyện Ngọc Điền, đều muốn được kết bạn với Phùng gia.
Đường Vân Xuyên chính là may mắn được làm chân chạy vặt của Phùng Diệc Thần, điều đó khiến Tống Lộ Tử nhìn trúng, hơn nữa còn được làm thanh niên ưu tú của của huyện Ngọc Điền, rạng rỡ vô cùng.
Lúc này phía trước bến xe khách của huyện Ngọc Điền, hai người Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử đang đứng ở ven đường, bên cạnh là chiếc Audi mà Đường Vân Xuyên mới mua, nhìn chằm chằm vào người qua lại.
Bởi vì là bến xe khách, nên lưu lượng người ở đây cực lớn, vừa rồi vất vả lắm Đường Vân Xuyên mới lái xe vào trong này được.
Cách chỗ này không xa chính là đường cao tốc, đám người Hứa Bích Hoài sẽ xuống chỗ đường cao tốc đó, vậy nên Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên đã đến chỗ này từ sớm.
"Người mà Phùng gia muốn chào đón là ai, ông ấy không nói cho anh biết sao?” Tống Lộ Tử mở miệng hỏi.
Đường Vân Xuyên lắc đầu, nói: "Người Phùng gia muốn chào đón, nhất định là cùng cấp bậc với ngài ấy, anh làm sao có thể biết được, anh mới đến đó một lúc rồi được giao đi.”
Tống Lộ Tử gật đầu, nói: "Kệ đi, chuyện của cái người đó cũng không có liên gian gì đến chúng ta, chúng ta đợi để cười nhạo một nhà Hứa Bích Hoài đi.”
Đường Vân Xuyên cười theo, nói: "Anh rất muốn nhìn xem, bọn họ sẽ lái xe gì đến đây.”
"Còn cần phải nói sao, chắc chắn là một cái xe cũ nát rồi, khẳng định sẽ không so được với chiếc Audi này của chúng ta, nếu không phải là hàng second-hand thì chắc chắn là một cái rất rẻ, không chừng lại là xe Van." Tống Lộ Tử cười nói.
Đường Vân Xuyên cũng ha ha cười to, nói: "Nếu quả thật là một cái xe tải, vậy cũng quá buồn cười rồi.”
Hai người nhìn chằm chằm vào xe đi tới đi lui, nếu mà thấy một cái xe cũ nát thì sẽ cẩn thận nhìn kĩ một chút, xem có phải người ngồi trên là một nhà Hứa Bích Hoài hay không.
Không lâu sau, Tống Lộ Tử thấy vài người đi đến chỗ mình, nhìn kĩ lại, chính là một nhà Hứa Bích Hoài.
Tống Lộ Tử vẻ mặt đầy kỳ quái, trong đầu nghĩ rằng không phải bọn họ lái xe tới sao, sao bây giờ lại thành đi bộ rồi? Chả nhẽ bọn họ cảm thấy mất mặt nên mới ngồi xe buýt về?
Tống Lộ Tử lập tức kéo Đường Vân Xuyên đi về phía một nhà Hứa Bích Hoài, nói: "Đó chính là nhà Hứa Bích Hoài."
Hai người đi đến trước mặt một nhà Hứa Bích Hoài, Tống Lộ Tử quái gở hỏi: "Bích Hoài, không phải mấy đứa lái xe về sao, sao lại đi bộ vậy?”
Hứa Bích Hoài nhìn Tống Lộ Tử, nói: "Chỗ kia quá nhiều người, lái xe không đến được, vì vậy bọn em đi đến gặp hai người trước.”
Tống Lộ Tử ngộ ra, hóa ra là dừng xe ở bên kia.
Đường Vân Xuyên đứng một bên hơi nghi ngờ, bên kia dù là bến xe khách, người thì quả thật là rất nhiều, nhưng mà nếu lái chầm chậm thì vẫn có thể lái được, sao bọn họ lại không đến được?
"Cô, chú, để cháu giới thiệu với hai người, đây là bạn trai Đường Vân Xuyên của cháu, bây giờ đang làm việc cùng Phùng gia đấy, tiền lương mỗi năm đều trên ba tỷ đấy.” Tống Lộ Tử mở miệng.
Hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng gật đầu, cũng không có phản ứng quá lớn.
Dù gì thì bây giờ bọn họ ở biệt thự mấy tỷ, đi xe hơn mười hai tỷ, trong nhà còn có mấy món đồ cổ có giá trị hơn trăm tỷ, trên ba tỷ đối với bọn họ chả là gì.
Tống Lộ Tử thấy bọn họ không có phản ứng gì, trong đầu nghĩ rằng bọn họ đang ghen tị với sự ưu tú của Đường Vân Xuyên, trong lòng khinh bỉ.
Vì khiến cho một nhà Hứa Bích Hoài khó chịu, ánh mắt Tống Lộ Tử rơi vào trên người Lâm Thanh Diện, nói: "Bích Hoài, em thật sự mang cái tên vô dụng Lâm Thanh Diện về rồi sao, bây giờ nó vẫn còn ở nhà em ăn bám à? Nhìn xem, khoảng cách giữa người với người thật là chênh lệch, không giống như Vân Xuyên nhà chị, nhìn còn mạnh hơn nó nhiều lần nha.”
Hứa Bích Hoài nhíu mày, nói: "Lâm Thanh Diện cũng rất xuất sắc."
Thấy Hứa Bích Hoài có phản ứng, Tống Lộ Tử lập tức châm biếm nói: "Nó ưu tú? Đừng có mà đùa, nó chỉ là một thằng vô dụng mà thôi.”
"Đúng rồi, Lâm Thanh Diện, không phải cậu lái xe về sao, xe đó của cậu chắc là không có dễ lái, nhìn xe của Vân Xuyên đi, là Audi hơn một tỷ đó, thế nào, hâm mộ không?” Tống Lộ Tử đắc ý mở miệng.
Đường Vân Xuyên cũng ưỡn ngực, vẻ mặt cao ngạo.
"Cô, chú, tí nữa hai người cứ ngồi xe của Vân Xuyên trở về, xe của anh ấy rất thoải mái, khẳng định là tốt hơn cái của Lâm Thanh Diện, mà Lâm Thanh Diện cũng thật là, lại để cho hai người ngồi xe cũ nát đi về, thật sự là không có bài bản mà.” Tống Lộ Tử nhìn về phía Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa.
Hai người hơi buồn cười, chúng ta có cái xe hơn ười hai tỷ không ngồi mà lại ngồi cái xe có hơn một tỷ? Đây chả phải là chịu thiệt sao.
Lâm Thanh Diện cười một tiếng, nói: "Xem của chính là đậu ở bên kia, nếu không thì hai người đến nhìn một chút?”
Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên không ngờ rằng Lâm Thanh Diện vẫn định để cho bọn họ qua nhìn xe, cười lạnh đồng ý.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng chút khó chịu khi nhìn Tống Lộ Tử, trong lòng nghĩ chờ lát nữa thấy xe hơn mười hai tỷ của nhà chúng ta xem, nhìn cô ta còn có đắc ý như vậy nữa không.
Mấy người đi về phía trước, thấy bến xe càng ngày càng nhiều người, Lâm Thanh Diện nhíu mày, trong đầu nghĩ xem tí nữa làm sao có thể qua được chỗ này.
Rất nhanh, mấy người đã đến chỗ đậu xe của Lâm Thanh Diện, chỗ kia chen chúc đến nỗi nước chảy cũng không lọt, tất cả đều tò mò nhìn chiếc xe Porsche của Lâm Thanh Diện.
Mấy năm nay huyện Ngọc Điền dù phát triển tốt, nhưng dù gì thì đây cũng chỉ là một huyện, loại xe đắt tiền như Porsche rất hiếm thấy, nhiều nhất cũng chỉ thấy BMW và Audi.
Bây giờ ở đây tự nhiên lại xuất hiện một chiếc Porsche, mọi người tất nhiên là tò mò, cũng muốn đến xem một chút.
"Tròi má, là Porsche 911, huyện chúng ta không ngờ lại xuất hiện loại xe sang này, không nhẽ đây là của Phùng gia?” Đường Vân Xuyên kêu lên.
"Porsche 911? Xe đó rất đắt sao?" Tống Lộ Tử mở miệng hỏi.
"Hơn mười hai tỷ đó, đủ mua mười cái xe của chúng ta.” Đường Vân Xuyên mở miệng.
Tống Lộ Tử cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng cái xe này lại đắt như vậy.
Lúc này Lâm Thanh Diện cười, Tống Lộ Tử lập tức trợn mắt nhìn anh, nói: "Cậu ở đây cười cái gì mà cười, xe kia dù đắt thì cũng không thể là của cậu.”
"Không phải nói xe của mọi người ở đây sao, vậy sao lại có mỗi cái vậy?” Đường Vân Xuyên hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ chiếc Porsche bên kia, nói: "Chính ở bên kia đó."
Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên nhìn theo hướng chỉ của Lâm Thanh Diện, chỗ đó trừ cái Porsche thì còn đậu một chiếc xe Van cũ nát, theo bản năng bọn họ nghĩ chiếc của Lâm Thanh Diện là cái xe tải cũ đó.
"Lộ Tử, quả nhiên là em nói đúng, Lâm Thanh Diện thật sự là quá vô dụng, lại lái loại xe này trở về, thật là mất mặt." Đường Vân Xuyên mở miệng, không hề để ý đến cảm nhận của Lâm Thanh Diện.
"Em đã nói với anh rồi mà, nó chỉ là con lười chỉ biết ăn rồi ngủ thôi, sau có thể trông chờ nó có được một cái xe tốt chứ.” Tống Lộ Tử khinh thường nói.
Mấy người đi đến chiếc xe Van ở phía trước, Tống Lộ Tử nghiêng đầu nhìn Hứa Bích Hoài, nói: "Mấy năm nay chắc là em rất vất vả lắm nhỉ, phải đi cùng Lâm Thanh Diệu trên cái xe Van cũ nát này, cũng dám vác mặt nhìn tụi chị, chị thì không giống em, có người bạn trai xuất sắc như Vân Xuyên, cho dù em có mơ cũng không được đâu."
Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn cô ta, nói: "Ai bảo với chị chiếc xe Van này là xe của Lâm Thanh Diện vậy."
Tống Lộ Tử lập tức trợn mắt, nói: "Nơi này chỉ có hai chiếc xe, không phải chiếc xe tải cũ này, chẳng lẽ xe của Lâm Thanh Diện lại là chiếc Porsche kia?"
"Đừng chém gió, nếu tên đó có thể lái Porsche, thì cũng không bị gọi là đồ vô dụng." Đường Vân Xuyên cười nói.
"Chiếc Porsche này là xe của tôi." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tống Lộ Tử nhìn Lâm Thanh Diện như nhìn kẻ ngu, nói: "Lâm Thanh Diện, cậu cũng đừng có nhận việc quá khả năng của mình, không cần phải nói như vậy, cậu cho rằng cậu nói xe này của cậu thì Porsche thật sự sẽ là của cậu chắc? Nực cười."
Lâm Thanh Diện lấy chìa khóa Porsche từ trong tái quần của mình ra, quơ quơ trước mặt Tống Lộ Tử, sau đó ấn một cái, hai đèn của Porsche lập tức sáng lên.
Mọi người xung quanh thấy đèn của Porsche sáng lên, lập tức nghiêng đầu qua, vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn Lâm Thanh Diện.
"Đây chính là chủ nhân của chiếc Porsche này sao, thật là lợi hại.”
"Xe hơn mười hai tỷ đó, khi nào tôi mới có thể mua được cái xe đắt như vậy đâu.”
"Đừng nói, cho dù để cho tôi sờ một cái thôi, tôi cũng sẽ vui vẻ đến nỗi không ngủ được luôn.”
...
Hai người Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên lập tức ngây người, bọn họ vẻ mặt không tin nổi nhìn chằm chằm vào chìa khóa trên tay Lâm Thanh Diện, không nghĩ tới xe mà Lâm Thanh Diện nói đến, lại thật sự là chiếc Porsche này.
"Đây... Đây thực sự là xe của cậu?" Tống Lộ Tử nhìn về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
"Nếu không thì sao." Hứa Bích Hoài liếc mắt.
"Không thể nào!" Tống Lộ Tử kêu lên, nói: "Chìa khóa xe chắc chắn là do Lâm Thanh Diện ăn trộm, mấy người lại để Lâm Thanh Diệu trộm cái chìa khóa xe đắt như vậy, đây là phạm pháp!"
Tống Huyền Khanh nghe Tống Lộ Tử nói như vậy, lập tức tức giận, nói: "Cháu nói linh tinh gì đấy, cái này sao có thể trộm được."
"Tên vô dụng Lâm Thanh Diện này sao có thể mua được xe đắt như vậy, đây chắc chắn là do nó trộm chìa khóa, cô, chả nhẽ cô lại bao che cho Lâm Thanh Diện sao, đây chính là phạm tội." Tống Lộ Tử khăng khăng chìa khóa xe là do Lâm Thanh Diện ăn trộm.
Một nhà Tống Huyền Khanh không nói nổi, mà Lâm Thanh Diện đứng một bên cảm thấy hơi buồn cười, trong đầu nghĩ không hổ là cùng huyết thống với Tống Huyền Khanh, dáng vẻ ngụy biện kia giống y hệt nhau.
Lúc này cửa xe Porsche mở ra, lập tức có người kêu lên: "Cửa xe mở, bên trong còn có người!"
Tống Lộ Tử lập tức cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Chủ xe người ta vẫn còn ở trong xe, cậu xem còn có gì để cãi chứ, đợi bọn họ xuống xe, tôi nhất định sẽ bảo bọn họ báo cảnh sát để bắt cậu.”
"Đúng vậy, chủ xe vẫn còn ở đây, cậu lại dám nói xe này là của cậu, thật là làm xằng làm bậy mà!” Đường Vân Xuyên phụ họa.
Lâm Thanh Diện không lên tiếng, một nhà Hứa Bích Hoài giống như là đang nhìn một đám thiểu năng vậy.
Ngay sau đó, người trên xe xuống, Tống Lộ Tử va Đường Vân Xuyên đều đi qua tố cáo.
Nhưng sau khi bọn họ thấy người trên xe xuống, lập tức hóa đá.
"Tiểu Uy, sao em lại ở trong này vậy?" Tống Lộ Tử kinh ngạc nói.
"Em ngồi xe này để về đó." Tống Uy mở miệng, hắn vừa rồi ở trong xe chơi trò chơi, không có đi xuống.
"Vậy xe này là của ai?" Tống Lộ Tử mở miệng hỏi.
"Là của anh rể đó, thấy thế nào, lợi hại không, Porsche 911, hơn mười hai tỷ đó." Tống Uy cười nói.
Trong lòng Tống Lộ Tử nhất thời xuất hiện một chút thất bại, Tống Uy nói xe này là của Lâm Thanh Diện, vậy không phải là trộm.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: "Cậu... Cậu không phải là đồ vô dụng sao, sao có thể mua được cái xe đắt như vậy?"
Lúc này Tống Huyền Khanh tiến lên một bước, nói: "Xe này đâu phải nó mua, là con gái cô mua."
Nghe thấy Tống Huyền Khanh nói như vậy, trong lòng Đường Vân Xuyên mới dễ chịu hơn một chút, nhưng mà Tống Lộ Tử càng khó chịu, dù sao hàm ý này nghĩa là công việc của Hứa Bích Hoài, tốt hơn với cô ta rất nhiều.
Mà cô ta đang định giới thiệu cho Hứa Bích Hoài một công việc có lương là mười tám triệu.
"Chúng ta đừng nói vấn đề này nữa, đầu tiên là nghĩ xem rời khỏi chỗ này như nào đi." Hứa Bích Hoài mở miệng.
Tống Lộ Tử lập tức lẩm bẩm một câu: "Hừ, xe này thì có gì tốt, thu hút nhiều ngưới đến như vậy, đi cũng không có được, còn không bằng chiếc Audi của Vân Xuyên.”
Mặc dù ngoài miệng như vậy nói, nhưng mà có thể nhìn ra cô ta đang ghen tị.
Mọi người ở đây suy nghĩ làm thế nào để khó thể xuyên qua dòng người đông như vậy, cách đó không xa đột nhiên truyền đến mấy tiếng còi vang lên.
Ngay sau đó một chiếc mô tô Harley Davidson phóng đến, tách đám người ra làm hai, đường phố đang chật chội nhát mắt lại trở nên rộng rãi.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom lái đến đây, thấy chiếc xe này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, rồi sau đó vứt chiếc xe Porsche của Lâm Thanh Diện ra sau đầu.
Đường Vân Xuyên cũng trợn to mắt, hô to: "Đó không phải là xe Phùng gia sao! Ở cả huyện Ngọc Điền Huyền chỉ có duy nhất một cái Roll-Royce Phantom, sao ngài ấy lại đến đây vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.