Rể Quý Trời Cho

Chương 1216:




CHƯƠNG 1216 NGƯỜI TA ĐỢI CHÍNH LÀ HẮN

“Đồ đệ? Anh nói là Linh Trần Tử?” Thượng Sam Linh Vũ bừng tỉnh nọộ.

“Sao tôi không nghĩ đến nhỉ, công tử, anh đúng là thông minh thật!”

Lâm Thanh Diện cười khẽ, trong mắt vụt qua sát khí.

“Nếu kẻ tên Trần Minh Thu này, đúng thật đã làm ra chuyện thất đức như vậy, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!” Lâm Thanh Diện nói.

“Khoan đã.”

Lúc này, Lương Cung Nhạn Sương đứng dậy nói: “Các người nói nhiều như vậy, vậy tên Linh Trần Tử này ở đâu, các người biết không?”

“Tôi lập tức tìm hắn!”

Thượng Sam Tinh Vũ nhanh chóng nói.

“Không cân đâu”

Lâm Thanh Diện cười tự tin: “Yên tâm, tôi sẽ tìm ra ông ta nhanh thôi “

Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện tự tin ngút trời, nếu đổi lại là người khác, vậy Lương Cung Nhạn Sương nhất định sẽ cho rằng anh ta đang khoác lác.

Nhưng, câu này do Lâm Thanh Diện nói ra, không biết tại sao, trong lòng Lương Cung Nhạn Sương lại tin tưởng vô điều kiện.

Có lẽ, đây gọi là tính cách thu hút!

Ra khỏi khách sạn, Lâm Thanh Diện ngước mắt nhìn biển hiệu phía trên.

Song mộc thành lâm*, xem ra, Lương Cung Nhạn Sương vẫn thật tình sâu nghĩa nặng.

*Câu này mang ý:trong tiếng trung, hai chữ mộc ghép thành chữ Lâm, nam chính họ Lâm, ý chỉ Lương cung vẫn luôn yêu nam chính.

Bước chân trên con đường thênh thang, Lâm Thanh Diện nhắm mắt, phát tán thần hồn chỉ lực.

Thực lực Hóa Cảnh đỉnh cao, tuy linh lực không tài nào bao trùm cả thôn này, nhưng, Lâm Thanh Diện tự có cách.

Mới lúc chiều, trong đan dược mà Lâm Thanh Diện cho Linh Trần Tử có chứa chút linh khí của anh.

Mà Lâm Thanh Diện đã thức tỉnh thân hồn, đương nhiên có thể đủ để theo dõi linh khí của bản thân, dù chỉ có một chút khí tức, anh cũng có thể nhanh chóng bắt được.

Mở mắt, khoé môi Lâm Thanh Diện đượm ý cười, đi vê hướng chính mình suy đoán được.

Trong nhà vệ sinh công cộng, Linh Trần Tử cau mày ôm chặt bụng, bước ra.

“Bà nội nó, tiêu chảy quá trời.

Thằng oät kia lại đáng gờm thế nhỉ”

Chưa đi được hai bước, Linh Trần Tử chỉ cảm thấy bụng lại nhộn nhạo, lại bắt đầu lên cơn đau.

“Không ổn rồi, không ổn rồi”

Nói xong, anh ta lại quay vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Linh Trần Tử lại bước ra.

“Đáng chết, thuốc mình chế không có tác dụng, xem ra phải tìm sư phụ, để ông già đó ra tay rồi”

Nói xong, Linh Trần Tử cúi đầu, đi về trước.

“Ui¡ da!”

Trong màn đêm, Linh Trần Tử đâm sâm vào một người.

“Chết tiệt, mẹ nó, kẻ nào không có mắt vậy, muốn chết hả?” Linh Trần Tử chửi âm lên.

“Ông nói xem, ai muốn chết”

Trong bóng tối, giọng nói Lâm Thanh Diện lạnh lùng lạ thường.

“Ủa… giọng nói này, sao lại quen thế nhỉ?”

Linh Trần Tử lẩm bẩm, trợn trừng mắt, nhìn người đối diện.

Vừa nhìn rõ, suýt chút ông ta đã đi ra quần.

“Sao… sao lại là anh?” Linh Trần Tử bị doạ cho vội thoái lui mấy bước, cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện.

“Không phải sợ”

Lâm Thanh Diện giêu cợt: “Sao rồi, cảm giác bị tiêu chảy cũng được chứ: “Anh, anh muốn làm gì, không phải đã trừng trị tôi rồi sao, lẽ nào, anh còn muốn dạy dỗ tôi?” Linh Trân Tử căng thẳng nói.

Ông ta cố gắng gồng cơ hoành, nếu không thật sẽ són ra quần.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi ông, ông có muốn khỏi ngay lập tức không thôi”

“Đương nhiên là muốn”

Linh Trần Tử tủi thân muốn rơi nước mắt: “Cảm giác này thực khó chịu quá: “Nếu muốn, vậy ông phải giúp tôi làm việc” Lâm Thanh Diện nói.

“Việc gì?”

Linh Trần Tử hỏi, nhìn anh ta có vẻ căng thẳng.

“Trần Minh Thu, ông biết ông ta ở đâu không?” Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, hỏi.

“Sao anh lại biết sư phụ tôi?”

Linh Trần Tử nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Lâm Thanh Diện khẽ cười: “Đương nhiên tôi tự có cách, tôi chỉ hỏi ông, ông biết ông ta ở đâu không?”

BIOI Linh Trần Tử đảo mắt, sau đó nói: “Cái lão sư phụ đó ngao du khắp thiên hạ, sao tôi biết ông ta ở đâu chứ?”

“Thật sao?”

Lâm Thanh Diện nheo mắt nhìn đối phương: “Xem ra, tôi vẫn chưa trừng trị ông đủ nhỉ, nói, ông muốn tay trái hay tay phải!”

“Hả? Anh…”

Linh Trần Tử tốt xấu gì cũng có năng lực Hóa Cảnh, nhưng, trước mặt Lâm Thanh Diện không có tí năng lực để đánh lại.

“Cậu Lâm, anh tha cho tôi đi, tôi tốt xấu gì cũng là thầy luyện đan, tuy trình học không tới, nhưng cũng dựa vào hai tay kiếm cơm, nếu bị anh cắt mất một cánh tay, vậy sau này tôi phải làm sao đây?” Linh Trần Tử khóc nói.

“Chỉ cần nói ra Trần Minh Thu ở đâu, tôi không những sẽ không cắt tay của ông, ngược lại còn khiến ông khỏi chịu nỗi khổ tiêu chảy nữa” Lâm Thanh Diện nói.

“Sư phụ ở đâu, tôi thật không biết mà”

Linh Trần Tử nói: “Dù anh giết tôi, tôi cũng không biết, cậu Lâm, xin anh đừng làm khó tôi nữa, tôi đã khổ đủ đường rồi”

“Ông thật sự không biết?”

Lâm Thanh Diện chau mày, nhìn ông ta: “Lẽ nào bình thường sư đồ các người không có cách liên lạc sao?”

Linh Trần Tử gục xuống, lắc đầu: “Tôi đã bị đuổi khỏi công hội luyện kim từ lâu, sư phụ đã sớm không thừa nhận tôi, tôi làm gì còn phương thức liên lạc với ông ấy, nếu không, anh nghĩ tôi chịu làm mấy trò gạt người kia hả?”

Lâm Thanh Diện nhìn tên này, cúi đầu trầm ngâm một lát.

Kỹ thuật diễn xuất cũ rích này, Lâm Thanh Diện ít nhiều vẫn biết một chút.

Lát sau, Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói: “Xem ra tôi đã hiểu lầm ông, ông đúng là không biết Trần Minh Thu ở đâu: “Đúng đó, cậu Lâm, dù anh cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám lừa anh đâu” Linh Trần Tử nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu: “Được thôi, xem ra kiếm ông cũng vô ích, có điều, sau này nếu anh có tin tức của Trần Minh Thu, nhớ phải nói với tôi trước tiên”

Nói rồi Lâm Thanh Diện quay người rời đi.

“Cậu Lâm đi cẩn thận..”

Linh Trần Tử ở sau vẫy tay hô đến khi xác định bóng dáng Lâm Thanh Diện đã mất hút khỏi tầm mắt.

“Hừ, thằng ngốc, rốt cuộc vẫn nhẹ dạ, nói hú hoạ mà vẫn lừa được anh ta”

Linh Trần Tử khinh khỉnh nói: “Còn kêu mình nói cho hắn hành tung của sư phụ? Nghĩ hay thật!”

Nói xong, bụng ông ta lại bắt đầu lên cơn đau.

“Ui¡ da, không được rồi, mình phải nhanh chóng đi tìm sư phụ, tên Lâm Thanh Diện chết tiệt này, đợi chứng tiêu chảy khỏi rồi, nhất định phải nhờ sư phụ chế một viên độc dược, đầu độc chết hắn!”

Nói xong, Linh Trần Tử xoay người đi về hướng khác.

Ở rìa thôn nhỏ này, có mấy hộ dân sống rải rác.

Trong một căn nhà rất bình thường, lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Một ông lão mắt tam giác đang thưởng thức cao lương mỹ vị bày trên bàn.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, ông lão nhanh chóng trở nên phấn chấn.

“Người đẹp, ta đến đây”

Nói xong, ông lão vội vội vàng vàng đứng dậy, mở cửa.

“Sư phụ, người phải cứu conl”

Linh Trần Tử xuất hiện trước mặt ông lão.

Ông lão mắt tam giác này không phải ai khác, chính là sư phụ của Linh Trần Tử, Trần Minh Thu.

“Mẹ nó, thì ra là đồ đáng xấu hổ nhà ngươi, ta còn tưởng là người đẹp mà ta gọi đã đến chứ” Trần Minh Thu chán chường nói, quay lại bàn ăn.

“Sư phụ, người phải cứu con, chỉ cần người cứu con, sau này, người đẹp người muốn, con sẽ giúp người tìm”

Linh Trần Tử nói.

“Nói đi, lần này lại sao nữa?”

Trần Minh Thu uống ngụm rượu, nói.

“Con… con bị người ta mưu hại, tiêu chảy không ngừng” Linh Trần Tử nói: “Ngài mau ra tay cứu con với”

“Tiêu chảy?”

Trần Minh Thu cười nói: “Chút chuyện này cũng đến làm phiền ta, nếu bị người khác theo dõi, làm hư chuyện của ta, mẹ nó, ta sẽ giết chết ngươi!”

“Sư phụ yên tâm đi, sẽ không có ai theo đâu” Linh Trần Tử nói: “Có điều đúng ra thì, để người ở lại đây là thiệt thòi cho người rồi”

“Đúng vậy, có điều lần này người thuê rất lạ, chỉ cần ta giúp ông ấy làm tốt chuyện này, ông ấy sẽ báo đáp ta khá hậu hĩnh, khiến người ta khó lòng từ chối” Trần Minh Thu nói.

“Vậy… lúc đó người có thể cho đồ đệ hưởng ké một ít không” Linh Trân Tử nói rồi rót rượu cho Trần Minh Thu.

“Cho người hưởng ké?” Trần Minh Thu trừng Linh Trần Tử, nói: “Thằng oắt này, hai ngày nay kiếm được khá chứ”

“Haiz, đừng nói nữa, đều do tên Lâm Thanh Diện kia, tiền kiếm được hai ngày nay đều mất hết rồi!” Linh Trần Tử đứt ruột đứt gan.

“Ngươi nói ai! Lâm Thanh Diện?”

Trần Minh Thu đột nhiên bật dậy khỏi ghế, ông ta cau mày, sau đó, khoé miệng nở nụ cười xấu xa.

“Được lắm, người thuê nói không sai, thằng nhóc này đúng là đã đến rồi, người ông đây đợi chính là hắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.