Rể Quý Trời Cho

Chương 1213: Người quen cũ




“Hả?”
Lâm Thanh Diện nghe thấy câu này cũng sững sờ mất hai giây.
Ở cùng phòng với cô chủ? Cô chủ này là ai?
“Ở cùng phòng cô chủ các anh?
Ha ha, tôi hiểu rồi, thì ra anh ta là vịt cô chủ các anh nuôi” Trương Đông khinh thường.
Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày: “Giữ cái miệng cho sạch.”
“Không phải sao? Tôi đoán cô chủ chắc chắn là một người xấu đau xấu đớn, nếu không tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện?” Trương Đông nói.
“Đúng, chắc chăn là xấu đau xấu đớn nên mới tìm tên nhãi này để nuôi bên mình” Nữ thư ký cũng hùa theo.
Không đợi Lâm Thanh Diện nổi giận, Tảo Điền đã xông lên: “Mày dám sỉ nhục cô chủ tao?”
“Fuck, chỉ một khách sạn nhỏ thôi mà, nếu ông đây có hứng thì mở mười cái cũng không khó.” Trương Đông xem thường nói.
Chỉ một khách sạn ở trấn nhỏ thôi, Trương Đông không nghĩ sẽ có gì đặc biệt, cũng không coi chủ nhân khách sạn này ra gì.
“Đúng thế, ông chủ Trương của chúng tôi nằm trong danh sách những người giàu có của nước C, một khách sạn quèn thôi có gì mà khoe.” Nữ thư ký khinh bỉ.
“Danh sách những người giàu có?”
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh mỉm cười khẽ: “Xin hỏi ông chủ Trương xếp thứ bao nhiêu trong danh sách đó?”
“Không nhiều, hơn bốn trăm, giá trị tài sản hơn 3.
tỷ thôi, nhưng cũng đã là mức mà người như anh cả đời cũng không thể đạt tới” Trương Đông cao ngạo trả lời.
“Xếp thứ hơn bốn trăm mà đã kiêu ngạo như vậy?”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
“Sao, nghe mày nói có vẻ rất xem thường người có tên trong danh sách nhỉ?” Trương Đông bật cười.
Nữ thư ký chế nhạo: “Trông anh ta thế này, chắc còn chẳng biết danh sách nhà giàu là gì.
Lâm Thanh Diện không giận mà còn cười, chỉ nói đơn giản: “Tôi cũng để ý danh sách nhà giàu lắm, nhưng hẳn là xếp hạng cao hơn anh một chút”
“Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ huênh hoang thật, bỗc phét không cần phải suy nghĩ” Trương Đông khinh thường.
Gã quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, thấy mặc dù quân áo Lâm Thanh Diện khá đẹp nhưng không phải hàng đắt tiền, hơn nữa anh mới chỉ ngoài hai mươi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Lâm Thanh Diện hờ hững nhìn đối phương: “Bốc phét, còn không cân suy nghĩ?”
“Hả?” Trương Đông nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, dường như lời Lâm Thanh Diện nói cũng không có gì sai.
“Xuỳ, bớt nói nhảm, có bản lĩnh thì cho chúng tôi xem đi” Nữ thư ký ở bên cạnh nói, cô ta cũng nghĩ người thanh niên trước mặt đang khoác lác.
“Lâm Thanh Diện, Kinh Đô”
Lâm Thanh Diện chỉ nói năm chữ đơn giản.
Mắt Trương Đông trợn to, không thể tin được.
Nhà họ Lâm ở Kinh Đô, đây là cái tên vang danh khắp nước C này.
Người làm ăn như Trương Đông, chắc chắn sẽ biết.
“Cái gì mà Lâm Thanh Diện ở Kinh Đô, nói phét giỏi đấy!”
Nữ thư ký khinh thường.
Chát!
Một tiếng tát giòn tan.
Trương Đông phẫn nộ nói: “Không biết gì thì đừng có nói, anh ta là Lâm Thanh Diện đấy!”
Nữ thư ký sững sờ, dù sao trước kia cô ta cũng là một mỹ nhân, vì có sắc đẹp nên mới được Trương Đông để ý.
Vì vậy cô ta không hiểu biết nhiều về chuyện trên thương trường.
“Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai?
Anh xếp thứ hơn bốn trăm trong bảng những người giàu có, lẽ nào nhà họ Lâm ở Kinh Đô lại hơn cả anh?” Nữ thư ký ôm mặt bị tát xưng vù hỏi.
“Đương nhiên là hơn rồi!” Trương Đông đáp: “Tôi trong mắt nhà họ Lâm còn chẳng bằng con kiến, họ… là người đứng đầu trong bảng xếp hạng!” Trương Đông nói lớn.
“Cái gì? Đứng đầu?”
Nữ thư ký không thể tin được.
“Anh… anh Lâm, tôi mắt chó không thấy Thái Sơn, anh rộng lượng hãy tha thứ cho tôi” Trương Đông lập tức nói.
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói: “Không sao, anh không biết tôi, tôi cũng không trách anh, nhưng vừa anh đánh người là anh không đúng”
“Anh dạy phải, tôi đáng chết, tôi nhận sai, tôi sẽ đền 900 triệu cho nhân viên bảo vệ vừa nãy, anh thấy đã đủ chưa?” Trương Đông nói ngay, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hôm nay ra ngoài có vẻ không may, không ngờ lại đắc tội Lâm Thanh Diện.
Nếu thái độ nhận lỗi của mình không tốt, Lâm Thanh Diện có thể khiến mình khuynh gia bại sản trong vòng một phút.
“Anh thấy sao?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn gã.
“Tôi… tôi cũng không biết”
Trương Đông cắn răng nhỏ giọng nói.
Một cái tát 900 triệu đã là nhiều rồi!
“Vừa nấy anh đánh nhân viên đó, mất tiền công làm việc, tiền bồi bổ, tiền tổn hại tinh thần, tôi nghĩ cũng gần 3 tỷ, hơn nữa vừa nấy anh làm ầm ï ở đây, quấy rầy sự yên tĩnh của khách sạn này.
Bỏ 3 tỷ 9 ra để bồi thường, anh thấy có quá đáng không?”
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Bỏ 3 tỷ 92”
Trương Đông đau lòng, tát một cái mất 3 tỷ 9, đây chắc chắn là thương vụ tồi tệ nhất mà gã từng làm.
“Có vấn đề gì không?”
Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi.
“Không ạ, cứ làm theo lời anh Lâm nói đi ạ” Trương Đông vội nói.
Gã lấy thẻ ngân hàng ra chuyển cho Tảo Điền 3 tỷ 9.
“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa, hai người mau cút đi cho tôi.” Lâm Thanh Diện nói xong thì quay người, lười phải nhìn họ thêm.
Trương Đông gật đầu đồng ý, kéo nữ thư ký đi ra cửa.
Đúng lúc này, trên lầu có tiếng bước chân.
“Đợi đãi”
Một giọng nữ vang lên.
Trương Đông và nữ thư ký cùng nhìn lại.
Trên cầu thang, một người phụ nữ trẻ đang nhìn về phía họ.
“Sao trên đời lại có cô gái đẹp như vậy?”
Trương Đông thầm nghĩ.
So với người phụ nữ trên cầu thang, nữ thư ký bên cạnh gã chỉ là cặn bã.
Lâm Thanh Diện cũng ngước lên nhìn người con gái trên cầu thang, khoé miệng anh bất giác nở nụ cười.
“Lương Cung Nhạn Sương, thì ra là cô”
Lương Cung Nhạn Sương từ trên cầu thang bước xuống, cô ta chỉ nhìn một mình Lâm Thanh Diện.
Chờ đợi đã lâu, bây giờ người đàn ông này đã đứng trước mặt mình.
Lương Cung Nhạn Sương đè nén cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn đám người Triệu Dung: “Vừa nãy các người nói ai xấu đau xấu đớn?”
Lâm Thanh Diện thầm cười trong lòng.
Quả nhiên phụ nữ vẫn luôn quan tâm nhất đến việc người khác đánh giá ngoại hình của mình như thế nào, chưa kể Lương Cung Nhạn Sương còn lại một mỹ nữ!
“Gô là?” Trương Đông hỏi.
“Tôi là bà chủ của khách sạn này, Lương Cung Nhạn Sương”
“Lương Cung Nhạn Sương?”
Trương Đông nghe thấy cái tên này thì hít vào một hơi khí lạnh.
“Chậc, không phải chỉ là người của đảo quốc thôi sao, có gì mà đắc ý chứ?” Nữ thư ký khinh thường.
Nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương dù là ngoại hình hay khí chất đều hơn mình rất nhiều, đương nhiên trong lòng nữ thư ký sẽ có ý thù địch, thầm nói không đắc tội được với Lâm Thanh Diện thì chẳng nhẽ mình còn không đắc tội nổi bà chủ khách sạn này?
Chát!
Trương Đông lại tát nữ thư ký một phát nữa.
Cô ta hoàn toàn sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.