Rể Quý Trời Cho

Chương 1140: Một cái tát miểu sát




Nhưng sau khi nhìn thấy một màn này, trong lòng anh ta cũng chỉ có sợ hãi Anh ta chỉ là đang thấy may mãn, vẫn may vừa rồi người muốn thu thập Lâm Thanh Diện không phải là mình, nếu không sợ räng bản thân anh ta cũng sẽ rơi phải kết cục của Tôn Kỹ!
Nghĩ đến đây, tay của Lưu Văn Hùng chỉ trước mặt Lâm Thanh Diện đang run rấy, mở miệng nói: “Anh đợi đấy, anh phản rồi, vậy mà dám đánh người, tôi giờ báo cảnh sát. Anh đợi bị bắt đi, đến lúc đó tôi nhất định bát phải anh vào tù!”
Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại ra, bày ra dáng vẻ muốn gọi điện thoại Vào lúc này, còn chưa đợi Lâm Thanh Diện nói cái gì, chỉ thấy một cái gậy chống từ phía cửa bay vào, không biết nặng nhẹ đập vào đầu của Lưu Văn Hùng, trong nháy mät đem đầu của Lưu Văn Hùng đập cho choáng váng hoa mắt, suýt chút nữa mông ngồi cả xuống đất Ngấng đầu, Lưu Văn Hùng bỏng chốc tức phát điền, tức giận gào lên với Lâm Thanh Diện “Mẹ nó, anh vậy mà còn dám đánh tôi, tôi thấy anh thật sự chán sống rồi, đến lúc đó tôi không đập chết anh, tôi cũng không mang họ Lưu!”
“Đồ khốn! Cháu muốn đập chết ai hả?”
Vào lúc này, một giọng nói vô cùng già nua từ phía cửa truyền đến, Lưu Văn Hùng nghe thấy giọng nói này, lập tức toàn thân trên dưới run lên một trận, mặt mày không dám tin quay ra nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy người ở cửa, anh ta trong nháy mất bị dọa cho không nhẹ, giọng nói cũng trở nên run rấy, mở miệng hỏi.
“Chú sao lại đến đây?”
Mà lúc này người ở cửa không phải là người khác, chính là Lưu Ly và Lưu Viễn Kiều.
Lưu Ly lúc này đang đỡ Lưu Viên Kiều, vừa rồi cây gậy đó chính là Lưu Viễn Kiêu quăng ra Ông ta vốn dĩ tìm đến đây là vì đế nói một chuyện với Lâm Thanh Diện, thế mà vừa hay đụng phải một màn này.
Phải biết Lâm Thanh Diện vừa mới chữa khỏi bệnh của vợ ông ta, đây chính là đại ân nhân của gia đình bọn họ, ông ta cảm ơn còn không kịp, mà thăng nhóc này thế mà muốn gọi điện gọi người đến bảt Lâm Thanh Diện Điều này khiến Lưu Viên Kiều trong lúc tức giận quân quá mới ném chiếc gậy trong tay.
“Hừ! Chú tại sao đến đây? Cháu cái thăng nghiệt tử này! Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi, phải biết cậu Lâm chính là ân nhân của nhà chúng ta, mà cháu bây giờ đang làm cái gì đấy hả?”
“Cháu…”
Nhất thời nghe thấy lời của Lưu Viễn Kiều ở trước mặt, giọng nói của Lưu Văn Hùng đều bát đầu ấp a ấp úng, Anh ta vốn dĩ muốn ở đây tính kế Lâm Thanh Diện, chính là vì không có Lưu Viên Kiều nhúng tay, bản thân có thể làm gì cũng được: Mà bây giờ Lưu Viên Kiều cư nhiên tìm đến đây, anh ta đâu còn dám làm càn gì nữa?
Nếu như anh ta dám tiếp tục ngang ngược, sợ rằng anh ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó tất cả mọi thứ anh ta có đều sẽ biến mất sạch sẽ, anh ta không gánh nổi cái giá như này, anh ta còn chưa có hưởng thụ đủ!
“Chú cái gì mà chú?”
Nghe thấy lời của Lưu Văn Hùng, Lưu Viễn Kiều bồng nổi giận, trực tiếp quát lên, lúc này trực tiếp dọa Lưu Văn hùng đến mức hai chân mềm nhữn, mông ngồi phịch xuống đất.
Lâm Thanh Diện lúc này, ánh mắt thản nhiên nhìn mọi chuyện trước màt. Thật ra nếu không phải Lưu Viễn Kiều xuất hiện, kết cục của Lưu Văn Hùng chỉ có thế càng thảm hơn Lưu Viên Kiều trực tiếp sải bước đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cung kính cúi sâu người với Lâm Thanh Diện Sau đó ghé sát bên tai của Lâm Thanh Diện, mở miệng nói vài câu gì đó, vốn dĩ Lâm Thanh Diện mặt mày đầy ý lạnh, vừa nghe thấy mấy câu mà Lưu Viễn Kiều nói ra, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, mở miệng hỏi Lưu Viên Kiều.
“Lời này là thật?”
Trên mặt của Lưu Viên Kiều đây thành ý gật đầu với Lâm Thanh Diện.
“Được, tôi biết rồi”
Nói xong câu nói này, Lâm Thanh Diện trực tiếp quay đầu, liếc nhìn về phía Lưu Văn Hùng, nhìn ánh mắt này của Lâm Thanh Diện, Lưu Viên Kiều lập tức hiểu ý, cung kính nói với Lâm Thanh Diện “Cậu Lâm cậu yên tâm đi, thăng nhóc này tôi nhất định dạy dỗ nó thật nghiêm khác!”
Nghe thấy lời này của Lưu Viên Kiều, Lâm Thanh Diện không có nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng bao, mà đăng sau bỏng truyền đến tiếng kêu cứu xé gan xé ruột của Lưu Văn Hùng.
Rất rõ ràng, Lưu Viên Kiều cũng sớm muốn thu thập thăng nhóc này một trận rồi Lâm Thanh Diện rảo bước chân, vừa rôi Lưu Viên Kiều nói với anh, chỉ là tin tức của bí cảnh mà anh gần đây rất quan tâm, phải biết anh lần này đến đây chính là muốn tìm dược liệu, có thể khiển Hứa Bịch Hoài từ trong hôn mê tỉnh lại Từ sau khi Hứa Bích Hoài hôn mê, anh cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dù sao đó là chấp niệm tình yêu một đời của cô Nghĩ đến đây khóe mắt của Lâm Thanh Diện có hơi ươn ướt, không bao lâu thì anh đến nơi mà Lưu Viên Kiều vừa rồi nói với anh.
Căn cứ theo những gì Lưu Viên Kiều nói, ông ta cũng là vừa mới từ bên phía gia tộc nhận được tin tức, chính là thủ hạ ở đó phát hiện điêu kỳ lạ, không chừng câu đố về bí cảnh cũng có thể ở gân đó nhận được đáp án Sau khi đến nơi mà Lưu Viên Kiều nói với anh, Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh không có ai, trong nháy mắt đem thần niệm của mình tản ra, bao phủ một khu vực lớn xung quanh.
Không lâu sau, anh ở một góc khu đất hoang văng này phát hiện một chỏ kỳ quái.
Đó tuy là một tảng đá, nhưng rõ ràng bằng phẳng dị thường, giống như có người tận tâm điêu khäc.
Mà những nơi khác, anh dùng thần niệm cũng có thể thăm dò tình trạng dưới đất. Nhưng duy chỉ có tảng đá này, anh vậy mà một chút đồ vật cũng không cảm nhận được, giống như bị tảng đá này bít kín “Thần niệm không thăm dò được, nhất định có sự khác thường” Lâm Thanh Diện xoay người đi về phía nó.
Anh cúi người, cậy tảng đá đó ra, bỏng chốc, ngay cả Lâm Thanh Diện mặt mày cũng xuất hiện vẻ bàng hoàng, không vì cái gì khác, chính là vì dưới tảng đá này, vậy mà là sự tồn tại hon độn giống như một cái động đen, hôn độn không ngừng lưu chuyển, căn bản nhìn không được đăng sau rốt cuộc có cái gì Lâm Thanh Diện thuận tay nhặt một hòn đá bên cạnh lên, trực tiếp ném xuống, khoảnh khắc hòn đá rơi vào phiến hon độn đó, bông chốc giống như trồng röng biến mất vậy.
Vào lúc này, thân niệm của anh cảm nhận về anh đi đi lại lại ở đây lâu như vậy, đã điều tra nhiều manh mối như thế, đến cuối cùng lại chỉ đơn giản như vậy thì đã biết được lõi vào của bí cảnh!
Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu*.
Tục ngữ*: ý bằng đi rách giầy cũng không tìm được, không tôn sức gì lại tìm ra.
Chỉ cần vừa nghĩ đến trong bí cánh này có thể tồn tại thuốc giải khiến Hứa Bịch Hoài tỉnh lại, Lâm Thanh Diện cũng không kìm được mà vô cùng kích động ở trong lòng, sau khi thăm dò đơn giản một phen mắt nhăm lại, nhảy vào trong phiến hôn độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.