Rể Quý Trời Cho

Chương 1130: Thần y




Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một ông già tóc hoa râm, mặc bộ y phục xưa cũ đi vào sân chính, sau lưng còn có một học trò đeo một hòm thuốc.
Người này tên là Phương Tri Lễ, là thần y nổi danh tỉnh Vân Bắc, bởi vì bình thường thích du ngoạn bốn phương, hành tung bất định, lại thêm y thuật cao siêu, để lại rất nhiều sự tích, làm cho người ở tỉnh Vân Bắc đều xem ông ta như là thần y sống.
Rất nhiều người bệnh lạ nan y, mọi người đều tìm đền Phương Tri Lễ, mời ông ra tay cứu giúp, mà đại đa số người được Phương Tri Lễ cứu chữa kịp thời, cũng sẽ khỏi hẳn.
Chính là vì như thế, thanh danh Phương Tri Lễ mới có thể càng lúc càng lớn.
Chỉ có điều bởi vì ông hành tung bất định, không biết được sẽ đi đến đâu, cho nên rất khó tìm, chứ đừng nói là mời đến chữa bệnh cho người ta.
Rất nhiều người đều xem việc có thể mời thần y Phương đến chữa bệnh là một vinh hạnh.
Lần này Lưu Thanh Sơn tốn công rất lớn, mới có thể mời Phương Tri Lễn đến Bạch Sơn.
Nếu không với sự nổi tiếng của Phương Tri Lễ, căn bản không thể đến thành phố nhỏ như Bạch Sơn này.
Mọi người sau khi nhìn thấy Phương Tri Lễ đến, lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái.
“Người kia chính là thần y Phương sao, quả thật là giống như trong truyền thuyết, tiên phong đạo cốt, đây mới thật sự là thần y chứ.”
“Thần y chính là thần y, ngay cả đi đường cũng không giống với chúng ta, không biết tôi thế này có thể nhờ thần y xem trên người tôi có bệnh gì không tiện nói ra hay không.”
Đứa bé đi sau thần y kia nhìn cũng không đơn giản, nếu như con tôi có thể theo thần y trở thành học đồng thì tốt rồi.”
…..
Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, cũng nhìn về phía thần y, không cảm thấy có gì đặc biệt.
Nhiều nhất cũng chỉ là một ông già tóc trắng mà thôi.
Xem ra sau khi một người có thanh danh, cho dù không có gì đặc biệt, ánh mắt xung quanh nhìn ông ta cũng sẽ trở nên đặc biệt.
Sau khi Lưu Viễn Kiều nhìn thấy thần y, chạy thẳng lên trước nghênh đón, gương mặt vô cùng cung kính nói: “Thần y Phương, ông có thể đến giúp vợ tôi chữa bệnh, đúng là phước ba đời nhà họ Lưu chúng tôi, đại ân đại đức của ngài tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ!”
Lưu Thanh Sơn cũng đi đến, cười nói: “Thần y Phương, ngài đến đúng là làm kẻ hèn họ Lưu này vẻ vang, mời ngài vào trong.”
Phương Tri Lễ chỉ nhàn nhạt gật đầu với hai người, sau đó bước đi vào bên trong.
Ông ta đã sớm quen người ta khách khí với ông ta như vậy, dần dần dưỡng thành tính cách sống an nhàn sung sướng.
Sau khi mọi người thấy thần y Phương vào phòng khách, cũng vội vàng đi vào theo, muốn xem xem y thuật của thần y cao minh đến mức nào.
Từ sớm, Lưu Viễn Kiều đã chuyển giường của vợ mình đến đây, lúc này vợ ông đang nằm trên giường trong phòng khách, trên người có rất nhiều bớt đen, cả người cũng uể oải không tinh thần, nhìn dáng vẻ thì sức đứng lên cũng không có.
Gương mặt Lưu Viễn Kiều đầy cầu khẩn nhìn Phương Tri Lễ, mở miệng nói: “Thần y Phương, vợ của tôi đã bị bệnh lạ này đã nhiều năm rồi, vẫn luôn không thể trị khỏi được, nhờ thần y Phương nhất định phải cứu cô ấy trở về, nếu không, khả năng có thể cô ấy không còn cách nào tiếp tục sống trên cõi đời này nữa rồi.”
Phương Tri Lễ nhìn ông ta một cái, không nhịn được nói: “Được rồi, làm thế nào là chuyện của nghề y chúng tôi, không phải ông nói hai câu y thuật của tôi sẽ tăng lên, nếu như ông muốn tôi chữa bệnh cho tốt, vậy thì đừng có đứng bên cạnh mà lắm miệng.”
Gương mặt Lưu Viễn Kiều lập tức xấu hổ, vội vàng xin lỗi nói: “Vâng vâng vâng, đều là tôi lắm miệng, thần y Phương bớt giận.”
Nhất thời mọi người cũng không dám tiếp tục lên tiếng, sợ chọc giận thần y.
Phương Tri Lễ trực tiếp đi đến bên giường kia, lúc này có người đặt cái ghế xuống kia cho ông, Phương Tri Lễ ngồi xuống, nhìn qua người phụ nữ nằm trên giường.
Người học trò kia mới thả hòm thuốc của Phương Tri Lễ xuống, sau đó nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói: “Lúc sư phụ hành nghề y không thích có người quấy rầy, cho nên không cho phép mọi người lên tiếng, nếu như bởi vì mấy người quấy rầy sư phụ tôi khám bệnh, cuối cùng trị không hết, sư phụ tôi cũng không phụ trách!”
Lâm Thanh Diện nhìn nụ cười lộ ra trên gương mặt người học trò kia, không thể ngờ một đứa bé lại kiêu ngạo như vậy, xem ra cậu nhóc đi theo Phương Tri Lễ bên ngoài đúng là không ai dám trêu chọc.
Mặc dù chuyện này sẽ làm cho cậu nhóc này từ bé đã hưởng thụ cảm giác người lớn tôn kính, nhưng mà đây cũng sẽ trở thành một vách ngăn lớn trên đường đời của cậu bé, nếu Phương Tri Lễ chết, cậu ta còn đối xử với người khác như thế, chỉ sợ sẽ thường xuyên bị đánh.
Phương Tri Lễ nhìn vào những vết bớt đen trên người mẹ Lưu Ly, sau đó đưa tay sờ sờ, lông mày lập tức nhíu lại.
Rất rõ ràng, tình huống này ông ta chừa từng gặp qua, cho dù y thuật ông ta tinh thông, nhìn thấy tình huống này, cũng sẽ cẩn thận suy nghĩ nên trị liệu thế nào.
Lâm Thanh Diện lúc này cũng đặt sự chú ý của mình trên người mẹ Lưu Ly, anh trực tiếp thả ra thần niệm của mình, bảo phủ quanh người mẹ Lưu Ly.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện nhìn thấy trong cơ thể mẹ Lưu Ly có một loại khí đen đang lớn lên, khối khí đen này nằm trên ngực mẹ Lưu Lý, không ngừng chảy đi bốn phía, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của bà.
Mà khối khí đen này có hơi thở giống như cổ trùng lúc trước Lâm Thanh Diện hóa giải xong, xem ra đây là vì mẹ Lưu Ly tiếp xúc với Lưu Lý quá nhiều, làm độc tính đi vào trong cơ thể của bà, trong người nuôi ra một đám khí đen này.
Xem hiểu được chuyện gì xảy ra, Lâm Thanh Diện cũng yên lặng thở ra một hơi, nếu như là độc sâu, giải quyết cũng không khó khăn.
Về phần nội tạng bị ăn mòn của mẹ Lưu Ly, qua một thời gian ngắn điều dưỡng, có thể điều dưỡng về được.
Anh quay đầu nhìn thần y Phương kia, nhìn thấy dáng vẻ cau mày của ông, trong lòng cũng hiểu được nhất định ông ta cũng không có cách nào với tình huống này.
Mặc dù là tinh thông y thuật, đụng vào loại cổ trùng này nhất định cũng không có cách này, Phương Tri Lễ lần này gặp phải vấn đề khó rồi.
Nhưng mà hình như ông ta cũng không muốn để mọi người biết ông ta không trị được bệnh này, trực tiếp lấy một gói ngân châm to từ trong hòm thuốc ra.
Xem ra, ông ta là muốn thử ngân châm trước.
Bình thường loại thần y nổi danh này, cho dù đụng phải bệnh mình không trị được, cũng giả vờ giả vịt trị một lần, tuyệt đối sẽ không để người khác biết kỳ thật ông ta căn bản không trị được cái bệnh này.
nếu không, thanh danh thần y của ông ta sẽ xấu đi.
Mà chỉ cần trị, cho dù trị không hết, ông ta cũng có thể nói mời mình đến quá muộn, bệnh đã nguy kịch, ông ta cũng không có cách nào.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Phương Tri Lễ mới lấy ngân châm ra, xoa bóp mấy huyệt vị trên người mẹ Lưu Ly, sau đó nhìn đúng vào vị trí ngực, muốn đâm xuống.
Chỗ đó đúng là chỗ ở của đám khí đen, nếu như cứ vậy đâm xuống, nhất định sẽ dẫn đến khí đen loạn lạc, đến lúc đó chỉ sợ là mẹ Lưu Ly sẽ chết nhanh hơn.
Bởi vì anh đã đồng ý với Lưu Ly, cho nên chỉ có thể đứng dậy, nhìn vào Phương Tri Lễ nói: “Nếu ông châm cái này xuống, không chỉ không trị được bệnh của bà ấy, ngược lại càng làm tình hình của bà ấy càng thêm không ổn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.