Rể Quý Trời Cho

Chương 1085: Đi đường




Đi theo đám người Tiền Nguyệt lên núi còn có một cậu trai thông qua kiểm tra, cậu trai đó chừng mười tám, có lẽ vì trong lòng kính sợ đồ đệ của cao nhân, cho nên đi đường cũng không dám nói chuyện.
Mục đích của Lâm Thanh Diện chỉ là để ba người Tiền Nguyệt dẫn anh đến gặp thủ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh, cho nên anh cũng chẳng có gì để nói với bọn họ.
Có lẽ ngay từ đầu ấn tượng với đối phương tương đối kém, cho nên Tiền Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện luôn không vừa mắt, trên đường đi còn thì thầm nói xấu Lâm Thanh Diện cùng với Triễu Lỗi và Tôn Đào.
Lâm Thanh Diện không ngần ngại chút nào, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cái cô Tiền Nguyệt này.
Chắc hẳn lúc trước không thể làm cho Lâm Thanh Diện quỳ xuống nhận lỗi, cho nên Tiền Nguyệt vẫn luôn nghĩ cách cho Lâm Thanh Diện biết tay.
Cô ta nhìn chằm chằm vào đồ đang cầm trong tay, sau đó đưa cho Lâm Thanh Diện đứng sau lưng, nói: “Anh cầm đồ cho tôi.”
Lâm Thanh Diện lườm cô ta một cái: “Sao tôi phải cầm, cô không có tay à?”
Vẻ mặt Tiền Nguyệt tràn đầy tức giận, nói: “Con người anh sao mà không tinh ý thế hả, là anh đi theo chúng tôi đòi gặp sư phụ đúng không? Tôi bảo anh cầm giúp tôi anh cũng không chịu, thế anh còn muốn tới gặp sư phụ chúng tôi không?”
Lâm Thanh Diện cười: “Đi gặp sư phụ của các người là ước định của chúng tôi, trong quy ước không có mục phải giúp cô cầm đồ.”
Tiền Nguyệt tức đến nghiến răng, bình thường ở trên núi, vì con gái tương đối ít, mà cô ta lại trong cũng xinh xắn, cho nên đám sư huynh đệ kia rất cưng chiều cô ta.
Trong lòng cô ta, giúp cô ta cầm đồ là chuyện đương nhiên, vậy mà Lâm Thanh Diện lại từ chối cô ta thẳng thừng như vậy, việc này khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
“Tôi nói cho anh biết, nếu bay giờ anh không nghe tôi, lúc về núi, tôi sẽ bảo các sư huynh của tôi đập anh!” Tiền Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện nhún vai, ra vẻ không quan trọng: “Cô cứ tự nhiên.”
Cho dù để sư phụ của Tiền Nguyệt này ra tay, Lâm Thanh Diện còn không sợ chứ mấy tên sư huynh kia của cô ta tính là gì.
Triệu Lỗi và Tôn Đào nhìn Lâm Thanh Diện một chút, sau đó an ủi Tiền Nguyệt: “Sư muội dừng chấp nhặt với anh ta, chờ đến khi về tông phái, xem anh ta làm sao được dễ chịu.”
Tiền Nguyệt gật đầu, lại hung tợn nhìn Lâm Thanh Diện một cái, lúc này mới không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước.
Cậu thiếu niên thông qua kiểm tra kia thấy Lâm Thanh Diện lại có loại thái độ này đối với đệ tử của cao nhân, liền đi tới cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Ba người họ là đệ tử của cao nhân, đều lợi hại, tôi khuyên anh chớ gây rối với bọn họ, anh lên núi không phải vì muốn học chút bản lĩnh sao? Đắc tội với bọn họ rồi, đối với anh không tốt chút nào.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Tôi lên núi cũng không phải vì học bản lĩnh gì, bọn họ cũng không có bản lĩnh gì dạy cho tôi.”
Cậu thiếu niên kia nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì lập tức nhíu mày, người này đúng là quá kiêu căng tự đại.
Anh ta cũng chỉ khiến cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng mà thôi, mặc dù điều này nói rõ tư chất của anh tốt, nhưng không có nghĩa là thực lực của anh mạnh.
“Chờ đến lúc đó anh chịu thiệt thì mới biết hối hận.” Cậu thiếu niên lẩm bẩm một câu, sau đó không nói gì thêm, đi theo ba người Tiền Nguyệt đi về phía trước.
Cũng sắp tối, ba người Tiền Nguyệt dừng lại, tìm một chỗ cũng coi như bằng phẳng, nói: “Trời sắp tối rồi, buổi tối không thể nào đi đường, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngay mai rồi đi tiếp.”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, cất tiếng hỏi: “Vị trí tông phái của các người xa vậy sao? Đi lâu như vậy còn chưa tới?”
Tiền Nguyệt khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Nếu như tông phái của chúng tôi dễ thấy như vậy thì chẳng phải ai ai cũng tìm được sao?”
Lâm Thanh Diện ngẫm lại thấy cũng đúng, Quý Trường Thanh yêu cầu thủ vệ thứ tư này chỉ có thể hoạt động một vùng trong núi Tần Lĩnh, không được tiếp xúc quá nhiều với người bên ngoài, cho nên ông ta trốn trong rừng sâu núi thẳm cũng là bình thường.
Không nói thêm gì, Lâm Thanh Diện tìm một cây cổ thụ cong queo gần đó, định tối nay ngủ một đêm trên ngọn cây.
Ba người Tiền Nguyệt mang theo lều vải giản dị, dựng lên chỗ đất trống.
Tiền Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút, phát hiện nah đã leo lên cây, lập tức lẩm bẩm một câu: “Đến đêm mà mưa thì xem anh làm thế nào.”
Trải qua lần trước ngủ trên tàng cây gặp mưa, Lâm Thanh Diện đương nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề này, lúc đi trên đường, anh đã phát hiện ra cách đó không xa có một hang động trên núi.
Nếu trời mưa, anh trực tiếp vào đó là được rồi.
Không lâu sau, ba người Tiền Nguyệt nhóm lửa, sau đó lấy lương khô trong người ra, bắt đầu ăn.
Cậu thiếu niên kia thèm thuồng ra mặt, thấy ba người họ ăn, càng không ngừng nuốt nước miệng.
Tiền Nguyệt thấy vậy liền chia chút lương khô bên cạnh mình cho cậu thiếu niên kia.
Sau đó cô quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện ở trên cây, cười nói: “Màn thầu hôm nay thơm thật đấy, trong rừng sâu núi thẳm mà còn có thể ăn được màn thầu, đúng là một chuyện tốt.”
“Có vài người thật đáng thương, không có gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tôi ăn.”
“Loại người này còn làm ra dáng vẻ cao ngạo không ai bì nổi, cho dù tôi có thật nhiều màn thầu cũng không cho loại người này ăn.”
Lâm Thanh Diện biết Tiền Nguyệt đang nói cho mình nghe, lúc này quả thật là anh cũng có chút đói bụng, với lại lúc tới anh chẳng mang chút lương khô nào, anh tưởng là sẽ lên tới tông phái của Tiền Nguyệt trước khi trời tối.
Bây giờ nghe vậy, Lâm Thanh Diện chỉ cười, sau đó từ trên cây nhảy xuống.
Tiền Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện xuống, thì nhanh chóng bảo vệ màn thầu của mình, nói: “Tôi sẽ không chia cho anh ân đâu, tối nay anh chịu đói đi!”
Lâm Thanh Diện cười, không có đáp lại cô mà là đi về phía rừng cây cách đó không xa.
Tiền Nguyệt thấy vậy, lập tức nghi ngờ một chút, rồi nhìn Triệu Lỗi và Tôn Đào hỏi: “Anh ta đi làm gì nhỉ?”
Triệu Lỗi cười: “Đoán chừng là không muốn nhìn chúng ta ăn, cho nên tìm một không người rồi.”
Bọn họ không để ý nữa, tiếp tục ăn lương khôn trong tay mình.
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện trở về, có điều trong tay có thêm hai con gà rừng.
Xử lý đơn giản hai con gà đó, Lâm Thanh Diện liền kiếm chút củi, nhóm lửa, sau đó liền đặt hai con gà lên nướng.
Bọn Tiền Nguyệt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai con gà rừng trước mặt Lâm Thanh Diện, không ai ngờ rằng anh lại ra ngoài săn thú.
Động vật hoang dã trong vùng núi này không tính là nhiều, với lại đều am hiểu ngụy trang, nếu không đám Tiền Nguyệt đã sớm đi săn, chứ sao phải ăn lương khôn.
Nhưng mà bọn họ không ngờ tới, Lâm Thanh Diện lại đi săn, lại còn bắt được hai con gà trống trở về, ba người đều kinh ngạc không biết sao Lâm Thanh Diện có thể làm được.
Bọn họ cũng không biết, Lâm Thanh Diện có thần niệm, cho dù đám động vật kia có ngụy trang cỡ nào, dùng thần niệm lướt qua anh liền có thể phát hiện ra.
Không bao lâu sau, hai con gà rừng trước mặt Lâm Thanh Diện được nướng chín, mùi thơm thoang thoảng bay khắp nơi, bốn người kia đều nhìn đến ngây người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.