Rể Quý Trời Cho

Chương 1042: Chịu nhận lỗi




Lúc này hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đang buồn bực ngán ngẩm ngồi trong xe, hôm nay hai người bọn họ đến nơi này là muốn khống chế Trịnh Tú Tú, từ đó hỏi chuyện của hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Nhưng sau khi bọn họ đến nơi này, đi vào trong sân gọi rất lâu cũng không thấy ai trả lời, cửa phòng không khóa, nhưng bên trong lại không nhìn thấy bóng người nào.
Hơn nữa bọn họ còn để ý thấy trong phòng lộn xộn, thậm chí Lý Tân Lan còn nghi ngờ rằng Trịnh Tú Tú biết bọn họ muốn đến tìm nên đã trốn từ sớm.
Bởi vì không cách nào tìm được tung tích của Trịnh Tú Tú, nên hai người vẫn luôn chờ ở cửa, muốn nhìn xem Trịnh Tú Tú có trở về hay không.
Đợi không bao lâu, Lâm Thanh Diện và Trịnh Tú Tú trở về nơi này rồi.
Lý Tân Lan nhìn thấy hai người Trịnh Tú Tú và Lâm Thanh Diện, tinh thần lập tức tỉnh táo, vội vàng chọc chọc Tôn Chí Kiệt ở bên cạnh mình, lên tiếng: “Anh mau xem, Trịnh Tú Tú về rồi, vậy mà người đàn ông đêm qua cũng đi cùng!”
Tôn Chí Kiệt thoáng nhìn ra bên ngoài, sau đó vội bước xuống xe, ngăn hai người Trịnh Tú Tú và Lâm Thanh Diện lại.
“Mẹ nó, các cô thật sự khiến chúng tôi tìm rất lâu, Trịnh Tú Tú, chúng tôi còn tưởng rằng cô chạy rồi!” Tôn Chí Kiệt mắng một câu.
Trịnh Tú Tú nhìn chằm chằm hai người này, hỏi: “Các anh đến đây làm gì?”
Lý Tân Lan lập tức hừ lạnh nói: “Chúng tôi đến làm gì chẳng lẽ trong lòng cô không rõ sao? Tối qua chúng tôi còn chưa được xem buổi biểu diễn thì đã bị đuổi ra ngoài, đó cũng là do cô và hai người đáng chết kia, hôm nay chúng tôi đến tìm cô cũng là để hỏi tung tích của hai người đó!”
“Nhưng mà tôi cũng không ngờ người đàn ông này lại đi cùng cô, như vậy cũng vừa đúng lúc, nếu anh ta đã ở chỗ này, vậy cũng bớt phiền toái cho chúng tôi!”
Nói xong, Lý Tân Lan quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt còn mang theo vài phần oán độc.
Tôn Chí Kiệt cũng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hung ác nói: “Tên kia, anh có biết hành vi đêm qua của anh đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi không?”
Lâm Thanh Diện liếc nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Đó cũng chỉ là các anh gieo gió gặt bão mà thôi, có liên quan gì đến tôi?”
“Anh!” Lý Tân Lan lập tức giơ tay chỉ vào Lâm Thanh Diện, hận không thể bước lên cào anh mấy phát.
“Hừ, không ngờ lúc này rồi anh còn dám mạnh miệng! Sở dĩ đêm qua ban tổ chức đuổi chúng tôi ra là bởi vì nể mặt những khách khứa ngồi ở ghế khách quý kia, thật sự không hiểu các anh giẫm phải vận cứt chó gì, vậy mà có thể quen biết người ở ghế khách quý đỉnh cấp.”
“Nhưng mà tôi nói cho anh biết, người nhà tôi cũng có bối cảnh không kém ở thành phố Y, anh chọc phải tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến anh không có kết quả tốt!”
Ánh mắt Tôn Chí Kiệt đăm đăm trừng Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói.
Lâm Thanh Diện không ngờ vậy mà hai người này cho rằng hôm qua mình có thể ngồi tại ghế khách quý cao cấp là bởi vì quen biết khách ngồi ở ghế khách quý, xem ra ‘ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo’, có đôi khi thật sự sẽ khiến người ta trở nên ngu xuẩn.
“Bây giờ chúng tôi cho các anh một cơ hội, anh trả lại tiền vé vào cửa của buổi biểu diễn ngày hôm qua cho chúng tôi, lại cho chúng tôi thêm ba trăm triệu làm tiền bồi thường tổn thất tinh thần, thêm một người dập đầu ba cái với chúng tôi, chuyện này coi như xong, nếu không anh cứ chờ chết đi, tôi không tin người đêm qua sẽ còn giúp các anh!” Trên mặt Lý Tân Lan tràn đầy giận dữ nói.
Trịnh Tú Tú nghe thấy lời của Lý Tân Lan, nhất thời giận không có chỗ trút, nói với Lý Tân Lan: “Các cô đừng quá đáng! Đêm qua…”
Cô vừa định nói đêm qua ban tổ chức vốn không phải nể mặt người khác đuổi bọn họ đi, mà chính là nể mặt Lâm Thanh Diện, cô muốn nói với hai người Lý Tân Lan, Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, để cho bọn họ khiêm tốn một chút.
Nhưng mà lúc này Lâm Thanh Diện giơ tay ngăn Trịnh Tú Tú lại.
“Ha ha, đêm qua đuổi các cô ra ngoài, đúng là chúng tôi không đúng, chuyện này tôi cũng đã suy nghĩ lại kỹ càng, tôi quả thật nên bồi thường.” Lâm Thanh Diện nói.
Trịnh Tú Tú lập tức mở to hai mắt, không ngờ Lâm Thanh Diện lại xin lỗi hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt.
Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt cũng không ngờ Lâm Thanh Diện nhận lỗi nhanh vậy, trên mặt toát vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt Lâm Thanh Diện lại mang theo ý cười khó hiểu, dựa vào tính cách của anh, đương nhiên sẽ không thể nào thật sự xin lỗi hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, anh nói như vậy, chỉ là bởi vì vừa mới nghĩ đến một cách đối phó với Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt mà thôi.
“Nhưng mà nếu tôi cứ bồi thường cho các cô như vậy thì có vẻ hơi vội vàng, dù sao đêm qua quả thật là tôi gây ra phiền phức rất lớn với các cô.” Lâm Thanh Diện tiếp tục nói.
“Vì vậy tôi dự định tối nay ở Khách sạn Continental, đặc biệt nói lời xin lỗi với các cô, đến lúc đó tôi sẽ nhận lỗi theo yêu cầu của các cô, tôi cũng sẽ bồi thường cho các cô số tiền kia, thế nào?”
Hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đều nghi ngờ liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó Tôn Chí Kiệt lên tiếng: “Anh lừa ai chứ? Lỡ như chúng tôi tin anh, chờ đến buổi tối anh chạy rồi thì sao?”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Nếu các anh không tin, tôi có thể để Trịnh Tú Tú đi theo các anh, tôi thì đi chuẩn bị chuyện buổi tối nhận lỗi với các anh, chờ đến lúc đó nếu tôi chạy, các anh cũng có thể thông qua cô ta tìm tôi, như thế nào?”
Trịnh Tú Tú biến sắc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại muốn giao mình cho hai người Lý Tân Lan.
Hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt liếc nhìn nhau, đều cảm thấy Lâm Thanh Diện không giống như đang nói dối.
“Nếu anh đã nói như thế, vậy chúng tôi sẽ cho anh một cơ hội, nhưng nếu như anh dám đùa chúng tôi, không chỉ Trịnh Tú Tú xui xẻo, cho dù anh chạy, tôi cũng có cách tìm được anh!” Tôn Chí Kiệt trừng mắt nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Tú Tú, đưa mắt ra hiệu với cô, nói: “Tú Tú, trước tiên cô đi theo bọn họ, chờ buổi tối, tôi sẽ đến Khách sạn Continental tìm mọi người.”
Trịnh Tú Tú hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Lâm Thanh Diện, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, không biết rốt cuộc Lâm Thanh Diện muốn làm gì.
Nhưng mà trước đó Lâm Thanh Diện quả thật đã giúp cô ta giải quyết chuyện vay tiền, hơn nữa anh là một người vô cùng đáng tin, chắc hẳn sẽ không hãm hại mình, vì vậy cô ta gật đầu đồng ý với Lâm Thanh Diện.
“Nhưng mà tôi phải nói trước với các cô, người nên nhận lỗi với các cô là tôi, giao Trịnh Tú Tú cho các cô cũng chỉ là để đề phòng tôi chạy trốn thôi, vì vậy nếu như các cô làm tổn thương Trịnh Tú Tú, vậy buổi tối cũng không cần phải nhận lỗi nữa.” Lâm Thanh Diện lại bổ sung một câu.
Lý Tân Lan lập tức không kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi cũng không phải loại người không giữ lời, anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ xem buổi tối nhận lỗi với chúng tôi như thế nào mới có thể khiến chúng tôi tha thứ cho anh đi.”
Lâm Thanh Diện không nói thêm gì nữa, sau đó xoay người nhét một viên đá vào trong tay Trịnh Tú Tú, đồng thời dùng lực lượng thần hồn khẽ nói bên tai Trịnh Tú Tú: “Nếu như bọn họ muốn làm tổn thương cô, vậy nắm chặt viên đá này, nó sẽ bảo đảm cô bình yên vô sự.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.