Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 112: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 4




Editor: Đông Vân Triều
[05]
Dạ Đàm chợt nghe thấy tiếng gió.
Âm thanh từ bốn phương tám hướng tràn vào tai cứ như thuỷ triều giữa đêm hôm khuya khoắt, có chút đến từ song cửa sổ, có chút đến từ cổng, có chút lại mang theo mùi cỏ vây thơm ngát, có chút đượm hơi nước ven hồ... Gió đêm chuyên chở tin tức khác biệt, phác hoạ lên hình dáng cảnh vật chung quanh.
Hắn đột nhiên mở mắt, màn giường lẫn kết cấu xen kẽ giao thoa phức tạp của xà nhà, thậm chí từng đường vân gỗ cong cong hay các mắt lưới dệt màn, tất cả đều rõ ràng đập vào mắt hắn.
Dạ Đàm xoay người ngồi dậy, cảm nhận nội lực du tẩu dọc theo gân mạch quanh thân, thở phào một cái:
Thân thể rốt cục trở lại.
Ở bên người hắn, Quân Tuyền Hành vẫn say ngủ như cũ, hắn gấp rút muốn biết thân phận của người này, nhón lấy dây chuyền đeo trên cổ chủ nhân, cẩm bài được lôi ra, hắn như ý nguyện được thấy chữ "Quân" xiêu vẹo đầy đáng yêu ấy.
Suy đoán đã được xác thực hơn phân nửa, Dạ Đàm rốt cục yên lòng. Nhưng hắn không buồn ngủ mà cũng không định ngủ, chỉ muốn kéo dài khoảnh khắc ngắm Quân Tuyền Hành này.
Trong lòng hắn trào lên một niềm kích động chưa từng có, nó kêu gào khao khát, thúc giục hắn phải ngay lập tức ôm siết chủ nhân vào lòng, không bao giờ buông lơi.
Hắn vẫn luôn biết sức khoẻ của chủ nhân không tốt, cho nên đã rất lưu tâm chiếu cố, nhưng chỉ khi bị tráo qua thân thể, hắn mới tự mình cảm nhận được có bao nhiêu hỏng bét, kinh lạc Quân Tuyền Hành trống rỗng, bị hao tổn nghiêm trọng, cả người ê ẩm, đưa tay nhấc chân cũng phí sức giống như là người bị ngâm trong biển cát, đối với hắn là gió mát thổi qua yhif với y là cuồng phong rét lạnh quất vào mặt, sống đã là một loại giày vò.
Nhưng Quân Tuyền Hành lại chưa từng mở miệng phàn nàn qua.
Tim Dạ Đàm đau như bị dao cắt.
Là hắn thề sống thề chết muốn bảo vệ người cẩn thận, nhưng hoá ra hắn chả làm được gì cả. Quân Tuyền Hành dùng bí thuật từ bỏ nội lực là vì hắn, bị Nhị thiếu gia tra tấn cũng là bởi vì hắn. Hắn đã từng khờ dại cho rằng, chỉ cần mình đủ mạnh thì sẽ bảo vệ được y, hắn nguyện ý vì chủ nhân xử lý tốt mọi chuyện, chủ nhân không cần có võ công nữa.
Nhưng hoá ra những điều này chả là cái chó má gì cả.
Hoá ra chỉ có chính hắn được cứu rỗi, còn Quân Tuyền Hành từ đầu đến cuối đều đang phải chịu tội nghiệt.
Dạ Đàm nhìn y ngẩn người, chỉ thấy tay Quân Tuyền Hành bỗng nhúc nhích, túm lấy chăn trước người cuộn vào ngực, miệng hàm hồ gọi: "A Đàm..."
Là nói mớ.
Giống như muốn ôm, nhưng trước người y nào có ai, cho nên chỉ quấn vào người một đống chăn cho đỡ thèm.
Hành động ngây ngô, hoang đường này của y hoá thành lưỡi dao cắt đứt mọi phòng tuyến lí trí của Dạ Đàm, chờ hắn lấy lại tinh thần, Quân Tuyền Hành đã bị hắn ôm chặt, như thể muốn khảm vào máu thịt.
"Khụ, khụ khục —— ta, ngươi —— khụ khụ..."
Dạ Đàm cuống quít hoảng hốt buông tay ra vỗ lưng cho chủ nhân, Quân Tuyền Hành suýt ho ra cả phổi, vẫn tranh thủ khoát tay để hắn không cần khẩn trương như vậy.
Dạ Đàm áy náy nói: "Thật xin lỗi."
Quân Tuyền Hành thật vất vả mới hô hấp bình thường, nhìn hắn một chút rồi lại sờ lên mặt mình: "Chu choa, chúng ta đổi lại rồi này?"
Dạ Đàm gật nhẹ đầu.
Quân Tuyền Hành cao hứng nhào vào ngực hắn cọ qua cọ lại: "Tốt quá đi thôi!!!"
Dạ Đàm ngoan ngoãn để y ôm, không nhúc nhích, cũng không trở tay ôm đáp lại, Quân Tuyền Hành cảm thấy hắn có chút khác thường, ngạc nhiên nói: "A Đàm? Sao thế?"
Dạ Đàm hồi lâu mới đáp: "Chủ nhân, về sau ngài hãy dùng thân thể của thuộc hạ, có được hay không?"
Quân Tuyền Hành nghi hoặc: "Vì sao chứ?"
Dạ Đàm không trả lời.
Quân Tuyền Hành buông tay ra, trông mặt hắn rất hình sự, không giống như đang nói đùa, lại không chịu nói hết, rành rành là có tâm sự. Quân Tuyền Hành nâng cằm lên, bắt đầu đoán tâm tư của hắn.
Dạ Đàm thấy y có vẻ tạm thời sẽ không ngủ tiếp, lấy chăn bọc cả người y lại, đảm bảo sẽ không nhiễm lạnh mới im lặng ngồi quỳ ở một bên.
Nửa ngày sau, Quân Tuyền Hành nghiêm túc nói: "A Đàm, ngươi có phát hiện việc này không?"
Dạ Đàm cung kính đáp: "Xin chủ nhân chỉ rõ."
Quân Tuyền Hành đưa tin rất giật gân: "Hôm qua ta không có tắm rửa."
Dạ Đàm: "..."
Quân Tuyền Hành càng thêm bi thương: "Nói chính xác, hôm qua ta căn bản không có rửa mặt, cũng không có đánh răng. Cả sáng lẫn tối."
Dạ Đàm đáp nhạt thếch: "... Đúng, đúng vậy."
Bình thường chuyện vệ sinh cá nhân của Quân Tuyền Hành đều được giao đét cho Dạ Đàm, hôm qua bị đổi thân thể, chính Dạ Đàm không có sức múc nước, lại không thể để chủ nhân múc nước phục thị mình, đành phải giả vờ như quên mất, mập mờ che giấu.
Quân Tuyền Hành cực kỳ bi ai nói: "Aiz! Ta mốc meo mất!"
Dạ Đàm lập tức đứng dậy: "Thuộc hạ đi nấu nước, mong chủ nhân chờ một chút."
Dạ Đàm nhanh chóng nấu nước đổ vào thùng tắm, thắp lên một cây nến, nghĩ đi nghĩ lại thì thắp thêm một cây nữa, lúc này mới lột sạch Quân Tuyền Hành bế vào trong thùng tắm. Hắn không cần tác nhân chiếu sáng, trước kia đốt đèn cũng là vì chủ nhân, vốn tưởng rằng một hai ngọn là đủ sáng, bây giờ mới biết còn thiếu rất nhiều.
Quân Tuyền Hành đã TEST qua thị lực siêu việt của hắn, còn nhìn hắn dùng thái độ khác thường đốt thêm một ngọn nến, đã đoán cái đại khái.
Quân Tuyền Hành cắn răng nghiến lợi nghĩ: Tên chó ngốc này dám tự tiện thương hại mình.
Dạ Đàm dùng lực vừa phải kỳ lưng giúp y, Quân Tuyền Hành ghé vào mép thùng tắm, bắt đầu chuyên mục dẫn dắt kể lể: "May mà hôm nay đã đổi lại, nếu không hai chúng ta phải mốc meo mọc nấm cùng nhau rồi. Ngươi muốn ta về sau cứ chiếm lấy thân thể của ngươi mãi, đây không phải là đang hại ta sao."
Dạ Đàm sờ làn da mềm mại như tơ lụa thượng đẳng, nói: "Kiếm Các có tỳ nữ, có thể phụng dưỡng ngài."
"... Ta không muốn người khác, chỉ cần ngươi, ngươi biết rõ mà." Giọng Quân Tuyền Hành buồn buồn.
Dạ Đàm trầm thấp ừ một tiếng, thần sắc dịu đi đôi chút.
"Còn có một vấn đề rất thực tế nữa." Quân Tuyền Hành nói tiếp, "A Đàm, ngươi nói xem, mỗi ngày ta làm những gì?"
Dạ Đàm nghĩ nghĩ, không biết trả lời như thế nào.
Quân Tuyền Hành: "Để ta giúp ngươi: ăn ngủ, ngủ rồi ăn."
Dạ Đàm nói: "Sức khoẻ chủ nhân không tốt, cần phải tĩnh dưỡng, không thể quá mệt mỏi."
Quân Tuyền Hành gật gật đầu: "Vậy thì được, hôm qua ta với ngươi đổi thân thể cho nhau, khoẻ mạnh lắm nhé, thử hỏi hôm qua ta đã làm những gì?"
Dạ Đàm ho nhẹ một tiếng.
Quân Tuyền Hành lặp lại: "Ăn ngủ, ngủ rồi ăn."
"Ngươi cho rằng ngươi dâng cho ta thân thể của mình, là ta có thể trở thành một đại hiệp hiên ngang oai hùng ư? Không, ta chỉ có thể trả lại ngươi một bé mỡ nặng hai trăm tám hơi cân[1] thôi." Quân Tuyền Hành quay đầu nhìn hắn, lui lại tựa vào mép thùnh tắm uốn éo eo, "May mà ta yếu đuối, ta mới có thể giữ được vòng eo trắng nộn thon thả này, làm một mỹ thiếu niên ốm yếu nhiều bệnh được người yêu thương, ngươi hiểu không?"
Dạ Đàm: "..."
Quân Tuyền Hành bày ra tư thế MOE ngất trời một lúc, vô lực nói: "Aiz, truyện cười của ta không buồn cười à?!"
Dạ Đàm trùm khăn tắm lên người y, bế ra ôm vào lòng, nói khẽ: "Không có, đặc biệt buồn cười."
Hắn không cười, nhưng lòng lại vui vẻ hẳn ra. Quân Tuyền Hành đã vì hắn mà hao tổn tâm cơ đổi lấy ngày hôm nay, hắn không thức thời toàn lo chuyện đâu đâu.
"A Đàm, không thể đổi nha. Ta biết ngươi cứ nửa đêm đứng dậy đi luyện công, trở về giả vờ ngủ trước khi ta tỉnh... Thân thể của ngươi khoẻ mạnh như vậy hoàn toàn là do ngươi chăm chỉ luyện tập, ta không có cách nào giữ được, đây là chuyện chỉ có ngươi mới có thể làm." Quân Tuyền Hành vươn tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào ngực hắn, giống như đang lừa gạt trẻ em, "Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, ngoan, đừng đoán mò nữa nha."
Dạ Đàm giúp y lau đầu, đáp: "Ừm."
Quân Tuyền Hành yên lặng mặc hắn lau, lát sau lại nói: "Ta vẫn còn thắc mắc."
Dạ Đàm: "Lắng nghe."
Quân Tuyền Hành: "Sao ngươi không cứng?"
Ai bảo Dạ Đàm không CỨNG, Dạ Đàm CỨNG đờ.
Quân Tuyền Hành được hắn ôm ngồi lên đùi, chỉ cách nhau một tầng vải vóc mỏng manh, thân thể dán vào nhau, chỗ đó đang có trạng thái gì, y biết rõ chứ.
Dạ Đàm không đáp lời, Quân Tuyền Hành tiếp tục nói: "Hôm qua lúc ta ở trong thân thể của ngươi í, ta phát hiện mỗi giờ mỗi khắc ta đều muốn làm. Kể cả ban ngày, chỉ cần ngươi còn ở trong tầm mắt ta, bạn XX kia đều muốn ngóc dậy chào ngươi..."
Quân Tuyền Hành chưa dứt lời, Dạ Đàm đả thảy Quân Tuyền Hành vào ổ chăn không cho đẻ trứng, quay người bạo lực bổ một chưởng bổ dập tắt ngọn nến, bưng thùng tắm co cẳng chạy đi, ngay cả nước bắn ra ngoài cũng không đoái hoài tới.
Hắn trốn cũng nhanh đấy, nhưng Quân Tuyền Hành lại nhanh hơn, lật chăn lên bắt gặp mặt hắn đỏ như tôm luộc.
Dạ Đàm đi ra ngoài dọn dẹp thùng tắm xong xuôi, tắm rửa bằng nước lạnh, hắn không yên tâm để Tâm Quân Tuyền Hành một mình, động tác rất nhanh, nhưng trở về tới cửa lại chần chừ, lề mà lề mề mãi mới tiến vào.
Quân Tuyền Hành quả nhiên ôm gối trên giường chờ hắn, Dạ Đàm chết đứ đừ: "Sao ngài còn chưa ngủ?"
Quân Tuyền Hành: "Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi đi..."
Dạ Đàm kinh hoàng nói: "Không, không được! Ngủ đi! Muộn rồi! Ngài phải ngủ!!"
Quân Tuyền Hành vén chăn lên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, giương mắt nhìn hắn.
Dạ Đàm đành phải cởi áo ngoài nằm xuống.
"A Đàm." Quân Tuyền Hành sờ soạng rồi nắm chặt tay hắn, hỏi, "Có phải ngươi vẫn luôn chịu đựng một mình đúng không? Nói thật."
Dạ Đàm mấp máy môi: "Thuộc hạ không nên bất kính đối với chủ nhân."
Quân Tuyền Hành vốn đã rất đau lòng hắn, vì chiếu cố y mà yên lặng ngậm trăm đắng nghìn cay, nhưng thấy hắn phản ứng như này lại khônh nhịn được trêu hắn, líu lưỡi trình bày cảm nghĩ: "Nhìn không ra nha A Đàm, ngoài mặt chững chạc đàng hoàng kỳ thật trong đầu đầy ý nghĩ muốn XX ta, thì ra ngươi lại dâm đãng như vậy..."
Dạ Đàm xoay người nhảy dựng lên, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lạnh giọng nói: "Thuộc hạ đáng chết!!! Tịnh thân!!!"
"Ai ai ai không không không đừng đừng nói đùa nói đùa!!" Quân Tuyền Hành suýt chút nữa thì mất đi hạnh phúc của nửa đời sau, cuống quít ngăn trở mũi kiếm, bị doạ chảy mồ hôi lạnh sũng người.
Y lao vào, Dạ Đàm sợ làm y bị thương, vội vàng đổi hướng kiếm, Quân Tuyền Hành cầm kiếm ném ra xa, cả giận: "Ngươi làm cái gì đấy!!"
"Thật xin lỗi. Ta... Ta đã cố gắng khắc chế... Ta không muốn khiến chủ nhân bối rối..." Dạ Đàm khom người gối đầu lên đùi y, cuộn thành một cây nấm đáng thương. Hắn thoạt nhìn rất khó chịu.
"Ta lại không trách ngươi!!" Mắt thấy anh vệ tội nghiệp muốn chết, Quân Tuyền Hành xoa đầu hắn gấp, dùng sức vuốt lông, "Nói thẳng với ta không tốt sao, chịu đựng làm gì... Mà, mà cũng không phải không cho ngươi làm..."
Quân Tuyền Hành đẩy đầu Dạ Đàm xuống gối, dạng chân ngồi lên người hắn, hung hăng sờ lấy tiểu đệ hắn. Quân Tuyền Hành cũng không biết an ủi thế nào cho đúng, lo lắng trực quan thể hiện ở phương diện tốc độ vuốt ve, nhanh đến mức sắp gọt ra một lớp da của Dạ Đàm, còn ngại không đủ mà như bàn là ủi ngực hắn.
Dạ Đàm cảm thấy da thịt mình sắp cháy khét lẹt, rốt cục không nhịn được đưa tay đè y lại: "Đừng, đừng nghịch..."
Quân Tuyền Hành bắt đầu hoảng loạn nói linh tinh: "Ngươi đừng khổ sở, ta thật sự không trách ngươi. Kỳ thật ta đang rất vui đây... Ta cảm nhận được A Đàm thích ta nhiều như thế nào, ta rất vui... Với lại ta vốn rất thích A Đàm ôm ta... Cũng không phải chuyện xấu..."
Thân thể Quân Tuyền Hành có hạn, sức lực của một ngày không có nhiều, chậm chạp trong rất nhiều chuyện, cũng ít ham muốn. Y không có kinh nghiệm gì, còn tưởng XX hai, ba tháng một lần là chuyện bình thường, hôm nay mới biết là uỷ khuất bạn học Dạ Đàm rồi.
Y bắt đầu cởi quần áo Dạ Đàm, Dạ Đàm hiểu ý y, né tránh: "Không, không ổn đâu... Tháng trước chúng ta vừa, vừa làm..."
Quân Tuyền Hành vừa kéo vừa nói: "Ngươi cũng nói là tháng trước! Dựa vào cảm giác của ta ngày hôm qua, ta đoán một ngày ngươi đại khái cần tới sáu lần!"
Mặt Dạ Đàm đỏ bừng lên, xô xô đẩy đẩy Quân Tuyền Hành: "Không, không đến mức đó!! Cũng không —— như vậy, như vậy ——" hắn ấp úng nửa ngày, mấy chữ đằng sau quả thật không đủ mặt mũi nói ra khỏi miệng.
Dạ Đàm càng khó chịu, Quân Tuyền Hành càng sán vào, thậm chí y còn đè lại cổ tay Dạ Đàm, nắm cằm hắn hôn xuống.
Dạ Đàm không dám né tránh, bị chủ nhân giam lại trong không gian không tới một tấc vuông, môi lưỡi mềm mại giao thoa lẫn nhau, tràn ngập hơi thở trong veo, hắn bị liếm nhẹ hai lần, hô hấp đã nặng nề mất nhịp.
Hôn hụt cả hơi, Quân Tuyền Hành vuốt cằm nói: "A Đàm, ta cứ có cảm giác như đang cưỡng gian ngươi."
Dạ Đàm đỏ mặt dời ánh mắt.
Quân Tuyền Hành: "Ngươi chưa có kêu "thật thoải mái!"."
Dạ Đàm: "???"
Cầu Trời chủ nhân đừng bị mình dạy hư???
Quân Tuyền Hành duy trì tư thế nắm lấy cằm hắn, một tay sờ dọc theo phần bụng, cầm lấy vật đã sớm đứng lên của đối phương, chỉ là chưa hoàn toàn cứng ngắc, Dạ Đàm cũng theo đó run lên.
Quân Tuyền Hành cười xấu xa, ghé vào tai hắn thổi thổi: "Ngươi thế mà nhịn được à?"
———
Đông Vân Triều: Chương sau có H, chẹp chẹp.:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.