Toàn Cơ vừa nghe thấy cái tên này, lông tơ toàn thân đều theo bản năng dựng ngược lên. Người này quả thật đã làm quá nhiều việc khiến người ta sôi gan. Trước thì suýt chút nữa gϊếŧ Vũ Ti Phượng, sau lại hạ thủ tàn nhẫn với Chung Mẫn Ngôn. Tuy rằng cả hai đều không sao nhưng trong lòng nàng, Nhược Ngọc chẳng khác nào hung thủ gϊếŧ người.
Nàng lập tức động thủ trong chớp mắt, Nhược Ngọc chỉ kịp thấy hàn quang loé, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã lao tới trước mặt. Hắn chẳng hề tránh né, bình tĩnh nhìn kiếm phong chợt dừng cách mắt mình chưa đến ba tấc — Cổ tay Toàn Cơ đã bị Vũ Ti Phượng giữ lại. Mấy sợi tóc của hắn bị kiếm khí tước phải cũng trượt theo mặt nạ rơi xuống, hắn không ngần ngại ngay lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: "Đệ tử tham kiến Cung chủ!"
Vũ Ti Phượng cau mày nói: "Ngươi hẳn không phải quỳ mặt trước ta? Đáng tiếc, Phó cung chủ đã bị người của Thiên giới bắt đi rồi, chỉ còn lại mình ngươi, ngươi đương nhiên phải quỳ với y mới phải."
Nhược Ngọc cúi đầu không nói. Vũ Ti Phượng tiếp: "Sao ngươi lại ở đây? Trước đó đã đi đâu?"
Nhược Ngọc bình thản trả lời: "Đệ tử vẫn luôn ở Ly Trạch cung chỉ là Cung chủ không để ý thấy thôi. Đệ tử thấy ánh trăng hôm nay đẹp vô cùng nên muốn thưởng thức giải sầu, không ngờ lại chạm mặt hai vị ở đây, vốn đang muốn tránh đi, kết quả lại tránh không kịp."
Vũ Ti Phượng cười: "Giáp mặt mà còn dối trá! Nếu ngươi ở Ly Trạch cung thì tại sao vẫn còn đeo mặt nạ?"
Vũ Ti Phượng nói: "Ngươi... Mặt của ngươi sao lại thành như vậy? Trước kia đâu có thế...?
Ánh mắt Nhược Ngọc vẫn bình tĩnh, lại đeo mặt nạ lên, thấp giọng trả lời: "Đã doạ đến Cung chủ rồi, là đệ tử không phải phép."
Vũ Ti Phượng cau mày nói: "Đệ đáy huyệŧ chủ gì chứ! Ngươi đứng lên trước đã rồi nói rõ ràng cho ta. Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là người của Phó cung chủ phải không? Những vết thương này đều là do hắn gây ra?"
Lại còn tỏ vẻ thản nhiên có lý như vậy! Sắc mặt Toàn Cơ xanh mét, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí trừng hắn. Nếu không phải bị Vũ Ti Phượng ngăn cản, nàng nhất định sẽ một kiếm chặt hắn làm đôi. Vũ Ti Phượng ra chiều suy nghĩ rồi mới nói: "Nếu ngươi đã không chịu nói vậy thì để ta đoán thử. Tuy rằng ta không biết tại sao Phó cung chủ lại lệnh cho ngươi đi gϊếŧ Mẫn Ngôn, nhưng dù thế nào, ngươi cũng vẫn đi. Mẫn Ngôn nói trước khi ngươi xuống tay đã nói ra rất nhiều bí mật của Ly Trạch cung, còn định tháo mặt nạ xuống. Hay... ngươi thật sự không muốn gϊếŧ người?"
Nhược Ngọc trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ngươi thật sự không biết vì sao Phó cung chủ lại muốn gϊếŧ Mẫn Ngôn sao? Y chỉ là Kim sí điểu sáu lông vũ phổ thông, e cả đời này cũng đừng mơ được bước lên ngôi vị Cung chủ. Lại còn có thêm một Kim sí điểu mười hai lông vũ là ngươi ở phía dưới, ban đầu y định gϊếŧ ngươi nhưng ngươi lại mệnh lớn không chết. Về sau y nhìn ra sơ hở của ngươi, ngươi thích Chử Toàn Cơ đến nỗi ngay cả mạng cũng không cần. Y liền nghĩ cách làm mối cho hai người để ngươi tự nguyện rời khỏi Ly Trạch cung. Mà cả hai người đều có chung một điểm yếu, chính là Chung Mẫn Ngôn, phải không?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, Vũ Ti Phượng đờ đẫn, Toàn Cơ đỏ mặt. Nàng cho rằng việc mình thầm mến Chung Mẫn Ngôn luôn là một bí mật, nào ngờ lại là chuyện ai cũng nhìn ra! Như Liễu Ý Hoan tinh tường hay Vũ Ti Phượng mẫn cảm tỉ mẩn thì cũng thôi đi, sao mà ngay cả Phó cung chủ cũng biết thế?!
Nhược Ngọc tiếp: "Huống chi việc hắn tới núi Bất Chu, biết tình hình ở đó, nếu lưu lại thì rất phiền toái. Đối với ta mà nói, dù có muốn gϊếŧ hay không gϊếŧ, chỉ cần là mệnh lệnh của Phó cung chủ, ta nhất định sẽ làm."
"Là bởi vì y đang giữ em gái ngươi sao?" Vũ Ti Phượng thấp giọng hỏi.
Nhược Ngọc bình thản nói: "Phải thì sao? Ngươi cảm thấy đồng tình với ta? Muốn diễn màn vì tình mà tha thứ chán ngắt sao? Hay là, ngươi cũng định dùng muội ấy để áp chế ta, ép ta làm việc cho ngươi?"
Vũ Ti Phượng coi như không nghe những lời khiêu khích đó, tiếp tục nói: "Phó cung chủ hẳn giận dữ không nhỏ đâu nhỉ? Sai ngươi đi gϊếŧ người, người lại dây dưa nói ra bao nhiêu điều cơ mật cho đối phương, chẳng trách y nổi cơn tam bành. Vết thương trên mặt ngươi... là lúc đó phải không?"
Nhược Ngọc không đáp, chậm rãi cúi đầu, dường như đang trở về buổi chiều hôm đó. Hắn hoảng hốt gϊếŧ Chung Mẫn Ngôn, hoảng hốt theo sát Phó cung chủ rời khỏi phái Thiếu Dương, chuyện xảy ra tiếp sau đó hắn cũng đã quên ít nhiều. Hắn chẳng khác gì một xác chết biết đi, từ khi em gái hắn bị nhốt lại, muốn hắn gϊếŧ ai, hắn tuyệt đối sẽ không thắc mắc nửa lời, xuống kiếm trơn tru không do dự. Một khoảng thời gian rất dài, hắn cảm thấy sống những ngày như vậy rất an tâm, đã hằn thành thói quen.
Đã từ rất lâu rồi hắn không có cảm giác như bị nhấn chìm trong hồ đen mờ mịt như vậy, từ cái ngày mà Chung Mẫn Ngôn ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn, hắn liền có cảm giác đó. Đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại, trước mắt toàn là màu đỏ của máu, Phó cung chủ vừa dùng chuỷ thủ rạch khắp mặt hắn vừa cười lạnh: "Đến lúc này còn làm bộ có lương tâm làm gì? Lương tâm của ngươi thì đáng mấy đồng chứ?"
"Tháo mặt nạ xuống hả? Bộc bạch tiếng lòng à? Cảm động quá đi thôi! Aizz... Xin lỗi nhé, ta chỉ tiện tay vẽ thêm vài đường lên mặt ngươi thôi. Lần tới nếu huynh đệ tốt Mẫn Ngôn của ngươi nhìn thấy bộ dạng quái vật này không biết sẽ bị doạ thành thế nào nhỉ? Ấy chết, ta lỡ lời, hắn chết mất rồi còn đâu! Thật đáng tiếc, hắn không được nhìn thấy bộ dạng này của ngươi trước khi chết."
Không biết vì sao, tóm lại là chuyện lần đó chắc là đã động đến chỗ đau của Phó cung chủ, y xuống ta ngoan độc vô cùng, ác độc biến mặt hắn thành ác quỷ.
Hắn trong cơn đau nhức cũng không dám phản kháng, cuối cùng quỳ sụp xuống đất chực hôn mê thì lại bị một thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, Phó cung chủ cầm thuốc trên tay, dịu dàng đắp lên vết thương cho hắn – người này quả thật hỉ nộ vô thường, lúc tức giận thì đáng sợ hơn cả ác quỷ, còn khi ôn nhu lại thương xót sinh mệnh vô cùng.
"Nhược Ngọc à, huynh đệ là loại không thể dựa vào được. Chỉ có lợi ích mới là lâu bền thôi, có hiểu không?" Đây là câu cuối cùng mà y nói với hắn. Miệng vết thương của hắn đã sinh mủ, chẳng còn giữ được cái mạng lâu nữa, khó trách Phó cung chủ lại ném hắn giữa đường để đi một mình.
Từ phương diện nào đó mà nói, Nhược Ngọc hắn quả thật là một con chó trung thành, không dễ gì kéo được cái mạng từ Quỷ Môn quan về, việc đầu tiên hắn làm là đi tìm Phó cung chủ — nếu chậm trễ, mạng của em gái hắn cũng chẳng còn. Sau đó, hắn nhận được một nhiệm vụ: Đứng trong tối để giám thị Vũ Ti Phượng.
"Ta đoán là y không chỉ phái mình ngươi mà còn có người khác nữa tới giám thị ta và Toàn Cơ, cho nên ngay khi tụ họp với Vô Chi Kỳ, y liền tới ngay lập tức. Ta nói có đúng không?"
Có những lúc, Nhược Ngọc cảm thấy thực sự sợ hãi trước trí thông minh của Vũ Ti Phượng, một loại khả năng đặc biệt có thể nhìn thấu người khác, chỉ trong một câu nói. Con người đáng sợ như vậy, khó trách Phó cung chủ năm lần bảy lượt tìm cách trừ khử chàng ta, nếu tuổi tác lớn hơn chút nữa, tuyệt đối sẽ là một nhân vật gai góc sắc bén.
Chàng nói không sai, một khi Phó cung chủ biết tin Vô Chi Kỳ xuất hiện thì sẽ đuổi tới ngay tức khắc, mà hắn đã sớm đi nơi khác chờ mệnh lệnh. Đợi ba năm, thấy không có bất cứ tin tức gì, thử trở lại Ly Trạch cung mới phát hiện ra sự kiện long trời lở đất lần này. Hai vị cung chủ, một người thì bị Thiên giới bắt, người còn lại đã bị hại đến mất mạng. Mà Vũ Ti Phượng theo tâm nguyện của mọi người, bước lên tiếp quản ngôi vị Cung chủ, thực hiện cải cách toàn diện.
"Bây giờ Phó cung chủ đã bị bắt, ngươi trở thành người tự do rồi, vì sao còn ở lại Ly Trạch cung? Chính ngươi cũng nói, lòng dạ ta không lớn đến mức có thể khoan hồng độ lượng giữ ngươi lại. Việc ngươi xuất hiện ở đây, phải cho ta một lý do chính đáng."
Vũ Ti Phượng lạnh nhạt nói, thần sắc khiến người ta cảm thấy nể sợ: "Nếu câu trả lời của ngươi không thể làm ta vừa lòng, ta cũng không ngại một chưởng kết liễu ngươi tại đây."
Nhược Ngọc trầm mặc hồi lâu mới nói: "Muội muội của ta... bị giam ở chỗ này."
Vũ Ti Phượng khẽ cau mày: "Ở đây? Vớ vẩn, ngân tuyền này làm sao dính dáng tới Địa lao được!"
"Ta không cần phải gạt ngươi." Nhược Ngọc xoay người đi về phía ngân tuyền, nước suối phản quang lên người hắn một tầng sáng bạc, "Dưới ngân tuyền này có một mật thất của tổ tiên ta để lại, ta cũng không biết nó dùng để làm gì. Phó cung chủ cũng mới chỉ phát hiện ra nơi này hơn một trăm năm trước. Y giam em gái ta ở nơi này, ta cũng đã từng được tới một lần."
Làn môi Vũ Ti Phượng hơi động, dường như định nói gì lại thôi. Lát sau mới lên tiếng: "Vậy được, chúng ta cùng xuống đi. Nếu như em gái ngươi thực sự đang ở đây, sau khi cứu ra phải rời khỏi đây, hai người ngay lập tức trở về nhà, nơi này không có ai muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Nhược Ngọc không đáp, thả mình vào dòng nước, rất nhanh chìm dần xuống. Toàn Cơ thấp giọng nói: "Đáng thương quá, em gái hắn thật sự đang bị nhốt dưới này sao? Nếu thật sự có mật thất, không có ai lui lại hơn một năm, chẳng phải sẽ chết người sao?" Vũ Ti Phượng lắc đầu nói nhỏ: "Có thể đã... Thôi, chúng ta cứ xuống xem chút đi."
Hai người cùng nhảy xuống ngân tuyền. Ly Trạch cung tuy rằng là một hòn đảo cô lập ngoài biển khơi nhưng kỳ lạ thay ngân tuyền này không phải là nước, trong dòng chảy chứa một thứ gì đó, toả sáng lấp lánh, càng xuống sâu hơn, ánh sáng càng phát quang, rợn ngợp khắp tầm mắt là sắc trắng bạc vô tận. Đi thêm mấy chục bước nữa, quả nhiên thấy trên vách động có một cửa đen nhỏ đang mở. Hai người nhất tề bước vào trong, kỳ dị là rõ ràng cửa đang mở vậy mà nước lại ngừng ngay trước ngưỡng cửa, một giọt cũng không lọt qua được, chắc hẳn trên cửa đã được bày kết giới.
Phía sau cửa tối đen, không nhìn thấy được gì cả. Hơi ẩm mang theo mùi hôi xộc vào mặt, Toàn Cơ vội vàng rút Băng Ngọc ra, ngón tay nhẹ nhàng miết lên, thân kiếm lập tức phát ra ánh lửa sáng ngời, hình ảnh của mật thất dưới ngân tuyền cũng dần hiện ra rõ ràng. Thì ra sau cửa có một hành lang hẹp dài, trên mặt tường bên trái có duy nhất một cánh cửa, ngoài ra không còn gì khác. Mở cánh cửa đó ra, giọng nói ôn nhu của Nhược Ngọc tức khắc truyền tới.
"Muội muội à, huynh tới thăm muội đây. Lần này đại ca đã có thể mang muội ra rồi, chúng ta cùng nhau về nhà nhé! Muội có vui không?"
Thanh âm của hắn chưa bao giờ dịu dàng đến vậy, dịu dàng đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng. Hai người chậm rãi bước vào, Toàn Cơ đưa kiếm chiếu qua, suýt chút nữa kinh hãi thét lên. Trong mật thất chỉ có duy nhất một chiếc giường, nằm nghiêng trên giường là một thi thể đã thối rữa chỉ còn lại xương trắng. Mà Nhược Ngọc thì đang ôm bộ xương trong ngực, nói cười ấm áp hoà nhã.
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị, Toàn Cơ lùi hai bước, dùng ánh mắt không tưởng nhìn hắn. Bộ xương trong lòng hắn không phải xương người, xương cổ rất dài, cánh dài và nhọn, rõ ràng là một con chim khổng lồ, quả nhiên là Kim sí điểu. Toàn Cơ run giọng nói: "Đó... đó... đó là em gái ngươi sao?"
Nhược Ngọc quay đầu nhìn nàng đầy oán trách, thấp giọng: "Nói nhỏ một chút, đừng doạ nó. Em gái ta nhát gan lắm."
Toàn Cơ há hốc miệng, không biết nên nói gì. Vũ Ti Phượng khẽ khàng: "Được rồi, đã tìm thấy em gái ngươi rồi. Nơi này ẩm ướt, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi." Nhược Ngọc gật đầu, vẫn ôm chặt lấy bộ hài cốt, cẩn thận dè dặt, dường như sợ kinh động tới em gái, cười cười đi ra ngoài.
"Hắn điên rồi à?" Toàn Cơ kéo tay áo Vũ Ti Phượng từ phía sau, nhỏ giọng: "Hay đang lừa chúng ta?"
Vũ Ti Phượng thấp giọng đáp: "Trước kia khi say rượu hắn từng nói, mình bị ép tới Ly Trạch cung, cha mẹ trong lúc bị bức ép đều đã bị gϊếŧ, chỉ còn em gái là người thân duy nhất của hắn. Phó cung chủ đã hứa sẽ chiếu cố em ấy, không biết sao lại... Nhìn bộ hài cốt vừa rồi, không phải mới chết một năm, bản thân hắn cũng biết vậy."
Tức là hôm nay hắn đến đây để mang hài cốt đi? Vậy cũng không phải, nếu hắn đã sớm biết em gái mình gặp nạn, sao còn phải bán mạng vì Phó cung chủ chứ? Trăm mối trong lòng Toàn Cơ không thể giải, đành theo Vũ Ti Phượng lên bờ. Nhược Ngọc dùng tay áo ướt đẫm ghì sát bộ hài cốt đã dính nước, phần cánh của bộ hài cốt bị mắc vào một cái bẫy hình tròn, kiểu dáng kỳ lạ, giống cái lúc đó Chung Mẫn Ngôn đưa cho chàng.
"Giờ đã tìm thấy em gái rồi, ta nhất định tuân thủ lời hứa, lên đường rời khỏi Ly Trạch cung ngay lập tức, vĩnh viễn sẽ không trở lại." Hắn quay đầu nói, mặt nạ chắc đã bị dòng nước cuốn đi, lộ ra khuôn mặt biến dạng nhưng ánh mắt lại nhu hoà mãn nguyện vô cùng.
Vũ Ti Phượng yên lặng gật đầu, thấy hắn toan ôm bộ hài cốt đi ngay lại nhịn không được thêm câu: "Ngươi... ngươi cứ ôm em ấy đi như thế sao? Không cần... tìm cái gì đó nguỵ trang à?"
Nhược Ngọc cười nói: "Ngươi nói gì vậy? Nguỵ trang? Bây giờ nó cần nhất là một bộ quần áo mới mới phải... Ừm, ngoan nào, đại ca mang muội đến chợ, mua quần áo đẹp và đồ ăn ngon cho muội nhé!"
Vũ Ti Phượng cũng không biết nói tiếp ra sao, lẳng lặng nhìn bóng hắn khuất dần, trong lòng cũng không biết đang có mùi vị gì.