[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 330: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 24




Edit by AShu ^_^.
______________
Tô Đường vừa tỉnh dậy liền nghe được phải định kỳ mát xa ngực, mắt đều trợn tròn lên.
"Hai người đang nói cái gì?"
Nàng tuy rằng không cố tình đè thấp thanh tuyến, bất quá lúc này bị bệnh, tiếng nói tuy rằng mềm mại, lại mang theo vài phần khàn khàn.
Nàng vừa thức tỉnh, cuộc đối thoại giữa Thẩm Uyên tạm dừng một chút, bất quá cũng chỉ có một chút, bác sĩ dặn dò xong, liền xách theo hòm thuốc rời đi, đối với loại người bệnh không nghe lời này, nhiều lời cũng vô ích, đơn giản liền giao cô ấy lại cho người giám hộ quản đi.
Bác sĩ vừa đi, hai người liền mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Cuối cùng, Thẩm Uyên thu hồi tầm mắt trước, xoay người, bưng ly nước ấm cầm lại đây.
"Uống miếng nước trước."
Người bị bệnh, nên uống thật nhiều nước ấm, một tay của Tô Đường còn đang được truyền nước, không thể sử dụng tốt được, kết quả nàng mới vừa động, Thẩm Uyên liền đỡ nàng ngồi dậy.


"Cần anh đút sao?"
Tô Đường nghe vậy, lập tức cả kinh, nàng chỉ là bị bệnh, không phải tàn phế a.
"Tôi tự mình uống." Nói xong, cầm cái ly nước trong tay hắn, mở miệng nhỏ ra uống từng ngụm.
Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Uyên nhìn môi mỏng hơi hơi khép của đối phương, đôi môi dính chút nước ấm, dần dần nổi lên một chút huyết sắc, phấn nộn nộn, cực kỳ mê người.
Hắn rũ rũ mi mắt, ánh mắt tối lại, bất quá sắc mặt vẫn như thường, trừ phi đứng đối diện hắn, nếu không thì không hề nhìn ra nửa điểm dị thường.
Tô Đường uống hết một ly nước, yết hầu đỡ khô rát hơn nhiều, sau đó đưa ly nước cho hắn, "Cảm ơn."
Thẩm Uyên nhìn chằm chằm cái ly bằng sứ bạch ngọc trong tay nàng, thanh âm đạm mạc, "Diệp tiểu thư thật có bản lĩnh a, giọng nam giọng nữ đều thu phóng rất tự nhiên."


Tô Đường rất bình tĩnh, gạt người chính là nàng, nên bị trào phúng hai câu cũng không sao.
"Thói quen mà thôi."
Thẩm Uyên xuy thanh, tiểu nha đầu này chính là đem hắn lừa rất thảm a, không thu chút phúc lợi, hắn liền thực xin lỗi cái thân phận thương nhân của chính mình.
"Biết vừa mới bác sĩ nói với tôi cái gì không?"
Tô Đường có chút nghi hoặc, chỉ là trong đôi mắt trong suốt của nàng lại để lộ nàng giờ phút đang rất khẩn trương.
Thẩm Uyên câu môi, "Em vừa mới nói thói quen, như vậy cái hành động bó ngực kia, có phải hay không cũng là thói quen?"
Không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên nói cái đề tài này, đôi mắt nàng mở to, hai tròng mắt màu hổ phách ướt dầm dề tràn đầy kinh hoảng.
Thẩm Uyên, "Hiện tại biết sợ? Tình nguyện chịu đựng thân thể không khoẻ, cũng phải sắm vai nam sinh, Diệp tiểu thư, em nói thật với tôi, em có phải có sở thích mặc đồ khác giới hay không."


Sở thích mặc đồ khác giới, xem tên đoán nghĩa chính là thích giả trang thành nam nhân.
Tô Đường đương nhiên không có, "Tôi lúc trước chỉ vì muốn tránh tai mắt của Diệp gia, không muốn bị bọn họ an bài nữa, biện pháp tốt nhất chính là đổi giới tính khác."
Thẩm Uyên nghe vậy, giữa mày càng thêm không vui, "Không muốn sống trong sự an bài của bọn họ, lúc trước vì sao không tìm tôi?"
Hai người đã gặp nhau ở nước M, nàng cũng biết thân phận của chính mình, nhưng nàng tình nguyện giả trang thanh nam sinh để che giấu thân phận, cũng không muốn nói ra tình hình thực tế, ngay cả hiện tại, nếu không bị hắn phát hiện, cũng không biết khi nào nàng mới bằng lòng nói ra chân tướng.
Không, có lẽ nàng từ lúc bắt đầu không tính toán thổ lộ chân tướng với hắn.
Tiểu cô nương giả trang hình tượng hoa hoa công tử, chính là muốn giấu hắn cả đời.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Tô Đường nắm chặt ngón tay, rũ đầu, hồi lâu mới yếu ớt nói: "Tôi không thích cái thân phận Diệp Kiều này, cha mẹ cô ấy, em gái, thậm chí là...... Vị hôn phu."
Thẩm Uyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đen nhánh càng ngày càng trầm, còn chưa kịp mở miệng, đuôi mắt thoáng nhìn máu đã chảy ngay kim tiêm trên tay nàng, trong một cái chớp mắt, tức giận gì đó cũng tiêu tan.
"Trước tiên em hãy thả lỏng." Hắn bất đắc dĩ đau lòng nói, đến cuối cùng, sợ lại nàng lại chảy máu, liền ôn nhu nắm lấy tay nàng, ngăn không cho nàng lộn xộn.
Tô Đường biết hắn đau lòng chính mình, nhưng có một số chuyện, vẫn nên giải thích với hắn.
Nàng nói: "Lúc trước tôi tuy rằng biết anh là vị hôn phu của Diệp Kiều, nhưng anh và tôi đều hiểu rất rõ, cái gọi là vị hôn phu vị hôn thê, bất quá chỉ dùng để đổ miệng người. Tôi biết tôi lừa anh, là tôi không đúng, nhưng tình huống khi đó, tôi không dám lấy tương lai của tôi ra đánh cuộc. Hơn nữa, bên trong Thẩm gia của các anh cũng phức tạp, tôi càng không muốn trong tương lai, hai ta vẫn kẹt trong tình huống anh lừa tôi gạt."
"Cho nên lúc ấy mới liều mạng giúp tôi?" Thanh âm hắn khàn khàn, nghĩ đến tiểu cô nương một thân một mình đi nước M, lúc đó nàng bất quá cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, hắn không rõ nàng làm như thế nào mà có thể tránh được tai mắt của Diệp gia, càng không biết khi lần đầu chân ướt chân ráo ra ngoài xã hội, lại làm như thế nào chuẩn bị một thân phận giả cho chính mình mà không ai hay biết được.
Nàng cái gì cũng đều làm tốt, hoàn toàn bắt đầu một cuộc đời mới, Diệp gia cũng không có khả năng tìm được nàng, bởi vì hai người tương ngộ, hắn lại đem nàng kéo vào hiểm cảnh.
Nàng lừa hắn, nhưng hắn thì sao?
Thẩm Uyên cười khổ, người nên nói thực xin lỗi, rõ ràng là hắn a.
"Tiểu Diệp Tử, rất xin lỗi."
Nàng không muốn cái tên Diệp Kiều này, nhưng mà, trong mắt hắn, nàng vẫn như cũ là Trình Diệp, là tiểu thiếu gia luôn luôn tiêu sái, luôn nở nụ cười trên môi.
Tô Đường hơi ngạc nhiên, nàng ghé mắt, nhìn gương mặt của người nào đó, hồi lâu, đôi mắt rốt cuộc nở rộ ánh mặt trời, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
"Thẩm Uyên, anh không tức giận sao?"
Không còn là thanh âm nam sinh lúc trước, tiểu cô nương lúc này, thanh âm đều có vài phần nhẹ nhàng.
Thẩm Uyên bật cười, không nhịn xuống xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, "Vẫn còn tức giận, em đã đạp hư thân thể của em, hiện tại, bác sĩ nói với tôi nó thực không xong."
Tô Đường đưa tay vỗ đầu mình, cười đến vẻ mặt ngốc fufu, "Đáng giá, tôi làm cho Diệp gia sụp đổ, mẹ tôi mà biết, nhất định sẽ rất cao hứng."
Nàng không nói quá nhiều lời về mẹ của nàng, đã có thể nói mấy câu như vậy, Thẩm Uyên cũng đoán được, sau khi mẹ vợ tương lai rời đi, nàng liền hận Diệp gia. Chỉ là, hắn nghĩ nàng hẳn là giống chính mình, cho dù hận Diệp gia, cũng không nghĩ tiểu cô nương sẽ đánh bạc khỏe mạnh của chính mình.
"Bà sẽ không vui vẻ." Hắn âm trầm nói, "Nếu trên đời này còn có cái gì đáng bà để ý, ngoại trừ em, sẽ không có đồ vật khác. Tiểu Diệp Tử, đáp ứng với tôi, về sau muốn động thủ, không thể lại dùng loại phương pháp này."
Gϊếŧ địch một ngàn mà tự tổn hại 800, quá tổn thương thân thể.
Hiểu lầm được giải trừ, Tô Đường được thả lỏng, lúc này đôi mắt đều cười đến cong cong, "Yên tâm đi, tôi không ngốc, tôi lúc trước chỉ là không có cách nào, mới dùng cái hạ sách. Tôi hiện tại lại không phải là Diệp Kiều không có nơi nương tựa năm đó, hiện tại tôi là Trình Diệp."
"Ân, Trình thiếu gia."
Tô Đường nghe vậy, nhịn không được tò mò hỏi, "Thẩm Uyên, vì sao anh luôn gọi tôi là Trình thiếu gia a?"
Thẩm Uyên nhướng mày, "Em có biết lúc trước em ở trong mắt tôi là hình tượng gì không?"
Tô Đường có tinh thần, phi thường hiếu kỳ nói: "Anh nói nghe một chút đi."
Thẩm Uyên bắt đầu đếm kỹ, "Ngay từ đầu tôi cảm thấy em là hoa hoa công tử, uổng cho vẻ bề ngoài, sau này lại cảm thấy em là chỉ hoa khổng tước, rạng rỡ mang theo một chút đáng yêu, đến cuối cùng......"
Hắn đột nhiên dừng lại, thực sự đem tâm trí của Tô Đường đều câu lên.
Sao có thể nói một nửa, liền không hé răng nữa a!
"Cuối cùng cái gì? Sao anh không nói tiếp a."
Thẩm Uyên lại úp úp mở mở, "Em thật sự muốn biết?"
Tô Đường gật đầu, nhưng cái này liên quan đến nhiệm vụ của nàng a, có thể không để ý sao?
"Anh yêu em." Lời này vừa phát ra, Thẩm Uyên nhìn tiểu cô nương hiện lên ngạc nhiên, lại lặp lại một lần, "Đến cuối cùng, anh phát hiện anh yêu em."
Lời tác giả: Cảm ơn một đời dụ hoặc tiểu bảo bối đánh thưởng nha, ái ngươi đâu ~
__________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.