[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 327: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 21




Edit by AShu ^_^.
__________________
Thẩm Uyên nghe vậy liền muốn trêu đùa một chút, cái bộ dáng kinh hoảng thất thố của tiểu thiếu gia, thật đặc biệt đáng yêu a.
Nhưng nếu cứ tiếp tục trêu đùa không chừng tiểu thiếu gia liền tức giận a, Thẩm Uyên có chút tiếc nuối, bất quá vẫn thân sĩ rời đi, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Tô Đường không thả lỏng cho dù hắn có rời đi, nàng nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, nghĩ nghĩ, không yên tâm mà khóa cửa lại, chờ xác định đối phương sẽ không tiến vào, lúc này mới bắt đầu cởi đồ.
Nàng lập kế hoạch tắm trong vòng 5 phút. Quần áo của mình đã ướt không thể mặc lại được, cũng may quần áo của Thẩm Uyên vào thời cao trung cũng khá lớn, bất quá không có đồ để cuốn ngực, cái cảm giác trống rỗng làm nàng đặc biệt không có cảm giác an toàn. Nàng xoa xoa mái tóc còn đang dính nước, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm khăn tắm.


Khăn tắm đủ lớn, quấn trên người cũng không thấy rõ cho lắm.
'Cậu' tắm rửa thật sự quá nhanh, Thẩm Uyên vội vàng tìm quần áo và khăn tắm cho 'cậu', chờ đến khi cho người đưa đồ tới phòng tắm, mới chợt nhớ ra chính mình còn chưa thay quần áo.
Lúc nãy hắn đã nhảy vào sông vớt tiểu thiếu gia ra, cho nên trên người cũng ướt như chuột lột, chỉ là hắn không nghĩ tới đối phương cư nhiên nhanh như vậy, hắn vừa mới cởϊ qυầи áo, còn chưa kịp đổi đồ, cửa phòng tắm liền được mở ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tô Đường:......
Thẩm Uyên:......
Tô Đường bị khϊếp sợ, hai mắt đều trừng to, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, mà Thẩm Uyên lại càng kinh ngạc hơn.
Hắn nhướng mày, thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu thiếu gia ửng đỏ, cũng không biết là tắm nước ấm nên ửng đỏ, hay là do một màn không mặc quần áo này của chính mình, làm 'cậu' thẹn thùng.


"Cậu xác định cậu tắm rồi sao?"
Cả khuôn mặt của Tô Đường đều đỏ lên, nàng bọc khăn tắm, thật cẩn thận mà xê dịch vị trí, tận lực rời xa hắn.
Dáng người của Thẩm Uyên phi thường tốt, làn da không quá trắng nõn, mà mấu chốt trên người cũng không có thịt thừa, tất cả đường cong cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa, từ cơ ngực, đến cơ bụng, lại còn tuyến nhân ngư, thậm chí còn cặp đùi tinh tráng kia, chỉ liếc mắt một cái, Tô Đường liền cảm thấy phi thường có lực a.
Không phải, trong đầu nàng đều đang suy nghĩ cái gì a!
Máy sưởi ở trong nhà Thẩm gia luôn luôn được bật lên, nên ở trong tất cả các phòng chỉ cần mặc một cái áo sơ mi là đủ, cho nên Tô Đường khoác mấy lớp khăn tắm, liền có vẻ kỳ quái.
Khác với Tô Đường đang khϊếp sợ, Thẩm Uyên lại cực bình tĩnh cầm quần áo mặc vào, sau đó mới nói: "Lại đây."


Tô Đường đã kề sát vách tường, đã không thể lui được nữa, toàn thân trên dưới càng tràn ngập ý muốn cự tuyệt, "Làm cái gì."
Thấy 'cậu' sợ hãi như vậy, Thẩm Uyên thật là bất đắc dĩ.
Hắn còn chưa làm cái gì đâu a, tiểu thiếu gia liền sợ thành như vậy, nếu hắn làm chút động tác, tiểu thiếu gia chẳng phải là muốn xấu hổ và giận dữ mà chết sao?
"Sấy tóc, tóc của cậu còn ướt nhẹp kìa."
Tô Đường hậu tri hậu giác nhớ lại, lúc trước nàng vội vã tìm cách che giấu thân phận, tóc chỉ lung tung xoa xoa, sau khi nghe lời này của hắn, những giọt nước lạnh băng sau cổ chảy xuống, cuối cùng làm cổ áo ươn ướt, cũng làm nàng lạnh đến run run cả người.
Thấy thế, Thẩm Uyên không còn kiên nhẫn, thấy 'cậu' còn cự tuyệt, một tay đem người kéo tới.
Tô Đường càng luống cuống hơn, ngực nàng đã không có đồ quấn lại, ngay cả đồ dùng để ngụy trang hầu kết ở cổ cùng với chỗ ấy ấy kia nàng cũng không có, thật sợ hãi......
Nàng càng nghĩ càng rũ đầu càng thấp, rất sợ ngẩng đầu nhìn hắn.
Còn Thẩm Uyên, ánh mắt tối lại, rồi lại mang theo một ngọn lửa hưng phấn không tên.
Tiểu thiếu gia cơ hồ ở trong lòng ngực hắn, hai người ngực người sau dán vào lưng người trước, trên người 'cậu' mặc quần áo của hắn, toàn thân đều lây hơi thở dính hắn, ngồi ở trong phòng ngủ của hắn, ngoan ngoãn tùy ý để hắn sấy tóc.
Một màn này, hắn từng mơ ước qua vô số lần, không nghĩ tới, lại bị cái tên Thẩm Lăng kia trời xui đất khiến thúc đẩy.
Tô Đường chột dạ, lại có chút hoảng loạn, cho nên cũng không có nghe ra thanh âm của Thẩm Uyên, so ngày thường càng trầm thấp hơn.
Hắn nói, "Lạnh sao? Sao lại khoác khăn tắm?"
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Hắn vừa hỏi xong, Tô Đường liền kém chút nữa ôm chặt khăn tắm trong lòng ngực, "Có chút lạnh, có thể là vừa rồi bị lạnh đột ngột, còn chưa có hoàn hồn."
Thẩm Uyên nghe vậy, bất đắc dĩ trái tim có chút nhói lên, hắn kỳ thật ít nhiều có chút đoán được, đặc biệt khi tiểu thiếu gia còn cố ý khóa cửa, hẳn là không có cảm giác an toàn.
"Vậy nên cậu mới tắm nhanh như vậy, hơi lạnh trên người còn chưa tan hết."
Tô Đường xoa xoa cái mũi có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không sao, về nhà ngủ một giấc thì tốt thôi. "
Thẩm Uyên lại không yên tâm, cho người mang nước gừng lên phòng.
"Uống cái này trước đi, đợi lát nữa chúng ta lại trở về."
Tô Đường cầm chén nước gừng ấm nóng, lòng bàn tay cảm thụ được sự ấm áp, cả người đều thoải mái mà nheo mắt lại, "Hồi nãy anh cũng rớt xuống sông, mau đi tắm rửa đi, tôi ở bên ngoài uống nước gừng ngọt chờ anh."
Thẩm Uyên có chút không yên tâm, suy nghĩ một chút, liền học hành động khóa cửa mới vừa rồi của 'cậu', khóa cửa phòng ngủ lại, trước khi tắm rửa, còn không quên dặn dò: "Lát nữa có người nào mở cửa, cũng không cần mở đâu."
Tô Đường cảm thấy buồn cười, "Yên tâm đi, tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, không biết gì hết. Hơn nữa anh tắm rửa cũng không được lâu quá, tôi chờ anh."
'Cậu' liên tiếp hai lần nói 'tôi chờ anh', Thẩm Uyên liền rất hưởng thụ lời nói này.
"Nếu còn lạnh, cứ nằm trên giường của tôi, biết chưa?"
Tô Đường gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết.
Nàng ngay từ đầu khoác khăn tắm, thuần túy là vì muốn che đi vòng một hùng vĩ của chính mình, nhưng khi chén nước gừng ngọt kia xuống bụng, sự ấm áp trong dạ dày bắt đầu lan ra, dần dần, đầu cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng bắt đầu thử làm cho chính mình dời đi lực chú ý, ít nhất chống đỡ tới khi Thẩm Uyên tắm rửa xong. Vì thế, nàng bắt đầu đánh giá phòng ngủ, phòng ngủ không lớn, lại rất sạch sẽ, xem ra thường xuyên có người quét dọn, bên cạnh giường lớn 2m, có một cái bàn sách, trên bàn còn có mấy quyển sách.
Phòng ngủ xem xong rất nhanh, Tô Đường cũng không biết Thẩm Uyên đi vào đã bao lâu, thấy hắn còn không ra, liền tùy tay cầm lấy một quyển sách.
Nàng vốn ngồi trên cái ghế mà xem, bất quá có lẽ do thân thể không khoẻ, ngồi trên ghế dựa là nàng cảm thấy không thoải mái, đầu cũng hơi đau đau, ánh mắt nàng liền bắt đầu hướng tới cái giường lớn kia.
Nửa ngày, ngay cả một trang nàng cũng không đọc vào đầu được, liền hít sâu một hơi, nói với chính mình: Mình chỉ là tạm thời nằm trên giường của hắn, chờ nghe được động tĩnh phòng tắm mở cửa, mình liền lập tức lên.
Xây dựng tâm lý kết thúc, nàng ôm sách, trực tiếp nằm trên giường của người nào đó.
Thẩm Uyên đã đã nhiều năm không trở về nhà này, trên giường cũng không có hơi thở của hắn, chỉ có mùi hương của ánh nắng ấm áp mà thôi.
Tô Đường ban đầu chỉ xốc xốc góc chăn, kết quả cũng không biết làm sao, có lẽ là bởi vì chăn quá thoải mái, nàng liền đắp chăn, đến cuối cùng, sách cũng không nhìn, liền như vậy ôm gối đầu đi vào giấc ngủ.
Trước khi nàng đi vào giấc ngủ, nàng còn nói với chính mình, chỉ nhắm mắt 5 giây, sau đó liền dậy tiếp tục đọc sách, kết quả nhắm mắt 5 giây này, liền trực tiếp ngủ luôn.
Lại nói bên trong phòng tắm, Thẩm Uyên nhìn quần áo của người nào đó đã thay ra, cơ bắp khắp cả người đều bắt đầu căng thẳng, hắn không thể khống chế mà đi qua, nghĩ tiểu thiếu gia sau khi về nước còn rất tiết kiệm, thôi cứ thay 'cậu' giặt giùm bộ quần áo này đi.
Hắn cầm quần áo lên, không đi tắm mà giặt trước, sau đó, hắn nhìn một miếng vải trắng rớt ra khỏi bộ quần áo, Thẩm tổng luôn sát phạt quyết đoán trên thương trường, lần đầu tiên mờ mịt.
Đây là cái gì?
Lời tác giả: Cảm ơn tử sầm, một đời dụ hoặc, tàn táng ╰ thiếu niên hoa quý ba vị tiểu khả ái đánh thưởng, ái các ngươi vịt ~
________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.