[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 314: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 8




Edit by AShu ^_^.
__________________
Thẩm Uyên sấm rền gió cuốn, nói cùng nhà này hợp tác, liền thật sự cùng nhà này hợp tác, chờ ký xong hợp đồng, Tô Đường vẫn còn đang hoảng hốt.
"Ông chủ, anh cũng quá tín nhiệm tôi rồi đó."
Thanh âm hắn lười biếng, khóe miệng cong lên một độ cung, "Không sao, nếu mệt bắt cậu gán nợ."
Tô Đường:......
Nàng không nên xen vào chuyện này a! Làm hắn mệt liền bảy tám trăm triệu, dù sao Thẩm thị cũng sẽ không sao!
Thẩm Uyên liền thích trêu đùa 'cậu' cho đến khi 'cậu' nhảy dựng lên, bất quá hắn có mức độ, mắt thấy tiểu thiếu gia tức giận, hắn liền chuyển đề tài, "Đã 12 giờ rồi, giữa trưa muốn ăn cái gì?"
Tô Đường còn chưa có tức giận đâu, nhưng mà, khi nói ra đều kiểu âm dương quái khí, "Ngài là ông chủ, đương nhiên là ngài quyết định. Còn tôi chỉ là một công nhân nhỏ nhoi, một tháng cũng nhận tiền lương hai ngàn năm, cần gì ăn cơm trưa, về nhà gặm bánh mì đi."


Thẩm Uyên vừa nghe, nhướng mày, "Thật sự muốn ăn bánh mì?"
Tô Đường, "Nghỉ trưa một giờ, ông chủ, ngài chậm rãi hưởng bữa tiệc lớn, tôi còn có việc." Nói xong, vẫy tay bắt taxi trên đường, phất tay cùng hắn nói: "Một giờ sau gặp lại."
Nàng tuy nói là tới làm nhiệm vụ, nhưng cũng biết rõ câu nói liếm cẩu cuối cùng liếm tới hai bàn tay trắng, lời khen nịnh nọt nàng cũng sẽ nói, nhưng mà cũng chỉ có mức độ.
Người bên cạnh Thẩm Uyên không nghĩ tới bộ dạng mới vừa rồi của tiểu thiếu gia, giận dỗi ông chủ, nói đi là đi, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, bởi vì không khí xung quanh ông chủ càng ngày càng thấp, rõ ràng là tháng chín, mà bọn họ lại run bần bật.
"Ông chủ, hiện tại muốn đi đâu?"
Sắc mặt Thẩm Uyên đích xác không thế nào tốt được, bất quá giây tiếp theo, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn lại nở nụ cười.


Tiểu thiếu gia dám ném sắc mặt cho hắn mới là phong cách Trình Diệp mà hắn thích, còn vâng vâng dạ dạ, 'cậu' liền không phải là 'cậu' nữa, Thẩm Uyên thật cao hứng, một năm không thấy, 'cậu' đối xử với hắn vẫn như lúc ban đầu.
"Cho người đi theo cậu ấy." Thẩm Uyên ném xuống lời này, nói cho tài xế đưa hắn trở về.
Công ty hợp tác đã được quyết định, bây giờ chỉ còn chờ cấp dưới đưa ra phương án, bất quá phương án không phải một ngày hai ngày là có thể làm được, cho nên trước mắt mà nói, hắn chẳng những không vội, còn rất rảnh rỗi.
Sau khi Tô Đường rời đi, liền thật sự tùy tiện mua chút bánh mì gặm gặm, bạn tốt còn bị thương kìa, nàng lại không thể tùy ý rời khỏi Thẩm Uyên, chỉ có thể chừa chút thời gian này mà đến thăm.


"Trình Diệp, sao cậu lại tới đây?"
Tô Đường, "Miệng vết thương thế nào?"
Vị hôn thê giả, cũng là bạn tốt của nàng, mỉm cười nói: "Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện, đúng rồi......" Nàng nói đến một nửa, như sợ hãi gì đó mà nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Thẩm Uyên như thế nào đã trở lại? Thân phận của cậu, hắn biết không? "
Là một số ít người cảm kích, Khương Duyệt biết một chút tình huống, đặc biệt là thao tác cuối cùng của Tô Đường, lúc ấy, nàng kinh hãi liền vài ngày.
Nàng là cô nhi, rất hâm mộ những gia đình có đầy đủ thành viên, mà bạn tốt tuy nói gia đình giàu có, nhưng cặp cha mẹ kia có cũng như không! Cho nên, nàng tuy rằng giật mình, cuối cùng vẫn phối hợp diễn.
Thẩm Uyên căn bản không hoài nghi thân phận của nàng, cũng liền không điều tra, bất quá cho dù điều tra, Tô Đường cũng tất cả dấu vết giấu đi không sai biệt lắm.
"Đi một bước tính một bước đi, tạm thời không tính toán cho hắn biết." Tô Đường thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Mình khả năng tạm thời đến ở cùng hắn một đoạn thời gian, trong lúc này, cậu cứ ở nhà mình, không cần khách khí, cứ thay mình giữ nhà."
Khương Duyệt sửng sốt, "Vì cái gì nói như vậy, cậu phải rời khỏi sao?"
Tô Đường, "Tạm thời đi Hoa Quốc, ngày về thì không biết."
Khương Duyệt có chút luyến tiếc nàng, đây là bạn tốt duy nhất của chính mình, luôn suy nghĩ cho chính mình, còn vì nàng bênh vực kẻ yếu, sau khi cùng nàng tách ra, khả năng sẽ không tìm được bạn tốt nào như vậy nữa.
"Không sao, cậu đi làm chuyện của cậu, nhớ rõ phải cẩn thận, mình không có gì trở ngại."
Tô Đường xoa xoa đầu nàng, cùng nàng từ biệt, "Mình phải đi rồi, lần sau có rảnh lại đến thăm cậu."
Khương Duyệt cười gật đầu, "Được, hẹn gặp lại Trình Diệp."
Bên kia, Thẩm Uyên nhìn thủ hạ đưa tới ảnh chụp, tiểu thiếu gia của hắn đang thân mật xoa tóc của nữ nhân kia, cười đến vẻ mặt vui vẻ, khác với bộ dáng không kiên nhẫn khi ở cùng hắn, Thẩm Uyên tức giận thiếu chút nữa muốn đập cái điện thoại.
A......
Hắn phát ra một tiếng cười lạnh, nguyên bản còn nghĩ ở nước M lưu lại mấy ngày, hiện tại xem ra, cần mau chóng về nước, Trình Diệp liền một giờ đều không rảnh, còn tranh thủ thời gian đi thăm cô ta.
Thời điểm Tô Đường trở về, liền thấy khí áp đối phương trầm thấp, thời điểm con ngươi đen nhánh nhìn nàng, chỉ một mảnh lạnh lẽo.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Nàng nhìn nhìn thời gian, phát hiện cách một chút còn kém năm phút, nàng không đến trễ a, cho nên vị chủ này lại xảy ra chuyện gì?
"Ngày mai về nước, cậu sửa sang lại quần áo đi."
Tô Đường a một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhanh như vậy a, không phải mới ký hợp đồng, còn cần phương án điều chỉnh sao?"
Thẩm Uyên, "Đã có chuyên gia tiếp nhận chuyện này."
Thanh âm hắn lạnh lạnh, Tô Đường sợ chính mình lại bị giận chó đánh mèo, liền nói: "Tôi đây xin nghỉ nửa ngày, tôi phải đi về thu thập hành lý."
Thẩm Uyên nghĩ nghĩ, sợ 'cậu' lại trộm chạy tới nhìn nữ nhân kia, vì thế đứng lên, "Để tôi đi cùng cậu."
Tô Đường vừa khϊếp sợ vừa khó hiểu, "Ông chủ, anh đi theo tôi làm cái gì?"
Thẩm Uyên nghiêng người liếc 'cậu' một cái, "Rốt cuộc cũng ở mấy năm, vẫn là Trình thiếu không chào đón tôi?"
Tô Đường ngoài cười nhưng trong không cười, hoàn toàn không hiểu vị chủ này đến tột cùng muốn làm cái gì, nếu là thường lui tới, nàng là thân nữ nhi, khả năng còn sẽ cảm thấy hắn có ý với chính mình, nhưng hiện tại nàng là nam tử hán a, nàng không tin Thẩm Uyên là gay a.
"Được thôi, vừa lúc còn có thể đưa tôi đi đoạn đường."
Tô Đường ở chung cư cách nơi này không xa, khoảng nửa giờ đi đường, nhưng nàng đã quên, phòng Khương Duyệt hiện giờ đang ở, chính là phòng lúc trước Thẩm Uyên ở.
Mà không, khi tiến vào nhà ở, lúc trước đã bị vấn đề tử vong Thẩm Uyên làm khó xử, "Trình Diệp, cậu cư nhiên đem phòng của tôi nhường cho những người khác ở?"
Tô Đường lúc ấy liền chột dạ a, nhưng mà suy nghĩ lại, đây là phòng ở của nàng, nàng muốn cho ai ở liền người đó vào ở, vì cái gì phải sợ?
"Anh đã về nước, dù sao phòng kia cũng để không." Thanh âm của nàng càng nói càng nhỏ, sau đó liền nghe hệ thống nhắc nhở.
"Đinh! Giá trị hắc hóa tăng lên 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 100%."
Tô Đường nghe xong đều muốn phát điên, phòng của nàng liền không thể tự mình làm chủ? Liền bởi vì ngươi đã ở đây, còn phải giữ lại cho ngươi? Mạch não của nam chủ hắc hóa cũng thật kỳ lạ, quả thực chính là có bệnh!
Tô Đường rất tức giận, không hề quản người phía sau, trực tiếp liền mở cửa phòng ngủ của chính mình.
Thẩm Uyên cũng rất tức giận, tựa như chính mình người mà mình thích nhất bị nữ nhân khác bá chiếm, quả thực chính là ủy khuất, kết quả tiểu không lương tâm kia cư nhiên còn cảm thấy hắn vô cớ gây rối, vì thế, đại lão liền hắc hóa.
Tô Đường lấy ra rương hành lý của chính mình, tùy tay lấy quần áo, nhưng nàng đã quên, nàng còn có không ít đạo cụ quan trọng nữ giả nam trang, liền tỷ như trong cái ngăn kéo này, vừa mở ra, bên trong đầy đủ các đại bảo bối với các kích thước khác nhau, thậm chí còn có nhiều màu sắc được phân loại.
Từ màu hồng nhạt đến màu tím, giống như cầu vồng nhiều màu sắc.
Thẩm Uyên đi theo nàng tiến vào phòng ngủ, sau khi thấy màn trước mắt này, cả người đều ngốc.
Thẩm Uyên:......
Thẩm Uyên:???
Thẩm Uyên:!!!
Tô Đường: Sau khi tôi gặp lại nam chủ, tôi lại ở trước mặt hắn xuất quỹ, thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.: )
_________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.