[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 312: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 6




Edit by AShu ^_^.
__________________
Hợp đồng có thời gian ba năm, Tô Đường tiêu sái ký tên mình lên đó, nhưng mà cho dù nàng đã ký hợp đồng, người vẫn lười nhác như cũ, không có nửa điểm bộ dáng của một trợ lý.
Nàng ngáp một cái, nhìn đồng hồ trên cổ tay, trời rất nhanh sẽ rạng sáng, nàng có chút mệt.
"Ông chủ, không còn sớm, tôi phải về nhà ngủ."
Thẩm Uyên đem hợp đồng của nàng bỏ vào bên trong két sắt, nghe vậy, đem tầm mắt di chuyển qua, thanh âm nhàn nhạt, "Liền ngủ ở nơi này."
Tô Đường nhìn gia hỏa này đem hợp đồng của nàng nhét vào két sắt, nheo mắt lại, lại nghe câu tiếp theo của hắn, buồn ngủ gì đó cũng liền biến mất.
Nhưng rốt cuộc vừa mới được tha thứ, nàng cũng không dám quá kiêu ngạo, liền chậm rì rì nói: "Nơi này không có quần áo của tôi, hơn nữa tôi cũng có chút lạ giường, ngày mai đi, sáng mai đúng giờ tôi sẽ xuất hiện."


Biểu tình của Thẩm Uyên không thay đổi, bất quá thanh âm lại hạ thấp vài phần, "Có cần tôi lấy hợp đồng ra cho cậu xem lại hay không?"
Tô Đường dừng một chút, liền nghe thanh âm trầm thấp của hắn lại lần nữa mở miệng, "Điều thứ sáu, làm trợ lý sinh hoạt, cần cả ngày đi theo ông chủ." Hắn nói xong, đem tầm mắt chuyển qua trên người nàng, hoãn vài giây mới hỏi: "Trình thiếu nhanh như vậy liền muốn bội ước?"
Tô Đường:......
Hợp đồng kia chính là cái hố!
"Không." Nàng rũ mắt, cả người uể oải, "Vậy tôi đây đợi lát nữa ngủ ở đâu?"
Thẩm Uyên, "Phòng cho khách, đã có người thu thập rồi." Nói xong, hắn lại đem người từ từ đánh giá một phen, "Nếu làm trợ lý của tôi, cậu không thể mặc những bộ quần áo như thế này. Ngày mai sẽ có người đưa quần áo lại đây, nhớ rõ đeo cà vạt. Đúng rồi, cậu biết thắt cà vạt không?"


Tô Đường hiện tại, đồ lao động giày trái dừa, trên lỗ tai còn có một đôi khuyên tai màu đen theo kiểu Punk, tóc ngắn màu đen, có chút hơi quăng quăng, rất hợp với gương mặt yêu nghiệt kia, cả người tràn đầy soái khí.
"Đương nhiên là biết, tôi không thích mặc áo vest, không đại biểu tôi cái gì cũng không biết làm."
Trong lòng Thẩm Uyên hiện lên một sợi tiếc hận, nếu vị tiểu thiếu gia này không biết, hắn phi thường nguyện ý dạy 'cậu ấy'.
"Được, đêm nay cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi gọi cậu rời giường."
Tiểu thiếu gia thích ngủ nướng, lúc trước Thẩm Uyên thường xuyên là người gọi 'cậu' rời giường, bất quá hiện tại thì bất đồng, bọn họ không còn là bạn cùng phòng, làm cấp trên cấp dưới, Tô Đường phi thường rõ ràng vị trí hiện tại của chính mình.


"Không được đi, tôi là cấp dưới, như thế nào cũng nên đến phiên tôi gọi anh rời giường."
Thẩm Uyên nhướng mày, tâm tình không tồi nói: "Được a, vậy ngày mai gặp lại."
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 90%."
Tô Đường trở lại phòng, chuyện thứ nhất chính là mở băng vải trước ngực ra, thật chặt, bó thời gian lâu làm nàng muốn khó thở, nhưng tưởng tượng đến ngày mai cần mặc áo vest, nàng liền bực bội gãi gãi đầu.
Đồ lao động rộng thùng thình, tròng lên cơ bản không có dấu vết nào lộ ra, nhưng tây trang liền bất đồng.
Nàng tưởng tượng đến ngày mai khả năng cần phải bó băng ngực chặt một chút, nàng liền có chút hít thở không thông.
"Cẩu tử, chúng ta có thể làm nhỏ ngực được không?"
Hệ thống, "Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi có đủ tích phân, cái gì cũng đều có thể."
Tô Đường vừa định nói tới điểm kia, kết quả hệ thống lại nói: "Bất quá dựa theo hữu nghị của ta và ngươi, ta nhắc nhở một chút, trang bị cứu mạng không quý cho lắm, ngược lại cái tiểu ngoạn ý đó uy hϊếp đến tánh mạng, chủ hệ thống cảm thấy đó là lăn lộn mù quáng, cho nên giá cả định rất cao. Giống như là nhỏ ngực đều là trong phạm vi chỉnh dung, đều là ngoạn ý nhi thực quý, một lần 500 tích phân."
Tô Đường:......
Hệ thống lại nói: "Giống như ngươi là nhỏ hai bên, cho nên cần một ngàn tích phân."
Cuối cùng, bần cùng làm Tô Đường cự tuyệt phương pháp này, chỉ có thể ôm hận mà đi ngủ.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Sáng sớm hôm sau, cửa liền vang lên tiếng đập cửa có quy luật, Tô Đường còn chưa ngủ tỉnh, bị phiền không chịu được, trực tiếp ném cái gối đầu hướng về phía cửa, cuối cùng vẫn là thanh âm Thẩm Uyên xuất hiện, mới làm nàng đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.
"Trình Diệp, nếu không dậy ngay, tôi liền mở cửa."
Tô Đường cúi đầu, không có băng vải trói buộc, bộ ngực 34D đang giương cao, lại nhìn cự vật 18cm lấy ra khỏi quần ngày hôm qua kia, liền như vậy đĩnh đạc ném ở tủ đầu giường, nàng thiếu chút nữa thét chói tai, "Đừng, tôi dậy rồi, đang rửa mặt, ngài từ từ!"
Thẩm Uyên biết tiểu thiếu gia này cổ quái, không thích cùng người ngủ một phòng, càng không thích có người nhìn bộ dáng mới vừa rời giường của nàng, cho nên hắn cũng chỉ là đứng ở cửa kêu, không tính toán đi vào.
Người đã ở bên người, hắn cũng không vội.
Tô Đường lấy tốc độ nhanh nhất ngụy trang xong, lại rửa mặt xong, mới đi mở cửa.
Tới tới lui lui tốn hết nửa giờ, nàng cho rằng Thẩm Uyên đã sớm đi rồi, ai ngờ, vị đại lão này cư nhiên còn đứng ở trước cửa phòng nàng.
Thẩm Uyên nhìn nàng ăn mặc chỉnh tề, giơ giơ lên bộ quần áo trong tay, "Không phải đã nói với cậu rồi sao, hôm nay không muốn mặc vest sao?"
Tô Đường trên trán còn có vệt nước chưa khô, cười cười, duỗi tay nói: "A, thói quen, quần áo đưa cho tôi đi, đợi lát nữa tôi thay rồi đi tìm anh."
Thẩm Uyên không có đi, mà trong túi móc ra một cái khăn tay, vừa ôn nhu vừa cẩn thận mà đem vệt nước trên mặt 'cậu' lau sạch sẽ, "Đã hơn một năm không gặp, như thế nào vẫn còn hấp tấp như trước kia."
Tô Đường có chút ngượng ngùng, đem khăn tay đoạt lại, lung tung mà lau trên mặt chính mình, sau đó nói: "Nam tử hán đại trượng phu, không câu nệ tiểu tiết sao." Nói xong, nhìn khăn tay trong tay có chút ướt, nghĩ nghĩ vị đại lão này hẳn sẽ không muốn, đang muốn bỏ vào trong túi của mình, kết quả lại bị đối phương cầm lấy.
Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương đem khăn tay gấp lại, thả lại vào túi, hoãn mấy giây, mới rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình, "Ông chủ, khăn này đã dơ rồi. Nếu không......" Nàng thử nói, "Tôi rửa sạch sẽ rồi trả lại cho anh?"
Thanh âm Thẩm Uyên trầm trầm, trong mắt cũng không có phập phồng, "Không sao, đợi lát nữa ném cho người hầu rửa một chút liền sạch. Hiện tại đã 8 giờ 25, cậu chỉ còn thời gian năm phút để mặc quần áo, bằng không, tôi coi như cậu đến trễ."
Tô Đường khóe miệng vừa kéo, lúc này mới ngày đầu tiên, mà đã việc công xử theo phép công, quả nhiên, giữ nàng lại làm tiểu trợ lý chính là vì muốn lăn lộn nàng!
Tây trang là loại có 3 món đồ, thời gian năm phút căn bản không đủ, bởi vì hoảng loạn, thời điểm đi ra khỏi phòng cúc áo sơ mi còn cài lộn xộn, càng đừng nói cà vạt, liền không đủ thời gian để thắt!
Thẩm Uyên nhìn 'cậu' hoang mang rối loạn chạy ra, tâm tình liền không tồi, khóe miệng khẽ nhếch, "Không nóng nảy, đến trễ một phút cũng liền khấu trừ 500, Trình thiếu của chúng ta cũng không thiếu chút tiền này."
Tô Đường tức giận mặt đều đen, nhưng tưởng tượng đến lúc trước chính mình tránh hắn, được thôi, đại lão vui vẻ liền cứ như vậy đi.
Nàng ngay 30 giây cuối cùng chạy đến trước mặt hắn, bởi vì sốt ruột, trên trán đều xuất hiện một chút mồ hôi mỏng.
"Ông chủ."
Thanh âm Thẩm Uyên lười nhác ừ một tiếng, "Hôm nay là ngày đầu tiên, niệm tình lúc này, ăn mặc không chỉnh tề liền cho qua."
Tô Đường nghe được thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt, bất quá nói ra lại cực kỳ chân chó, "Ai, liền biết Thẩm tổng của chúng ta là tốt nhất."
Thẩm Uyên nhìn 'cậu' quần áo bất chỉnh, phi thường tự nhiên mà thay 'cậu' sửa sang lại, nhưng Tô Đường lại hoảng hốt lui về sau một bước, "Tôi tự sửa sang lại được, anh là ông chủ, ông chủ như thế nào có thể phục vụ cho cấp dưới."
Tô Đường: Mỗi ngày đều hoảng đến một bút.
Cảm ơn một đời dụ hoặc, trà ngộ người này hai vị tiểu bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi vịt ~
_________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.